Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Tuyền Công Tử

Tiểu thuyết gốc · 1130 chữ

Hai vị Đại tướng Châu Linh hiện tại cảm thấy họ có chút ngốc...

Nữ nhân kia không những không cứu được bọn họ, còn hại bọn họ phải đứng ra gánh tội.

Mà sau khi Tử Cầm biết được Châu Linh còn có người lợi hại như vậy cũng không xem nhẹ vấn đề phòng giam nữa. Lần này... Hắn sẽ cho Châu Linh Quốc biết, Ảnh thất của Lục Tuyết Vương là như thế nào để xứng với lời truyền Thập đại văn võ song toàn.

Hắn ra lệnh mười người trong vòng ba ngày phải đưa được Diệp Lam Tuyết quay về vô sự. Hiển nhiên,... Rất dễ dàng.

Mà ở chỗ Lam Tuyết lúc này...

Sau khi nàng nhận ra bản thân đang bị một thế lực thần thần bí bí nào đó đưa đi, trong lòng có chút gấp. Nói ra thì ai mà không sợ bản thân bị bắt cóc chứ?

Nhưng vẫn là trải nghiệm đặc biệt!

Nàng bịt mắt, hai tay bị trói ngược ra phía sau, cơ thể ngồi trên một cái ghế dựa đặt trong một căn phòng. Trong căn phòng có mùi hương thoang thoảng Thiết Yến, loại dược đặc biệt áp chế thân thể, nàng không thoát được ra khỏi dây trói một khi nàng đã hít phải Thiết Yến dược. Người có thể dùng hương dược hạ nàng, không phải là người đơn giản.

"Cô nương tỉnh rồi?" Một giọng nói khàn khàn vàng lên trong màn đêm tĩnh mịch.

Lam Tuyết bình tĩnh hỏi:" Ngươi là ai?"

Trường Châu đánh ánh mắt từ trên xuống dưới, bản tính háo sắc ngay lập tức phát ra, hắn nuốt một ngụm nước miếng nhẹ giọng:" Cô nương đâu cần biết ta là ai... Kiểu gì hôm nay cô nương cũng bị đè dưới thân ta thôi..."

Lam Tuyết hoảng hồn, là một tên cặn bã sao? Nàng vừa rồi hít rất nhiều Thiết Yến, không muốn cũng không được, nàng đâu phải cao siêu muốn không hít thì không hít? Huống hồ con người là phải hít thở không khí mới sống được!!

Bây giờ một chút sức lực cũng không có, làm sao đối phó với tên cặn bã này đây?

Trường Châu nhẹ nhàng tiến tới, một chất lỏng trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện bên mép miệng hắn.

Hắn nhanh chóng lột sạch y phục của nàng, rất sớm thôi trên người nàng chỉ còn đồ lót. Lam Tuyết hoảng sợ, nàng không muốn!!!!

Khoé mắt chực trào một dạng chất lỏng ấm nóng, chân tay vô lực mặc kệ tên biến thái đang cưỡng hiếp mình...

...Không!

Không được!!!

Đại ca! Tử Cầm! Thập đại! Ai cũng được, màu tới đi!!!! Lam Tuyết giãy dụa hòng muốn thoát khỏi nhưng lực tay của một tên nam nhân cao lớn chưa ngửi phải Thiết Yến và một nữ nhân đã ngửi phải dược này... Quả nhiên lấy trứng chọi đá!

Lam Tuyết vô vọng, chìm đắm trong ám ảnh và sợ hãi...

Một dị vật đang tiến vào bên trong nàng...

!!!!

"Không!" Lam Tuyết hét lên kinh hách.

Trường Châu mỉm cười, dáng vẻ vật nhỏ này thật đáng yêu, cái gì mà đại tướng uy phong? Ha ha đều là nữ nhân thôi mà, sức lực cũng kém hơn nam nhân, người đồn cũng đồn quá rồi. Hôm nay hắn phải làm cho ả mang thai con của hắn, trở thành người của hắn!!! Ha ha.

Vừa định như vậy, Trường Châu đưa tay tháo hết y phục của mình xuống. Mỹ nữ đến miệng không ăn thì phí quá!!

"Bốp!" Một tiếng động kinh người vang lên. Trường Châu bị thanh gỗ đập vào đầu bất tỉnh nhân sự.

Lam Tuyết cố lấy lại tinh thần hỏi:" Là ai?"

Người kia là nữ nhân, đôi tay mềm yếu cởi trói cho nàng, dùng áo choàng bao nàng lại, nhỏ giọng nói:" Công chúa, là nô tỳ Quân Sương."

Lam Tuyết như bám vào được khúc gỗ lúc sắp chìm, cuống lên khóc nấc. Đây là lần đầu tiên nàng khóc...

Đến cả Quân Sương còn thấy ngạc nhiên mà:"Công chúa, người khóc sao?" Y lập tức nhanh miệng nhẹ giọng vỗ về:" Công chúa đừng khóc. Vương gia biết sẽ trách phạt ta."

Nghe vậy Lam Tuyết mới miễn cưỡng không khóc nữa.

Quân Sương thổi sáo ra hiệu, rất nhanh chóng Thập đại đã tụ họp về một chỗ. Hiện giờ ai cũng biết người bắt Lam Tuyết đi không phải người thường, Thuần Ly còn tra ra được, người kia là sư phụ của bọn hắn!

Sau khi lão bắt được Lam Tuyết về cho cẩu Hoàng đế thì bốc hơi không thấy đâu, cho đến giờ vẫn chưa lộ diện. Cũng không ai biết, lão vì cái gì nghe theo phân phó của Trường Châu. Mà lúc nãy, Quân Sương cũng không một đánh đánh chết Trường Châu, họ còn phải ở đây thêm vài ngày điều tra chân tướng, cũng như diệt hậu hoạn về sau.

Nếu đã quyết định ở đây, Lam Tuyết phải giả nam trang, trở thành Ngọc Tuyền công tử, gửi ám hiệu về quân doanh cho Tử Cầm.

Chấn động vừa nãy quá đả kích đến tinh thần của nàng, nửa đêm cũng không an giấc. Quân Sương bên cạnh có chút lo lắng, dỗ ngọt:" Công chúa mau nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt chúng ta đi báo thù cho người!"

Lam Tuyết môi run tay run, đầu nhẹ gật.

Quân Sương nghiến răng nghiến lợi, tên cặn bã Trường Châu! Y thật hận lúc nãy không một đao giết tươi hắn!!

Trong lúc Quân Sương và Lam Tuyết đang nghỉ ngơi, Thập đại đang chia nhau hành động, thăm dò thì ở quân doanh... Hoài Đức đang gặp một rắc rối lớn.

Trù phòng run cầm cập dập đầu dưới chân Tử Cầm tố cáo:" Ta nấu đồ ăn cho quân binh bao lâu chẳng lẽ Vương gia không biết? Mà phòng bếp... Chỉ có một mình ta và Hoài Đức tiên sinh dùng... Ta không có ý chỉ hắn... Nhưng ngoài hắn ra... Thực không còn ai..."

Hoài Đức lập tức đen mặt:" Ngươi nói bậy! Ngươi là cố ý đổ tội cho ta!"

Tử Cầm biết rõ Hoài Đức, cũng rõ ràng y có quan hệ thế nào với Vân Lam... Hắn tin Hoài Đức không làm chuyện đó nhưng hắn không có chứng cứ... Ngược lại, tên trù phòng kia còn kéo được cả đám quân binh làm chứng...

Tử Cầm xoa xoa mi tâm, không còn cách nào khác phải cho người tạm thời giam họ lại.

-----------

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả quá mợt mỏi...QAQ

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.