Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại: Thần Quôc_Cá Cược

Tiểu thuyết gốc · 1985 chữ

Mình làm dài thiệt dài một chút hi hi...

---------------

"Đó, đó là?"

"Lục Vương điện hạ và Thái tử chứ còn ai?"

"Sao quý nhân lại ở đây a?"

"Ngươi còn không biết! Hai người là đang làm một trận cá cược đó!"

"Cá cược? Cá cược cái gì?"

"Cá cược.... cờ bạc bình thường mà thôi."

"..."

"Hai vị này, thực sự là người Hoàng thất sao?"

"Suỵt! Cẩn thận cái miệng ngươi! Ta nghe nói sắp tới là lễ trung thu, trong cung còn tổ chức sinh nhật Hoàng thượng... Phỏng chừng là hai vị đây... trốn việc." Xung quanh xì xầm to nhỏ, đa phần đều dùng từ trêu đùa hai người.

Ở bên này Thái tử Âu Dương Thiên Túc và Lục Vương điện hạ đang cân não trên bàn đổ xí ngầu.

"Hoàng A di, người sắp thua rồi!" Thiên Túc nháy mắt cười nhạo.

Lam Tuyết mắt sắc bén, một tay không ngừng đổ xí ngầu:" Để xem."

"Nếu ta lật ngược tình thế, Thái tử phải thay ta chuẩn bị lễ hội!"

Thiên Túc chơi khô máu:" Hảo!"

Đột nhiên, cánh cửa tửu điếm bị đá văng, hai người đang tập trung đổ xí ngầu bỗng sững sờ, bách tính xung quanh cũng vài phần hoảng hốt.

" Tứ, Tứ hoàng tử?" Lam Tuyết đứng thẳng liếm liếm môi, khẽ kéo góc áo Thiên Túc.

Thiên Túc tuy là Thái tử, nhưng vẫn là ngũ hoàng tử, đối với vị tứ hoàng huynh Thiên Ánh này vẫn là vài phần sợ sệt.

"Hửm? Quân Sương?" Lam Tuyết nhíu mày, theo phía sau hắn chính là nha hoàn của nàng:" Các ngươi cứ vậy phá hỏng niềm vui nho nhỏ chủa dì cháu ta!"

Thiên Ánh sắc mặt khó coi đi đến quát lớn:" Thái tử! Người cùng Lục Vương là đang làm cái loại gì!??"

Lam Tuyết cười cười:" Ta chủ trương!"

Thiên Ánh xoay người nhìn Lam Tuyết:" A di còn nói!!"

"Tứ hoàng tử bớt giận bớt giận! Chỉ là giải khuây chốc lát."

Thiên Ánh nổi trận lôi đình:" Người đâu! Nhanh mang hai người này đến nhờ phụ hoàng xử trí!"

Hắn vừa nói thủ vệ nhanh chóng di chuyển đến gần Lam Tuyết và Thiên Túc. Chưa kịp làm gì, năm Ảnh thất của nàng đã nhảy ra chặn người.

"Úi chà." Lam Tuyết nghiêng mặt nhìn Thiên Ánh:" Chẳng giấu gì người, ta và Thái tử điện hạ vẫn đang đổ xí ngầu, người có thể đợi chút không?"

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Tĩnh Nhạc, Thuần Ly, Tư Hạ, Vô Cửu cùng Huyền Cửu. Thiên Ánh sống lưng toát mồ hôi run run. Hắn nghiến răng nghiến lợi hô:" Hoàng a di!!!"

Người xung quanh xem một màn giằng co của Hoàng thất, vô cùng đồng cảm với Thái tử và Lục Vương.

"Đùa thôi, bất quá, ta còn có chuyện ở quân doanh~ Thái tử điện hạ~ người đi trước đi!" Lam Tuyết cong cong khóe mắt cười.

Thiên Ánh biết nàng trốn việc, quả nhiên như vậy. Đôi mắt hắn sáng ngời, môi cong lên gọi một tiếng:" Tầm Nhi, ngươi đến đây!"

Lam Tuyết phút chốc khựng lại, hắn gọi nhi tử của nàng đến đây làm gì?

Từ xe ngựa, một thân ảnh nhỏ bé tầm chừng năm tuổi, gương mặt phúng phính vui vẻ đáng yêu, y mặc một bộ xiêm y đơn giản, vừa toát lên vẻ quý khí vừa toát ra dáng vẻ được cưng chiều. Y là nhỏ nhất trong đám huynh muội, còn là nữ nhi nên rất được đám huynh trưởng yêu thương. Tầm Nhi hô lớn một tiếng "Ca ca" rồi nhảy phắt xuống.

Những thủ vệ kinh hãi, chỉ sợ nàng trượt chân ngã.

"Đó là Thất công chúa, Tầm Nhi?"

"Ngươi không biết, Thất công chúa tuổi tuy nhỏ nhưng rất thông minh, học một biết mười, còn là tâm can bảo bối của cả Hoàng thất!"

"Nhưng ngươi nhìn xem! Dáng người y rất đáng yêu! Giọng nói cũng thập phần trong trẻo!"

"Ngươi nói, ta có nên gả nhi tử của ta vào phủ công chúa?"

"Ngươi nằm mơ! Công chúa cao quý như thế, nhi tử ngươi chắc chắn không đến lượt!"

"...."

"Mẫu thân! Người không nên trốn việc!" Tầm Nhi giọng đầy mùi hôi sữa bập bẹ nói.

Lam Tuyết nghiến răng, Thiên Ánh thừa biết điểm yếu của nàng nên mới lợi dụng nàng!!!!!

"Tầm Nhi ngoan, ngươi theo ca ca về cung trước..."

"Mẫu thân về cùng..." Tầm Nhi nghe nàng dụ dỗ không chịu về, mặt bé con vài phần ủy khuất mếu máo.

Lam Tuyết đơ mặt, không còn cách nào, thở dài một hơi đi đến bế Tầm Nhi hôn lên mặt y dỗ dành:" Được được được, mẫu thân theo ngươi về nhận việc, ngươi ngoan, không được khóc."

Nước mắt đang cố gắng nặn ra, lập tức nuốt lại. Tầm Nhi cười vui vẻ nháy mắt với Thiên Ánh, hắn nhìn y hài lòng cười ôn nhu.

Rốt cuộc, Lục Vương cùng Thái tử cao cao tại thượng bị bắt về trước mặt Thần đế uy nghiêm.

Lam Tuyết có chút hối hận vì lúc trước đã ép Thiên Y nhận ngôi vị này. Hắn tuy đáp ứng, cơ mà... Sau khi nhận ngôi, Thiên Y lại thêm vài phần băng lãnh dọa người, trước mặt hắn nàng không còn chút tự tôn nào...

Căn bản, Lam Tuyết càng ngày càng sợ vị ngồi trên long ỷ kia!

Khi Thiên Ánh đưa người vào, Thần đế đang cùng các trọng thần thảo luận triều chính, Tử Cầm cũng đang ở đó.

Mà sau khi lập được Thần Quốc, Lam Tuyết cư nhiên không nhúng tay vào chuyện triều chính nữa, để phần các tiểu bối cùng các trưởng bối quan trọng kia nhận hết thảy... Không phải là không có việc của nàng. Vị trí Thừa tướng kia để trống, chỉ cần một cái gật đầu của Lam Tuyết, sẽ hoàn toàn thuộc về nàng!

Bất quá, trường sinh cũng đã trường sinh, không phải vướng bận cái chết. Hiện giờ Lam Tuyết chỉ muốn tự do!... Ai mà biết, khi nữ nhi của nàng ra đời, lại đến mức này chứ! Nếu biết, nàng chết cũng không sinh nó ra a!!!!!

"Trẫm nghe nói, Thái tử cùng Lục Vương cá cược cờ bạc ngoài cung?"

Thiên Túc sợ đến độ run cầm cập, liếc nhìn Lam Tuyết, rất nhanh dời tầm mắt đến thiên nhan phía trên, nhỏ giọng đáp:" Vâng, phụ hoàng."

Lam Tuyết triệt để phẫn nộ, trước mặt trọng thần tra hỏi nàng như vậy khác nào không chừa cho Lam Tuyết chút mặt mũi? Mặc dù, biết chính mình làm sai, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy! Nàng im lặng.

"Lục Vương?" Thần đế lặp lại.

Đại thần xung quanh có chút lo lắng, nếu chọc giận vị này, cả Hoàng thất thậm chí cả vạn người chống đỡ cũng không nổi. Ai biết nàng sẽ nghĩ ra cái gì...

"Tuyết nhi?"

Lam Tuyết ngữ khí bình thản:" Ân."

"Trẫm nghe nói các ngươi cá cược tổ chức lễ hội?"

Lam Tuyết ánh mắt thẳng tắp hướng về Thần đế, phản bác nói:" Bệ hạ biết ta không giỏi chỉ đạo người khác!"

"Ừm."

"Nhưng một mực cứ bắt ta phụ trách!" Lam Tuyết khoanh tay:" Ta..."

"Ngươi?"

Đại thần xung quanh tim muốn nhảy lên cổ, lại thấy Thần đế không có biểu hiện gì là tức giận, hắn nói:" Ngươi bất mãn cái gì? Sinh nhật Hoàng huynh ngươi, còn không nhờ ngươi, chẳng lẽ nhờ Thái thượng hoàng?"

"Ta!" Lam Tuyết rốt cục nhịn xuống:" Vậy, kính hỏi bệ hạ, muốn tổ chức sinh nhật ở đâu a?"

Ở trong cung, chẳng lẽ ở ngoài chợ? Lam Tuyết hỏi câu này là cố ý.

"Thừa Lam đi." Thần đế trả lời như đương nhiên. Hắn cũng không rảnh chọc giận người này.

Lam Tuyết tươi cười:" Đương nhiên được, chỉ sợ Hoàng hậu thân mang hài tử, đường xa khó khăn."

Thiên Y suy nghĩ một lát, đáp:" Lục Vương nói đúng... Vậy phiền ái khanh phò tá chúng ta một chuyến!"

"Tạ sự tín nhiệm của bệ hạ ."

Các đại thần xung quanh trơ mắt nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không hiểu rõ hai người là đang có ý gì. Tại sao không tổ chức yến tiệc sinh nhật trong cung? Lại tổ chức ở Thừa Lam? Đích xác tại Thừa Lam có Thái thượng hoàng và Thái Hậu. Còn có đất phong của Lam Tuyết vẫn rất an toàn hơn so với Hoàng cung. Có điều đường đi từ đây đến đó không phải ngắn, có quân tinh nhuệ của Lam Tuyết phò tá thì kẻ địch sống chết cũng không khiến Hoàng đế cùng Hoàng hậu gặp nguy.

"Tầm Nhi, ngươi lên đây để trẫm ôm một cái!" Tựa hồ mọi người đều bỏ quên nàng công chúa nhỏ đáng yêu này, Thiên Y vẫy tay với y.

Giang công công sửng sốt, nơi tại vị của quân chủ thiên hạ làm sao có người muốn lên là lên? Nếu Tầm Nhi bước lên là phạm tội khi quân.

Thần Quốc cũng chẳng khác bao nhiêu với quốc gia thông thường, phạm tội chém đầu thì không thể không chết.

Đương nhiên Thất công chúa từ nhỏ đã thông thạo đạo lý này, nàng nhìn Thiên Y, vẫn thủy chung không nhúc nhích. Giọng bé con non nớt nói:" Bệ hạ, không hợp quy củ."

"Trẫm là quy củ, lên đây."

Tầm Nhi nhìn Phụ thân thấy hắn yên tĩnh lại quay qua Mẫu thân... Nàng mỉm cười gật đầu, y liền ba bước thành hai chạy lên long vị, y ôm cổ Thiên Y nhỏ giọng làm nũng:" Hoàng thúc."

"Tầm Nhi ngoan, hôm nay Hoàng thúc đưa ngươi đến Chu Loan điện gặp tiểu đệ, thế nào?"

Tầm Nhi mặt mày hớn hở:" Được a!"

Đây vốn dĩ chỉ là cuộc hội nghị bình thường cũng không phải thượng triều, lời cũng nói, việc cũng đã giải quyết, Thiên Y đứng dậy một tay nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn một tay phất phất, ra hiệu các quan viên đại thần có thể lui.

Ở Chu Loan điện, nam hậu Đan vi đang nghỉ ngơi, y cũng thực buồn chán. Mấy tháng nay y mang hài tử bị Thiên Y kiên quyết bắt ở trong điện dưỡng thể, thân thể Hoàng hậu có chút suy nhược càng khiến Hoàng đế không khỏi lo lắng. Hắn cả ngày ngoại trừ phê duyệt tấu chương, phần lớn chính là xoa bóp chân tay cho Hoàng hậu.

"Hoàng thẩm, Tầm Nhi đến thăm tiểu điện hạ!" Tầm Nhi chạy một mạch đến chỗ Đan Vi.

Y thấy nàng liền vô cùng vui vẻ, sai người mang điểm tâm đến cho nàng, kéo nàng vào lòng nựng a nựng.

"Tầm Nhi thật ngoan, còn biết đến thăm Hoàng đệ!"

Cả hai nói cười rất thoải mái, Tầm Nhi còn liên tục chọc cười Hoàng Hậu làm y cười không ngừng.

----------

"Lục Vương điện hạ, Đại hoàng tử cho mời người." Quân Sương cúi đầu cung kính thưa.

Lam Tuyết vừa bước một chân cùng Tử Cầm ra khỏi Phong Âu điện nghe vậy, nàng không khỏi ngẫm nghĩ.

"Không đi?" Tử Cầm tiến lên hỏi.

Lam Tuyết suy tư, Đại hoàng tử cũng thích nam nhân, cũng đã có hoàng tử phi, vài tháng trước hắn cũng từ chỗ nàng xin dược có thể cho nam nhân mang thai...

"Tướng công, ngươi về trước!" Lam Tuyết ba bước thành hai nhanh chóng rời đi.

"..."

"Quân Sương... Vừa nãy nàng gọi ta là gì?"

"Tướng công...thưa Vương gia."

"..."

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.