Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22 - Giang Sơn Đánh Đổi Nụ Cười Của Giai Nhân

Tiểu thuyết gốc · 2519 chữ

Ngày 01 tháng 01 năm 1011, Đại Việt niên hiệu Hoàng Đế năm thứ hai. Sáng sớm, tiết trời còn se se lạnh, sắc xuân với những cành hoa mai hoa đào vàng hực đỏ thắm, cùng nhau khoe màu, cũng với tiếng chim hót hoà vang như thể cùng nhau chúc mừng, cùng vui chung niềm vui của toàn thể người dân Đại Việt. Khắp các con phố ngỏ hẻm, được trải một lớp thảm đỏ, nhà nào cũng treo Quốc Kỳ đỏ thắm ở trước hiên nhà, những lá cờ mới nhất, còn thơm mùi vải mới, các đôi trai gái cũng diện lên cho mình, bộ quần áo đẹp nhất, mới nhất, sặc sỡ nhất. Bởi vì ngày hôm nay, là ngày đại hôn của Hoàng Đế bệ hạ và công chúa Ngọc Dung.

Ai nấy cũng hối hả, chuẩn bị tươm tất nhất cùng nhau đi đến một điểm hẹn, đó chính là cổng chính Ngọ Môn của hoàng thành kinh đô Thăng Long. Không một ai muốn đến muộn cả, bởi vì đúng giờ Thìn thì lễ hội sẽ bắt đầu, cũng như sẽ được diện kiến dung mạo của Hoàng Đế bệ hạ, và cô dâu xinh nhất Đại Việt, người đã chiếm mất trái tim của Hoàng Đế bệ hạ khỏi những ước mơ và những trái tim rung động, còn mạnh hơn cả bảng chỉ số dao động địa chất của những thiếu nữ kinh thành này nữa mà. Không ai khác, người đó chính là Công Chúa.... Phi phi, phải nói là Hoàng Hậu Ngọc Dung.

Bên ngoài kinh thành lúc này, là lời bàn tán, ngưỡng mộ, cũng như có những tin vịt thất thiệt mộc lên. Nhưng chủ yếu đều là ca ngợi sự xứng đôi vừa lứa, cũng như sự xuất chúng của đôi Long Phụng tân nương, tân lang này.

- này, ta nghe ông bác có làm một chân gác cửa ở Tử Cấm Thành nói lại cho bà cô có quen hàng xóm nhà ta, rằng Hoàng Hậu nương nương là người xinh đẹp như tiên nữ. " Tên Tý nói lớn trong quán trà, sợ người khác không nghe thấy mình"

- xì xì, thôi đi, tin tức của ngươi nghe lung tung quá, ta có lần đi ngang qua Tử Cấm Thành, nghe đâu Hoàng Đế bệ hạ phải dùng chín trâu mười hổ, mới khiến hoàng hậu xiu lòng đó nha." Tên Đen khinh bỉ, mặc dù cách đó tận hai cái bàn vẫn nói rống qua"

- không có ai nói đúng hết, Tử Cấm Thành là vách tưởng mỏng như giấy cho ngươi nghe sao, ta từng chứng kiến dung nhan Hoàng Đế bệ hạ rồi. Bệ hạ thân cao tám thước, tuấn vũ phi phàm. Là Hoàng Hậu nương nương phải dùng đệ nhất mưu kế, đó chính là mỹ nhân kế mới chiếm được trái tim của người đó." Tên Tèo làm như vẻ mặt, cao thâm đắc đạo, còn giả bộ vuốt vuốt cái chùm râu mộc dưới cằm tựa không khí, mà nhẹ nhàng oang oang nói "

- Thật, ngươi gặp bệ hạ ở đâu thế Tèo. " Nhiều người cũng ngạc nhiên, có người bán tính bán nghi, nhưng mà tò mò thì cũng hỏi "

Tên Tèo ra vẻ đạo mạo, lưng thẳng, ngực ưởn, hai tay chắp sau mông, lâu lâu liếc kỹ không ai để ý, nhẹ nhàng khựa khựa dãy đứt gãy che đôi bờ mông, ánh mắt cao thâm như kẻ cư sĩ ẩn cư lâu năm, mới vừa hôm nay xuống núi nói:

- Tất nhiên là thật rồi, đó chính là đêm qua chứ đâu, tại trên giường của ta, tầm canh ba hay canh tư gì đấy, gặp Hoàng Đế bệ hạ xong, ta tỉnh ngủ liền chạy ra đây, nói cho các ngươi nghe đây này.

Hắn vừa dứt lời là nào dép nào giầy, có tên còn quăng cả hạt dưa đang nhai trong miệng phun chết tên vô lại kia.

-----

Giờ Thìn đã điểm, tiếng nhạc vang vọng phát ra từ Tử Cấm Thành, đoàn người rước dâu cũng dần dần xuất cung. Đi đầu là đám rước nhạc, đội kèn trống vui tươi, có một đội cung nữ đi phía trước rắc thêm hoa từ Hoàng Thành đi đến phủ đệ của Công Chúa Ngọc Dung. Đoàn rước dâu là đội cầm sính lễ đi đầu, mỗi thứ đều có cặp có đôi, đặc biệt là cặp ngỗng trắng, tượng trắng cho sự chung thủy sắc son đầu bạc răng long. Phía sau là đội bưng trầu cau, rượu gạo, bánh nếp, đèn lồng, cờ xí. Điểm nhấn chính là chiếc kiệu hoa, à không, chiếc xe ngựa hoa. Được trang trí lộng lẫy, tông màu chủ đạo là màu đỏ tươi, càng làm nên vể sáng rực và tươi sáng, bốn gốc mái của xe được treo một chiếc đèn lồng đỏ với dòng chữ thêu Long - Phụng Hoà - Minh. Chiếc xe được kéo đi bởi hai chú ngựa trắng to khoẻ, được kết thêm một chiếc nơ xinh xắn trước ngực.

Chỉ nhìn về chiếc xe ngựa được trang trí hết sức lộng lẫy và xa hoa kia, thêm nữa lại có đòn rước dâu hoành tráng như này. Biết bao nhiêu cô gái ước ao rằng người sẽ được ngồi trong chiếc xe kia sẽ chính là mình...

Loáng thoáng có nghe tiếng ai đó hô hoán trong đám đông.

- Nhìn kìa, là bệ hạ, là Hoàng Đế bệ hạ.

Tiếng nói của người kia cũng khiến tất cả mọi người đều đổ dồn vào một hướng. Một thân ảnh với áo giáp trụ đỏ viền vàng, sáng láng như vầng thái dương, đầu cắt ngắn gọn gàng để lộ vầng trán sáng ngời, da mặt mịn màn sáng sủa. Tay cầm đoá hoa Cẩm Tú Cầu được kết lại từ những bông hoa nhỏ màu tím trắng lại với nhiêu theo quy luật, nhìn vào đó vô cùng đẹp mắt, phần cành hoa được buộc gọn bằng những dây lụa màu tím và đỏ đan xen, vừa tạo sự chắc chắn gắn kết, lại pha thêm nét hài hoà. Tượng trưng cho cuộc sống hôn nhân hoà hợp, yêu thương, gắn bó với nhau ân ái hoàn luân. Một tay cầm hoa trước ngực, môt tay cầm dây cương, thân ảnh trong trang phục tân lang giáp trụ đỏ viền vàng, lưng khoác phi phong màu đỏ thắm có thêu hình hoạ tiết màu vàng sáng Long Phượng giao thoa, từng bước đi chậm chậm theo tiếng nhạc kèn rộn ràng. Tựa như một vị đế vương trong truyền thuyết bước ra từ thần thoại, thân cưỡi bạch mã oai vệ, uy nghiêm nhưng lại không thoát khỏi nét phi phàm tuấn dật. Hình ảnh một chàng trai, dáng người đầy đặn thư sinh, tay phải cầm hoa tay trái giữ cương, trong bộ giáp trụ tân lang, kèm theo là chiếc phi phong đỏ với hoạ tiết màu vàng, bay phấp phới trong gió. Khiến không ít chị em nây ngất. Đây cũng là lần đầu dân chúng kinh thành Thăng Long được tận mắt chứng kiến vị hoàng đế bệ hạ gần như thế.

Đoàn rước dâu di chuyển rầm rộ chừng hai mươi phút, cũng đã đến trước phủ đệ của công chúa Ngọc Dung. Đứng trước cửa tiếp đón là Bộ Trưởng Bộ Công Thương Cao Lỗ đại diện cho tân nương, người đi đến chào hỏi theo nghi thức là Thủ Tướng Phạm Tu. Màn nghi thức cũng không quá lâu, chào hỏi và trao sính lễ hoàn tất cũng là lúc đón nàng Tân Nương lên xe hoa. Ngọc Dung hôm nay được khác lên mình bộ giáp trụ nhẹ nhàng không quá nặng nề hay gò bó, với mái tóc dài đen huyền được búi lại hết sức công phu. Mặc dù được guingw mặt được che lại bởi mảnh vải lụa đỏ nhưng cũng không che được gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng tinh tế, vẻ đẹp mang đậm dấu ấn của người phụ nữ Việt, chiếc mũi nhỏ xinh xinh, đôi môi đỏ thắm với ánh mắt sáng ngời hàng lông mi cao vút. Thêm làn da trắng nhẹ nhàng lại khiến cho Huỳnh Minh ngẩn ngơ ra mà quên mất phải đón nàng lên xe hoa.

-----

Đoàn rước dâu quay trở lại hoàng thành, Điện Thái Hoà đôi trẻ uyên ương đang đứng phía trước bàn cổ gia tiên. Thủ Tướng Phạm Tu là người được giao làm chủ chính sự. Tiến hành chủ trì đọc lời tuyên thệ của đôi trẻ. Sau khi bái tạ trời đất, Lạc Long Thần và Tổ Mẫu, đôi uyên ương bái tạ nhau thì xũng xem như phẫn nghi lễ kết thúc. Và phần lễ hội và tiệc mùng cũng chính thức bắt đầu. Quan nội thị đọc chiếu chỉ của hoàng đế bệ hạ tại cổng thành Ngọ Môn của hoàng cung. Sắc phong Ngọc Dung công chúa thành Hoàng Hậu Ngọc Dung. Dân chúng kinh thành hân hoan, khi Hoàng Gia cũng nhân dich vui mừng mở hội cho bách tính trăm họ cùng vui với Hoàng Đế bệ hạ có được Hoàng Hậu xinh đẹp. Các lễ hội, trò chơi dân gian, đặc biệt Huỳnh Minh còn tổ chứ một bữa tiệc nướng buffet cho dân chúng nữa.

---------

Huỳnh Minh ngồi đối diện với Ngọc Dung. Hắn nhìn nàng ngây ngất không thôi, bởi vì hôm nay, nàng rất đẹp. Người ta nói đúng người con gái đẹp nhất chính là ngày họ lên xe hoa. Câu nói này áp dụng hôm nay, quả thực là không sai.

- Dung nhi, hôm nay này đẹp lắm. Ta nhìn nàng mãi mà vẫn không biết ngán đây.

Ngọc Dung vô cùng hạnh phúc, khi hôm nay cũng đã chính thức có danh phận bên Huỳnh Minh. Lúc trước hắn nói cưới nàng, sẽ có trách nhiệm với nàng vì đã lỡ tay ôm nàng trong ngày hôm đó. Lúc đó nàng thật sự không tin, đây chỉ lời đường mật của tên sắc lang trước mặt trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi. Rồi tên này cũng thật là bỉ ổi, lợi dụng quyền hạn cho nàng làm nội thị cho hắn lo lắng công việc và chăm sóc hắn. Không biết có phải vì quen việc hay không mà nàng đã chăm sóc đến mức thành người thân thiết lúc nào cũng không hay. Vì hắn có một tật không biết phải là tốt hay là xấu, bề ngoài thì chỉ nhảy nhót lung tung đưa bản chiếu cho các quan phía dưới còn hắn chỉ ngồi một mình lẩm bẳm có khi tự cười rồi tự tức giận một mình, khiến nàng cứ nghĩ hắn bị tâm thần (tội cho main, những lúc main trao đổi với hệ thống, bị hệ thống hố hoặc giả vờ ngây ngô lại bị nàng phát hiện, hắn mà biết nàng xem hắn như kẻ tâm thần không biết cảm nghĩ sẽ ra sao đây). Nhưng rồi hắn cũng biết chăm lo cho dân chúng, mọi chính sách, mọi sáng kế hắn đưa ra tuy có phần kỳ quái nhưng đều mang lại lợi ích to lớn. Rồi nàng không biết đã bị hắn cướp hồn mất lúc nào cũng chẳng hay, cho đến một hôm hắn gọi nàng mang rượu ra ngồi ngắm trăng. Hai người trò chuyện mà quên mất đã uống rất nhiều cũng không hay, cho đến khi nàng tỉnh lại thì đã nằm trên giờng lớn của hắn. Hắn còn nói "việc đêm qua là ta say quá không kiềm chế lại được. Nhưng nàng yên tâm, Huỳnh Minh ta đã dám làm vì sẽ dám nhận, dù chỉ còn một hơi tjowr ta cũng sẽ không để nàng phải chịu uất ức, ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ để cho nàng làm mầu nghi thiên hạ, là Hoàng Hậu cho ta, và sẽ sinh cho ta những tiểu hài nhi xinh đẹp tài giỏi như nàng". Lời nói đó vẫn còn văng vẳng như chỉ mới vùa nói qua. Và ngày hôm nay, hắn đã làm được những lời hứa ấy, nàng thật đang rất hạnh phúc:

- Bề hạ, chàng nhìn thiếp như vậy, sau này thiếp già rồi, chàng chắc sẽ chán thiếp cho xem.

Huỳnh Minh mật ngọt chết ruồi nói tiếp:

- Sao mà chán được, Hoàng Hậu của ta là người xinh đẹp nhất thế gian, nếu có già đi, cũng sẽ là bà lão xinh đẹp nhất thế gian chứ chẳng đùa.

Ngọc Dung nghe riết cũng thành quen, nhưng nàng cũng không mắng mà thay vào đó là mỉm cười vui vẻ.

- Thiếp biết rồi. Thật là may mắn khi được gặp chàng. Quân vương của thiếp.

Dứt lời nàng nắm lấy tay của hắn của hắn, rồi hai mắt ngọc lại rưng rưng... Huỳnh Minh thấy vậy cũng vội vàng an ủi nàng.

- Được rồi, đừng khóc. Chuyện của quá khứ nàng đừng nghĩ lại. Bên em vẫn còn có anh kia mà. Nếu như có thể đánh đổi cả giang sơn này để đổi lấy nụ cười em, anh nguyện sẽ đánh đổi. Không biết Em đã từng nghe câu này chưa " Giang sơn đánh đổi nụ cười của giai nhân". Và nếu như có một ngày, ai đó bắt anh lựa chọn em và mạng sống của anh. Anh cũng sẽ không ngần ngại mà chọn em, dù có thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em. Bởi vì sao em biết không?

Ngọc Dung trả lời trong vô thức..

- Bởi vì sao ?

Huỳnh Minh mỉm cười, tay nhẹ nhẹ vuốt đi mái tóc rối, trả lời nàng. Nhìn sâu vào đôi mắt ngọc của người con gái trước mắt:

- Vì em là tất cả của anh, không có em bên anh nữa, thì anh sống có còn gì ý nghĩa. Anh sẽ làm tất cả vì em, chỉ cần em vui, em cười , và em mãi mãi bên anh cho đến khi thành bà lão xinh đẹp nhất thế gian. Còn bây giờ em biết phải làm gì không?

Nàng còn chưa kịp định thần trả lời thì vừa dứt lời, bàn tay hư hỏng của Huỳnh Minh tìm đến những điểm cao trên cơ thể nàng mà tinh nghịch khiến chúng không còn hình dáng gì cụ thể, hắn dán chặt vào bờ môi nhỏ xinh của nàng. Dùng sức lực vốn có của một tên sắc lang, không thể chờ đợi thêm một phút giây nào được nữa mà nhấc bổng nàng lên giường. Từng mảnh áo xiêm y được cởi bỏ, những tiếng thở nhẹ gấp gáp cũng vang lên, hai con người không còn gì che đậy, những bí mật về nhau cũng trao hết cho nhau, hoà trộn vào nhau như cỏ thể hoà tan vào làm một thể trong hạnh phúc, phong xuân vang khắp cả tân phòng.

Bạn đang đọc Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi HuỳnhAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuỳnhAnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.