Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36 - Mang Thai

Tiểu thuyết gốc · 1878 chữ

Trong bóng đêm đen tĩnh mịch của vùng đất chết, hơn hai mươi thân ảnh với áo choàng với mũ chùm đen, mặt được đeo một chiếc mặt nạ phòng độc full face che hết cả khuôn mặt bao gồm cả mắt, mũi, miệng. Trên tay cầm kiếm Damascus, lưng vác súng Mas49, hong đeo vài quả lựu đạn. Gương mặt lạnh lùng, mùi máu tanh còn vương vãi trong không khí, từng giọt máu đang chảy theo dòng đường vân của mũi kiếm mà chạm đất. Ngô Tuấn vung kiếm loan nữa vòng ra bên hong để rủ sạch lớ máu tươi. Một tên lính chạy đến báo tin:

- Bẩm thứ trưởng, khoang này tổng cộng tiêu diệt được bảy mươi hai tên chuột, nhưng vẫn chua tìm ra khoang nghiên cứu. Quân ta không có thương vong.

Ngô Tuấn bực dọc, nhưng vẫn bình tĩnh, bởi vì đi suốt hai tiếng trong mỏ quặng, đây đã là khoang thứ năm rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra khu vực nghiên cứu và sản xuất các loại vũ khí sinh học của bọn chuột này. Trong khoang ẩm thấp, mùi hôi thối đặc trưng của ẩm mốc kết hợp với mùi của loài gậm nhấm, thì đúng là thứ không mấy dễ chịu gì. Mặt dù có mặt nạ phòng độc, nhưng mùi quá nồng nặc khiến ai nấy cũng có chút khó chịu. Ngô Tuấn gật đầu ra lệnh.

- Nhanh chóng thu dọn, tiếp tục đi sau vào trong, chú ý những gốc tối.

Tên lính nhanh chóng quay sang đưa ra ký hiệu cho đồng đội, mọi người nhanh chóng hiểu ý. Những người đi theo lần này gồm có hai mươi lăm người. Là những người được chọn lọc kỹ càng trong quân doanh. Là những tinh anh trong những binh lính tinh nhuệ nhất của Đại Việt. Vì tính chất nguy hiểm và đòi hỏi sự bảo mật cao của nhiệm vụ. Nên khi tham gia cào Binh Đoàn này tương đương với việc mọi thông tin liên lạc bên ngoài đều phải chấm dứt cho đến khi giải ngũ, và buộc phải ký sắc lệnh trung thành tuyệt đối, giữ bí mật tuyệt đối không được lộ thông tin ra ngoài.

Mỗi lần đi làm nhiệm vụ xem như là bước một chân vào quỷ môn quan, bởi Lục Quân còn phải tấn công dành giật từng tất đất, mặt chạm mặt ở chính diện quân địch. Nhưng Binh Đoàn này là phải bí mật đánh ở trong lòng địch, tấn công vào hậu phương của địch tiêu diệt nhân vật, phá hủy công sự phương tiện chiến tranh đặc biệt của địch quân, nhằm mang đến lợi thế cho quân ta ngoài chiến trường. Ngoài Lục Quân được phô bày ra bên ngoài, thì cái binh chủng này được Huỳnh Minh gọi là Binh Đoàn Đặc Nhiệm Đặc Công Công Binh. Gọi tắc là Đặc Nhiệm Binh.

---

Thăng Long Thành, Cục Hậu Cần.

Ngọc Dung cùng với Lê Quát đang thảo luận về vấn đề tiếp tế hậu cần, số lượng lương thực và chiến phí nhu cầu cho chiến tranh vùng Bức Tường, đồng thời cũng phải đảm bảo được nguồn lương thực cho dân chúng của cả nước. Sổ sách đến hiện tại đã chất cao thành núi, khối lượng người làm việc gấp nhiều lần. Bởi không những đáp ứng nhu cầu cho quân lính Đại Việt, mà còn phải đáp ứng cho cả liên minh các chủng tộc nữa. Đáng ghét nhất đó là tộc Thằn Lằn, bọn chúng không ăn những thứ tinh bột như lúa gạo, ngô, khoai các loại của Đại Việt mà phải ăn thịt. Huỳnh Minh đã từng điên tiết muốn diệt luôn chi quân đội này vì quá hỗn láo, đưa ra những yêu cầu rất khó chấp nhận. May mắn là Phạm Tu, Tinh Thiều, Nguyễn Trãi đồng can ngăn mới thoát khỏi ách diệt quân lần đó.

Đúng giờ cơm trưa, gia nhân thân cận của Ngọc Dung đưa thức ăn đến cho nàng. Là những món ăn đơn giản nhưng đủ đầy chất dinh dưỡng. Một phần cá kho, một nêu canh nhỏ, một đĩa rau luộc cùng ít bánh tráng miệng. Bởi vì hiện tại, cả một cái hoàng thành cũng chỉ có Huỳnh Minh và Ngọc Dung ở, ngoài ra còn có thêm gần ba nghìn người cung nữ thái giám từ hệ thống có sẵn. Lúc đầu Huỳnh Minh đưa ra ý định giải phóng tất cả chỉ giữ lại một ít mà thôi, nhưng mà cũng chỉ giảm được hai phần từ tám ngàn chỉ còn ba ngàn người chuyên phụ trách những công việc trong Hoàng Cung. Từ các lễ nghi cho đến những bữa ăn, tất cả đã đều được Huỳnh Minh cho giản hoá. Mặc dù vậy một bữa ăn bình thường cũng phải đảm bảo đầy đủ chất, tránh xa hoa và lãng phí không cần thiết.

Một cung nữ thân cận của Ngọc Dung mang thức ăn đến.

- Nương nương, đến giờ cơm trưa mời người dùng cơm ạ.

Ngọc Dung vừa tính xong một sắp sổ sách ghi chép tình hình lương thực từ Gia Định về Thăng Long, bàn giao lại cho Lê Quát nói:

- Lê khanh gia xem lương thực lần này bổn cung đã tính ra, hai vạn thạch lương thực này cũng chỉ đủ cung cấp trong một tháng. Lê Khanh báo lại với Bộ Quốc Phòng, nếu muốn cung cấp đủ lương thực trong ít nhất ba tháng cần phải đến vụ đông xuân, hiện tại đang là tháng chín đều này là vô sách. Hiện tại chúng ta chỉ còn vụ khoai gấp rút thực hiện theo lệnh của bệ hạ thì mới có thể đáp ứng nhu cầu chiến trường.

Lê Quát nhận lấy sổ sách của Ngọc Dung đưa cho mà nói:

- Thần nhận lệnh, nương nương chú ý bảo vệ phụng thể, những việc như thế này nên để vi thần làm là được, người đâu cần phải nhọc sức như vậy.

Ngọc Dung, hướng Lê Quát mà nói:

- Bệ Hạ ngày trong công nghìn việc, sáng sớm đã di giá đến viện nghiên cứu đến tối mịt mới trở về, đến tối muộn ngài còn viết viết vẽ vẽ rất lâu mới chịu nghỉ ngơi. Bổn cung cũng hết sức lo lắng. Nhưng mà thế nước như thế, bọn chuột ở bức tường kia lại quá nhiều, các chủng tộc khác mặt dù liên minh nhưng ai biết được ý tứ như nào. Ta thật lo lắng.

Nói đoạn xong, nàng đứng dậy đi ra khỏi bàn, nhưng đi được vài bước thì loạng choạng ngất xỉu. May mà Lê Quát đứng gần vội vã đỡ lấy nàng. Đồng thanh hô hoán truyền thái y, mau gọi bác sĩ, mọi người trong phòng làm việc ai nấy cũng xanh mặt sợ hãi. Nói đùa gì chứ, hoàng hậu nương nương ngất xỉu đâu phải chuyện đơn giản, hơn nữa Hoàng Đế bệ hạ lại rất mật sủng ái nàng, lại còn rất nghe lời, ai ai cũng biết bên ngoài Hoàng Đế là thiên tử, thét một tiếng là con dân quỳ bái, ấy vậy mà chỉ cần Hoàng Hậu nương nương này chau mày liễu lại một cái, là Hoàng Đế như còn mèo nhỏ đáng yêu chạy đi hết chổ này làm hết việc kia để mà dỗ dành nàng.

Bệnh xá, Cục Hậu Cần. Lúc này Vinci đang bắt mạch cho nàng.

Còn Huỳnh Minh thì đứng cách đó hai mét, tay đan xiết loạn xạ, lòng như lửa đốt đi đi lại lại. Lê Quát thì khuôn mặt tái nhợt, bởi vì tin tức vừa lan ra, Huỳnh Minh nghe tin Ngọc Dung ngất xỉu liền phi tốc từ Viện Nghiên Cứu cho người chở Vinci đến Cục Hậu Cần, còn hắn thì tháo hẳn xe ngựa, leo thẳng lên chiến mã phi nước đại đến Cục Hậu Cần, khiến cả đám cận vệ chạy theo như bị chó đuổi, vừa đến chổ cả đám thở hổn hểnh như chó chết, mặc dù là đang bàn bạc với Cao Lỗ và Phạm Cự Lượng về vũ khí mới và động cơ hơi nước cùng với Lavoiser mà bỏ đi luôn.

Huỳnh Minh thì vừa đến nơi hắn chẳng nói chẳng rành mắng té tát Lê Quát một hồi, nào là tại sao không chú ý đến nàng, để nàng làm nhiều việc, sức khoẻ nàng không tốt tại sao không để cho nàng ăn cớm đúng giờ. Lê Quát thầm nghĩ oan ức nhưng mà không dám nói lời nào, chỉ vội vã quỳ xuống xin bệ hạ trách tội. Chửi Lê Quát xong hắn quay qua chửi hết đám cung nữ thái giám hầu hạ nương nương. Khiến cả đám khóc lóc van xin tha mạng, cầu mong Hoàng Hậu nương nương không có mệnh hệ gì. Cũng may Vinci cùng Cao Lỗ với Phạm Cự Lượng cũng chạy đến kịp lúc mới ngăn được cơn thịnh nộ của Huỳnh Minh. Người ta nói quan tâm hoá ắt loạn. Điều này rất đúng với Huỳnh Minh đây.

Mắt thấy Vinci rời tay của Ngọc Dung, bước ra khỏi giường, Huỳnh Minh liền đi đến hỏi thăm.

- Bác Sĩ, nàng thế nào rồi.?

Vinci giật mình khi nghe Huỳnh Minh hỏi như thế, chẳng giống như Bệ Hạ thường ngày. Nhưng mà nhìn lại thì thấy Huỳnh Minh chỉ chăm chăm vào Ngọc Dung, nên cũng hiểu được phần nào lo lắng của bệ hạ. Vinci đáp:

- Bệ hạ đừng quá lo lắng, thần chúc mừng bệ hạ, nương nương đã có thai rồi. Chỉ là nương nương mệt mỏi quá độ dẫn nến ngất xỉu mà thôi. Ở đây thần sẽ kê khai một ít thuốc bổ huyết thuận khí, tốt cho mẹ và bé. Bệ hạ cứ an tâm.

Huỳnh Minh vui mừng quá đổi,khi nghe tin mình sắp làm cha, chẳng màng đến ai nữa, hắn ngồi bẹp xuống nắm lấy tay của Ngọc Dung:

- Vất vả cho nàng rồi,sau này không được làm việc nặng nhọc nữa, à không phải, tốt nhất nàng không cần phải làm gì hết an râm dưỡng thai và nghỉ ngơi mà thôi.

- Tốt, Tốt, Tốt mau mau sắc thuốc cho nương nương, từ nay phải chú ý bữa ăn của hoàng hậu phải đầy đủ chất. Các ngươi nghe rõ chưa.

Đám cung nữ thái giám mừng hứm như với được sợi dây cứu mạng, không ai bảo ai nhung lại đồng thanh hô " nghe rõ ạ ".

Quan đại thần có mặt tại hiện trường cũng vui vẻ mà chúc mừng cho Huỳnh Minh, cuối ngày hôm ấy, tin tức Hoàng Hậu nương nương mang thai cũng đã lan truyền khắp Thăng Long mấy ngày sau cả nước cũng được biết tin, dân chúng được một phen nhận được tin tức sốt dẻo có cái mà bàn tán. Ai nấy cũng vui vẻ hướng về Hoàng Đế bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương chúc mừng. Đại Việt hân hoan sắp dón chào một vị Hoàng Tử hoặc Công Chúa đầu tiên rồi.

Bạn đang đọc Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi HuỳnhAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuỳnhAnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.