Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51 - Hoàng Tử Ra Đời

Tiểu thuyết gốc · 2074 chữ

Huỳnh Minh nghe thấy Chu Văn An nói thế cũng an lòng. Thực sự hắn cũng có hỏi qua hệ thống thì cũng nhận được câu trả lời như vậy, không biết hệ thống có bày mưu trước với Chu giáo sư này hay không đây. Nhưng mà cái mà hắn mong muốn đó chính là con cái của hắn bình an sống tốt, vui khoẻ bên gia đình mà thôi.:

- Được như Chu giáo sư và các vị bộ trưởng đây, ta thật an tâm. Không biết bên trong thế nào rồi, ta thật sự lo lắng quá.

" bệ hạ an lòng chớ lo - nương nương nhất định mẹ tròn con vuông - hoàng hậu nhất định đại cát đại lợi "

Bên ngoài rất nhiều lời an ủi dành cho Huỳnh Minh và cũng như Hoàng Hậu Ngọc Dung. Mọi người đều đón chờ thời khắc long thai giáng sinh. Không biết đó là long tử hay là tiểu nữ oa đây.

Mọi người cũng đang thảo luận về một vài vấn đề khác, một số cũng lo lắng không kém gì Huỳnh Minh, bởi tương lai của Đại Việt là những thế hệ mầm non của hoàng tộc phát triển không phải sao. Đấy là chưa nói đến tổ tiên Lạc Long thần Quân lựa chọn người, chính là Huỳnh Minh, hoàng đế bệ hạ của Đại Việt.

Tương lai của đất nước chính là hài tử con cái của Huỳnh Minh. Nếu như là hoàng tử thì xem như dòng dõi hoàng gia được bảo tồn. Mọi người còn đang lân la những suy nghĩ xa vời thì bên trong hành cung đã vang lên tiếng khóc của trẻ con. Mọi người hết sức vui mừng sau khoảng thời gian chờ đợi. Một tên nữ nô chạy ra thông báo cho Huỳnh Minh:

- Bẩm bệ hạ, hoàng hậu người hạ sinh một hoàng tử ạ.

Huỳnh Minh cũng chẳng quan tâm gì đến lời tên cung nữ vừa nói, hắn vội vàng túm lấy bả vai của cung nữ mà hỏi gấp gáp:

- Dung nhi, Dung nhi nàng thế nào. Sức khoẻ nàng vẫn ổn định chứ.

Tên cung nữ thấy hành động của Huỳnh Minh vừa rồi khiến cho nàng hoảng loạn sợ hãi vô cùng. Mọi vui vẻ đều tan biến mất. Nói đùa cái gì chú, phận nô bộc như nàng bị chủ tử nắm lấy chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, huống hồ gì chủ nhân của nàng lại là hoàng đế, là người trong hoàng tộc đây. Mà trăm nghe không bằng một thấy, tin đồn hoàng đế bệ hạ yêu thương chiều chuộng hoàng hậu hết mực quả không sai. Hài tử là trai hay gái cũng không quan tâm. Câu đầu tiên hắn hỏi lại, chính là sức khoẻ của hoàng hậu, thật may mắn cho nàng khi có người hết mực yêu thương như vậy, nếu đổi lại là nàng thì hạnh phúc biết mấy. Suy nghĩ bâng quơ một chút, cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của Huỳnh Minh, cung nữ vội vàng nói.

- Dạ bẩm bệ hạ, sức khoẻ nương nương đều an khang, Bác sĩ Vinci bên trong đang thăm hỏi đó ạ.

Huỳnh Minh cũng không còn kiên nhẫn nữa, tức tốc chạy vào trong gặp ngay Ngọc Dung của hắn. Chúng bộ trưởng quan lại đại thần cũng lập tức theo sau, nhưng chỉ dừng lại ở trước cửa chứ không vào trong phòng.

Vào đến bên trong phòng, cung nữ và những y tá hộ sinh đang chăm sóc và vệ sinh cho tiểu hài nhi bằng nước ấm, sau đó được quấn lại một chiếc khăn lụa hết sức mềm mại và ấm áp. Thao tác vừa xong thì Huỳnh Minh cũng bước đến giường của Ngọc Dung.

Một ý nghỉ chạy ngang đầu của hắn, bởi trong suy nghĩ nơi phụ nữ mới sinh sẽ rất bừa bộn và dơ bẩn. Nhưng nhìn lại nơi Ngọc Dung hoàng hậu của hắn mới vừa hạ sinh, ngoài mùi tanh nồng của huyết khí sau sinh. Nhưng cũng không nặng lắm bởi mùi trầm hương được đốt lên làm giảm nhẹ đi rất nhiều. Ngoài đều này ra thì phòng ốc rất gọn gàng sạch sẽ, đám cung nữ và thái giám thu dọn và lau chùi rất kỷ càng.

Tiến đến một chút, Huỳnh Minh ngồi xuống giường cạnh Ngọc Dung. Nắm lấy tay của nàng mà nói:

- Vất vả cho em rồi, cảm ơn em đã sinh cho anh một hoàng tử !

Dứt lời, hắn phất tay ra hiệu cho những nữ hộ sinh mang đứa bé đến gần hắn và Ngọc Dung, tay bế đứa bé đặt lên trên ngực nàng rồi nói:

- Con trai của ta, trên đời này có một người phụ nữ sẽ rất yêu thương con. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được làm cô ấy buồn hay là phải tủi thân. Bởi vì, ngoài việc cô ta làm mẹ của con, thì cô ấy chính người phụ nữ mà ta yêu thương nhất.

Dứt lời nói, Huỳnh Minh nắm lấy tay của Ngọc Dung. Ánh mắt của hai người đối diện nhau khiến cho Ngọc Dung nàng không kiềm nén được cảm xúc mà nhỏ lệ thành hai hàng. Hai kiếp làm người, đây là người đàn ông đối xử với nàng còn tốt hơn cả cha ruột, người đàn ông trước mặt chính là chồng của nàng, là quân vương Hoàng Đế của Đại Việt. Người thương yêu nuông chiều nàng nhất, kiếp này chỉ cần như thế, bình yên bên cạnh người đàn ông này như thế đã là hạnh phúc lắm rồi:

- Cảm ơn anh, chồng của em. Anh đã đặt tên cho con của chúng ta chưa ?

Nói rồi nàng bồng đứa bé đưa lên trước ngực của mình, đứa bé dường như có linh tính, cảm nhận được lời nói của cha mình nên cũng đưa hai tay quơ quơ lên như thể hiện sự tán đồng sẽ yêu thương mẹ của nó vậy. Rồi Bầu Hoa sữa lộ ra với hình ảnh căng tròn trắng mịn, dòng sữa ngọc ngà trắng nõn chảy ra từ nhũ hoa, đứa bé tham lam nút lấy những dòng sữa ấm áp ngọt ngào vào trong khoang miệng.

Chứng kiến cảnh này, Huỳnh Minh tinh thần vô cùng thoả mãn, nhìn thấy vợ con mình có những giây phút bình an như vậy khiến hắn cảm nhận như mình là kẻ thành công nhất thiên hạ. Là đàn ông thì công danh sự nghiệp, tất cả cũng chỉ là vật ngoài thân. Thành công lớn nhất của người đàn ông đó chính là một gia định hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan, chỉ như thế thôi không cần phải xa hoa làm gì. Vẻ mặt hãnh diện của hắn với nụ cười muốn kéo tận đến mang tai.

- Ha Ha, ta cũng có một số ý, ý em thì thế nào, anh sẽ nghe em hết.

Đám cung nữ, thái giám cùng với Vinci bên cạnh gương mặt có chút khó coi. Bởi cái hành động tình tứ như thế trước mọi người không phải làm khó xử người khác hay sao, thêm nữa là mình đã có ý rồi thì còn hỏi người ta làm gì. Mà cũng đúng thôi, Huỳnh Minh mang danh là sợ vợ, hoàng hậu nói gì cũng nghe theo đây mà. Có thể xem như là người đầu tiên trên thế giới này đấy. Có thể là mọi người không biết chứ nếu theo thời đại thì ở những năm của thế kỷ XXI thì nóc nhà đã nói thì đại trượng phu cũng phải nghe nha.

Ngọc Dung cũng lộ ra một chút suy tư, ngăm nhìn con một chút rồi cũng nói ra:

- Em muốn con tên là Huy, mọi việc con làm sau sau này sẽ luôn thuận buồm xuôi gió. Tướng mặt con lại sáng lạng rực rỡ, em mong rằng sau này sự nghiệp công danh của của sẽ huy hoàng rực rỡ.

Huỳnh Minh nghe thấy cũng vui vẻ đến không ngờ. Chẳng ngờ Ngọc Dung lại có ý giống mình:

- Ha Ha, em lại có ý nghĩ giống anh đây. Anh định con gái sẽ đặt là Bảo Châu, con trai tên là Gia Huy. Nếu em đã có ý nghĩ như vậy, thì Hoàng Tử của chúng ta tên là Gia Huy nhé.!

Ngọc Dung cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, nàng có gì mà không hài lòng đâu, nàng nhìn xuống đứa bé đang bế trên tay rồi nói.:

- Được như vậy thì hay quá, vậy cứ theo ý anh đi, hài tử à.. tên của con sẽ là Gia Huy nhé. Mẫu Hậu và Phụ Hoàng mong muốn con sau này sẽ là người khoẻ mạnh, tương lai sáng lạng rực rỡ huy hoàng, phàm làm chuyện gì cũng luôn đạt được thuận lợi.

Đứa bé giường như có thể nghe hiểu lấy tiếng của mẹ, hắn quơ quơ nắm tay nhỏ của mình, cùng phát ra tiếng oa oa giống như là đang thử tập nói tên của mình vậy. Mọi người thấy cảnh như vậy cũng hết sức vui vẻ, trẻ con hiếu động là tốt. Đặc biệt hơn nữa đây chính là Hoàng Tử của Đại Việt thì trí tuệ, linh trí không phải là kẻ tầm thường hay phàm phu tục tử có thể so sánh.

Huỳnh Minh thấy con mình như thế cũng vui vẻ lắm, cảm giác lân lân khó tả khi mới vừa được làm cha. Cái loại cảm giác này thật khó mà diễn tả thành lời. Hắn lại bế đứa bé trên tay Ngọc Dung, rồi nhìn nàng gật đầu một cái xem như là xin sự chấp nhận từ nàng.

Ngọc Dung nàng chỉ mỉm cười rồi trao hài tử cho Huỳnh Minh. Huỳnh Minh nhận lấy đứa bé, bước đi ra trước cửa hành cung, trước mặt đông đảo những bộ trưởng đại thần của mình nâng đứa bé lên cao qua khỏi đầu, hưng phấn mà hô lớn:

- Hôm nay, ngày lành tháng tốt, Hoàng Hậu Ngọc Dung đã hạ sinh cho ta một Hoàng Tử. Tên của Hoàng Tử là Gia Huy. Thiết nghĩ cái vui của ta cũng là cái vui của Đại Việt. Ta ban lệnh cho cả nước cùng ta hoan hỷ với niềm vui của Hoàng Gia, ta ban ân uy cho Hoàng Tử mới chào đời, sưu thế cả nước sẽ được giảm xuống còn một phần ba so với trước, người dân được nghỉ ngơi ba ngày, Hoàng Gia sẽ thiết đãi lễ hội tại Thăng Long thành.

- Bộ Văn Hoá - Thông Tin lên một bản kế hoạch cho lễ hội diễn ra những ngày này. Ban bố cho rộng rãi dân chúng khắp nơi trên toàn cõi Đại Việt điều biết.

Nguyễn Du bước ra chấp tay nhận lệnh. Chúng thần cũng đồng thanh hô mà chúc mừng cho Hoàng Tử Gia Huy.

- Bệ hạ vạn tuế, Điện hạ vạn tuế. Đại Việt vạn vạn tuế.

Cuối ngày hôm ấy, tin tức trong kinh thành đã lan truyền ra khắp toàn cõi Đại Việt. Việc Hoàng Hậu đã hạ sinh ra một Hoàng Tử, đặt tên là Gia Huy, nghe tin đồn hết sức khôi ngô tuấn tú tài sắc vô cùng mỹ mãn, lại có trí tuệ hơn người. Đây chính là một tin tức vô cùng sốt dẻo, nhưng mà nóng hỏi hơn cả đó chính là việc Hoàng Đế bệ hạ vì ban phát ân uy cho Hoàng Tử mới ra đời, vậy mà lại giảm sưu thuế đến từ ba phần chỉ còn một.

Phải biết Đại Việt từ khi mới lập quốc đến bây giờ, việc đóng thuế cho Hoàng Gia rất thấp, giuờng như là rất ít. Vậy mà bây giờ lại còn giảm thuế, đây là một chuyện hết sức làm người ta kinh ngạc nhưng cũng không kém phần vui mừng. Đã như thế Hoàng Gia còn đãi tiệc ba ngày, công nhân lao động cũng nhờ thế mà được ngỉ ngơi vui vẻ cũng Hoàng Gia. Khắp nơi Đại Việt hân hoan tin tức mới, khắp con đường lớn hẻm nhỏ, treo cờ đỏ sao vàng rợp bay phất phới.

Bạn đang đọc Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc sáng tác bởi HuỳnhAnh

Truyện Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuỳnhAnh
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.