Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi cho cô cơ hội báo ân

Phiên bản Dịch · 686 chữ

Chẳng trách, ở lễ tang, anh giúp cô trả gấp ba lần tiền quà cưới mà không hề chớp mắt.

Chẳng trách, Lâm Vãn Như muốn tạo quan hệ với anh, trở thành vị hôn thê của anh.

Tất cả là vì anh là Dung Diệc Sâm.

Dung Diệc Sâm đứng bên giường, thong thả ung dung liếc nhìn cô một cái: “Làm sao?”

Tống Thần Ngữ đã trợn tròn mắt: “Tôi, tôi không muốn lại dính dáng đến bất cứ vũng bùn của gia đình giàu có nào nữa.”

Lâm gia và Tống gia cũng xem như có chút mặt mũi, nhưng có thể nói chuyện so sánh với Dung gia thì chẳng là cái gì cả. Đỉnh cấp hào môn như Dung gia thì chắc chắn thị phi lại càng nhiều.

Cô với Dung Diệc Sâm suýt chút nữa đã lên giường, còn tạo mối hận thù sâu sắc với Lâm Vãn Như.

Đời này Tống Thần Ngữ không muốn dính dáng đến bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm!

Chuyện này...

Trong lúc cô đang sững sờ, Dung Diệc Sâm đã cài xong cúc áo sơmi, đeo đồng hồ, động tác vô cùng lưu loát, giống như một mode tạp chí thời trang.

Anh sải bước về phía cô, Tống Thần Ngữ không ngừng lùi về phía sau.

Dung Diệc Sâm cúi người xuống, một tay chống bên tai cô: “Tôi nói cho cô biết, Tống Thần Ngữ, vũng bùn này, cô không muốn dính, cũng đã dính.”

“Cái này… Có ý gì?”

“Không phải cô nói, cô muốn báo ân sao? Tôi cho cô cơ hội này.”

Tống Thần Ngữ hận không thể tát cho chính mình một bạt tai: “Tôi… Tôi chỉ là thuận miệng nói, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đại nhân đại lượng, ngài là chủ tịch của một tập đoàn, đừng so đo với một cô gái như tôi...”

Môi mỏng Dung Diệc Sâm cọ sát qua má của cô, ghé vào lỗ tai cô: “Muộn rồi.”

Tống Thần Ngữ cả kinh, có loại dự cảm chẳng lành, nhưng Dung Diệc Sâm đã đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Không lâu sau, Giang Chỉ đưa tới một chiếc váy mới, hơn nữa nói: “Tiểu thư Tống Thần Ngữ, mong ngài nhanh đi rửa mặt một chút, Dung tiên sinh đang đợi ngài.”

“Anh ta chờ tôi làm gì? Muốn đi đâu?”

“Ngài đi hỏi Dung tiên sinh, sẽ biết.”

Trong đại sảnh khách sạn, Dung Diệc Sâm ngồi ở khu vực sảnh chờ, cầm sổ hộ khẩu nhìn lướt qua, khóe môi buông một câu: “Tống Thần Ngữ, tên rất hay.”

Anh đang định bỏ sổ hộ khẩu xuống thì chợt bị một người khác cướp đi.

“Anh làm thế nào lấy được sổ hộ khẩu của tôi?” Tống Thần Ngữ hỏi, “Dung Diệc Sâm, anh muốn… Làm gì?”

“XXX cô.”

Mặt Tống Thần Ngữ đỏ lên: “Lưu manh!”

“Danh chính ngôn thuận XXX cô.” Dung Diệc Sâm nói, “Hiểu chưa?”

Tống Thần Ngữ không thèm để ý đến anh, cất lại sổ hộ khẩu cẩn thận, xoay người muốn rời đi.

Cô còn chưa đi được hai bước, cả người đã bị một cỗ sức mạnh lôi kéo ngửa ra sau, ngã ngồi ở trên đùi anh.

Đôi môi mỏng của Dung Diệc Sâm dán vào vành tai cô: “Tống Thần Ngữ, muốn bỏ đi đơn giản như vậy?”

Vệ sĩ ở xung quay đều thức thời cúi đầu.

Tống Thần Ngữ nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua, tôi đã giúp anh giải thuốc rồi, xem như đã trả lại một chút ân tình rồi đúng không?”

“Tính.” Dung Diệc Sâm gật đầu một cái, “Nhưng, vẫn chưa đủ.”

“Nhưng, tối hôm qua là lần đầu tiên tôi làm loại chuyện như vậy! Tôi, tôi lại không cần anh phụ trách!”

“Lần đầu tiên?” Dung Diệc Sâm biết rõ còn cố hỏi, “Cái gì lần đầu tiên?”

“Anh!”

Tống Thần Ngữ sao có thể nói ra được, cô là lần đầu tiên dùng tay giúp đàn ông giải quyết nhu cầu sinh lý?

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.