Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ của tôi không thể thua

Phiên bản Dịch · 753 chữ

Tống Thần Ngữ cúi đầu, theo sát Dung Diệc Sâm ra khỏi cục dân chính.

Đứng ở ven đường, Tống Thần Ngữ che lại vết thương trên cổ, không nói tiếng nào.

Giang Chỉ đưa khăn giấy ướt qua, Dung Diệc Sâm nhận lấy, đẩy tay cô ra giúp cô lau vết máu trên miệng vết thương.

Tống Thần Ngữ đau đến mức khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại: “Hay là để tôi tự làm đi.”

Vừa nhìn đã biết Dung Diệc Sâm chưa từng chăm sóc cho ai bao giờ, xuống tay không biết nặng nhẹ, nếu để cho anh giúp cô xử lý vết thương, cô thể nào cũng sẽ đau đến chết.

“Đừng nhúc nhích.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Vừa rồi sao không đánh trả lại? Trước kia tôi dạy cô báo thù, quên rồi sao?”

Tống Thần Ngữ có chút oan ức: “Tóm lại tôi không thể ở cục dân chính đánh nhau với Lâm Vãn Như? Cô ta nổi điên, nhưng tôi không điên.”

“Đánh nhau thì sao? Đánh thắng, về sau cô ta sẽ kiêng kị cô. Đánh thua…”

“Đánh thua, tôi sẽ trở thành trò cười,” Tống Thần Ngữ nói, “Nhân tiện làm mất mặt của anh.”

“Có tôi ở đây, cô sẽ không thua.” Dung Diệc Sâm thu tay về, đem khăn giấy ướt ném vào thùng rác, “Người phụ nữ của tôi không thể thua.”

“Anh có phải muốn nhìn tôi đánh nhau với Lâm Vãn Như …”

Dung Diệc Sâm sửng sốt, một tay đút trong túi quần: “Tôi đang dạy cô phải có tự tin. Cô bây giờ là vợ của tôi, người phụ nữ tôi chọn, việc gì phải so với người khác, hiểu chưa?”

Tống Thần Ngữ cũng sửng sốt, nhìn vào khuôn mặt sâu thẳm của anh, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Cô là con gái nuôi của Tống gia, xuất thân thấp hèn, lại bởi vì cái chết của Lâm Phàm, bị tất cả mọi người chụp cái mũ khắc phu.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên có người nói với cô rằng cô rất tốt, tốt hơn những người khác.

Tống Thần Ngữ đang nghĩ ngợi, Dung Diệc Sâm bỗng nhiên vươn tay về phía cô: “Lấy ra đây.”

“A? Lấy cái gì?”

“Giấy chứng nhận kết hôn.”

Tống Thần Ngữ theo bản năng siết chặt túi: “Anh muốn làm gì?”

Dung Diệc Sâm chẳng muốn nói thêm nữa, trực tiếp mở túi của cô, dễ như ăn cháo lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

Tống Thần Ngữ lập tức muốn cướp lại, nhưng anh đã cầm giấy chứng nhận kết hôn giơ tay lên cao.

Dung Diệc Sâm cao hơn cô nửa cái đầu, Tống Thần Ngữ hoàn toàn không với tới, liên tục nhảy lên, cách nào cũng dùng hết nhưng vẫn không thể với tới.

Anh có vẻ rất thích thú, loại cảm giác trêu chọc cô này.

Cô thở phì phò: “Dung Diệc Sâm!”

“Tống Thần Ngữ, không ai dám dùng giọng điệu như vậy hô thẳng tên của tôi.”

“Anh là chồng của tôi, tôi gọi tên anh vậy thì thế nào?” Tống Thần Ngữ nói, lại rạo rực đi cướp giấy chứng nhận kết hôn, “Anh trả lại cho tôi, anh lấy nó làm gì?”

“Lúc trước cô nhắc nhở, ngược lại làm tôi nhớ tới một việc.”

Tống Thần Ngữ lại nỗ lực nhảy lên vài lần, thở hổn hển hỏi: “Chuyện gì?”

“Cô muốn ly hôn.” Dung Diệc Sâm nói, “Cho nên, giấy chứng nhận kết hôn vẫn nên để tôi bảo quản sẽ tốt hơn.”

Tống Thần Ngữ thực hối hận, hối hận phát điên, cô không có việc gì nói ra lời nói thật lòng cho anh biết làm gì?

Nhìn vẻ mặt hối hận của cô, Dung Diệc Sâm hơi nhíu mày: “Hối hận? Thật ra, còn một cách khác.”

“Cách gì?”

“Xé đi.”

Tống Thần Ngữ vội vàng từ chối: “Không được! Giấy chứng nhận kết hôn tuyệt đối không được xé!”

Dung Diệc Sâm cười như không cười nói: “Hoặc là để tôi giữ, hoặc là xé nát bây giờ, cô chọn đi.”

“Vậy, vậy vẫn là để anh giữ đi…”

Tống Thần Ngữ ủ rũ cúi đầu, nghĩ thầm, chờ sau này có cơ hội, cô sẽ nghĩ cách trộm nó ra.

Dung Diệc Sâm vung tay lên, một đường parabol hoàn mỹ, giấy chứng nhận kết hôn trong tay anh bay về phía Giang Chỉ.

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.