Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở trên giường có thể thương lượng cái gì

Phiên bản Dịch · 735 chữ

Dung Diệc Sâm dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, một phen nắm chặt cổ tay cô: “Đã kết hôn rồi, còn xấu hổ như vậy?”

Dọc theo đường đi, Tống Thần Ngữ suy nghĩ, cô chỉ đi thay quần áo một lúc, Dung Diệc Sâm đã thay đổi chủ ý, nhớ đến cái gì đêm tân hôn.

Cái gì đêm tân hôn! Hoàn toàn chính là đêm cô thất thân!

Còn không bằng cho cô đi Dung gia, đối mặt với các trưởng bối bên đó!

Xe lái vào một khu biệt thự, cuối cùng dừng lại trước căn biệt thự phong cách Châu Âu sang trọng nhất, có diện tích lớn nhất.

Nói nơi này là biệt thự, càng không bằng nói nó như lâu đài, vô cùng xa hoa, còn có một đài phun nước khổng lồ trong vườn, tràn đầy sức sống.

Tống Thần Ngữ xuống xe, người giúp việc tiến lên dẫn đường cô, đi qua con đường nhỏ lát đá khá dài, lại đi qua vườn hoa, cuối cùng mới nhìn thấy lối vào của biệt thự.

Người giúp việc nói: “Thiếu phu nhân, Dung tiên sinh đã ở bên trong chờ ngài.”

Tống Thần Ngữ chậm rì rì đi vào bên trong, không muốn đi vào chút nào.

Cô nghĩ… Lần trước Dung Diệc Sâm bị bỏ thuốc, cô mới có thể may mắn thoát thân. Lần này chỉ sợ mình sẽ không gặp may mắn như thế, Dung Diệc Sâm nhất định sẽ muốn cô.

Tống Thần Ngữ chậm chạp đi vào, nhìn thấy phòng khách to lớn, nguy nga tráng lệ, mỗi một vật trang trí thoạt nhìn đều vô giá.

Nhà tư bản có tiền a…

“Đứng ngốc ở chỗ đó làm gì?” Giọng của Dung Diệc Sâm đột nhiên vang lên, “Tới đây.”

Tống Thần Ngữ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện anh đang đứng đầu cầu thang tầng hai, từ trên cao nhìn xuống cô.

“Tôi…” Tống Thần Ngữ nuốt một ngụm nước bọt, “Tôi có thể từ chối không?”

“Cô nói xem?”

Tâm trạng của Tống Thần Ngữ khi đi lên cầu thang, còn nặng nề hơn so với đi lên đoạn đầu đài*.

Đoạn đầu đài*: dụng cụ đặc biệt để hành hình người bị án chém

Dung Diệc Sâm dựa vào tường, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, anh đối với cô, nhất định phải có được!

Tống Thần Ngữ vừa đi đến trước mặt anh, liền cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, được anh bế ngang lên.

Cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh: “Dung Diệc Sâm, anh… Anh nghiêm túc sao?”

Anh không nói lời nào, môi mỏng khẽ mím lại, hai tay vững vàng ôm cô, trực tiếp đá văng cánh cửa phòng ngủ chính, ôm cô đi vào rồi đặt cô ở trên giường.

Tống Thần Ngữ đang muốn đứng dậy, lại bị anh đè dưới cơ thể mình.

“Muốn chạy?”

“Anh… Anh không phải muốn thật đúng không?”

Một tay Dung Diệc Sâm chống bên tai cô, một tay bắt đầu cởi cúc áo sơmi của mình, trực tiếp dùng hành động để chứng minh.

Hai tay Tống Thần Ngữ chống đỡ trên ngực anh: “Anh anh… Anh đừng cởi quần áo! Chúng ta có việc cần thương lượng!”

“Ở trên giường có thể thương lượng cái gì? Thương lượng dùng tư thế nào?”

Tống Thần Ngữ thiếu chút nữa bị nước bọt của chính mình cho sặc chết: “Chúng ta có thể thảo luận một chút, chuyện phân phòng ngủ.”

“Cô nghĩ tốt thật.”

Cảm giác được nơi nào đó của anh đã có chút phản ứng, Tống Thần Ngữ càng thêm dùng sức chống đỡ ngực anh, thẳng thắn đem lời nói nói cho rõ.

“Anh đừng làm tôi sợ, Dung Diệc Sâm, anh sẽ không muốn tôi.”

Anh nhíu mày một cái: “Thật không? Vậy cô phải cẩn thận nhìn!”

Tống Thần Ngữ đã hoảng rồi: “Anh kết hôn với tôi, hoàn toàn không phải bởi vì yêu tôi. Nếu không yêu tôi, vậy cũng đừng muốn tôi!”

Dung Diệc Sâm cúi đầu, sượt môi mỏng qua bờ môi cô: “Nói chuyện yêu đương với tôi, Tống Thần Ngữ, cô có chút tham tham.”

“Thân thể của tôi, chỉ dành cho người mình yêu.”

Cô nói từng câu từng chữ.

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.