Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàn ông kết hôn chính là khác hẳn

Phiên bản Dịch · 713 chữ

Sau khi Dung Diệc Sâm rời đi, Tống Thần Ngữ mới xuống giường đi phòng tắm tắm rửa.

Hai chân cô như sắp nhũn ra, đứng cũng không vững, miễn cưỡng đi đến phòng tắm, nằm vào trong bồn tắm, làn nước ấm áp tràn ngập cơ thể, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Tống Thần Ngữ thỏa mãn thở dài, cơn đau nhức toàn thân cuối cùng cũng có thể thuyên giảm.

Bất giác, cô nhớ đến cảnh tượng tối qua, nhớ tới sự dũng mãnh cùng chiếm hữu của anh, sững sờ nhìn xuống mặt nước.

Lần đầu tiên cô có hành vi thân mật như vậy với một người đàn ông, cô hoàn toàn thuộc về anh.

Nhưng mà, Tống Thần Ngữ nghĩ, Dung Diệc Sâm cưới cô, rốt cuộc là vì cái gì?

Cô không nghĩ ra, cho dù có đoán ra thì cô cũng không thay đổi được điều gì.

Bởi vì, cô không đấu lại Dung Diệc Sâm, cô chính là con cờ trong tay anh!

Quên đi, đến đâu hay đến đó, cô tùy cơ ứng biến, dù sao, trên người Tống Thần Ngữ, cũng không có gì để mất.

Trong sân, Dung Diệc Sâm đứng trước xe, liếc mắt nhìn lên tầng hai.

“Để ý cô ấy, không được xảy ra sai sót.”

“Vâng, Dung tiên sinh.”

Dung Diệc Sâm lên xe rời đi, xe chạy về hướng tập đoàn Dung Thị.

Giang Chỉ vừa lái xe, vừa nhìn qua kính chiếu hậu: “Dung tổng, ngày hôm nay tinh thần... không tệ.”

“Hôm nay cậu nói hơi nhiều.”

Giang Chỉ yên lặng câm miệng, vẫn là không nên chọc giận Dung tổng tâm trạng đang tương đối tốt.

Tuy rằng, cậu không dám trêu chọc, nhưng có người dám trêu chọc, còn dám trắng trợn đùa giỡn Dung tổng.

Xe của Dung Diệc Sâm dừng trước cửa công ty, vừa vặn, phía trước cũng có một chiếc siêu xe dừng lại.

Đó là Tổng giám đốc tập đoàn Dung thị, Cố Bắc Niên.

Cố Bắc Niên tháo kính râm xuống, cười như không cười nhìn anh: “Dung đại tổng tài, hôm nay khí sắc không tệ!”

Dung Diệc Sâm lãnh đạm nhìn anh ta một cái, sau đó nhấc chân bước vào trong công ty.

Cố Bắc Niên đi tới sánh bước với anh: “Quả nhiên, đàn ông kết hôn chính là khác hẳn, xem ra tinh thần rất thoải mái.”

“Ai nói cho cậu biết, tôi kết hôn?”

“Còn cần ai nói?” Cố Bắc Niên nói, “Tớ liếc mắt một cái đã nhìn ra.”

Dung Diệc Sâm hơi nhướng mày: “Là em gái tôi nói cho cậu?”

Chuyện anh kết hôn, không có ý định gạt Dung gia. Vốn dĩ tối qua, anh muốn đưa Tống Thần Ngữ đến Dung gia gặp mặt các trưởng bối, nhưng anh lại thay đổi ý định.

Cố Bắc Niên gật đầu, thừa nhận: “Quả thật là cô ấy chủ động nói với tớ.”

“Cánh tay này của em ấy, đúng là càng ngày càng vươn ra bên ngoài rồi.”

“Vậy cậu phải quản cô ấy thật tốt, nếu như cô ấy không phải em gái cậu, tớ đã sớm...”

Cố Bắc Niên đang nói, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người, chưa kịp nói hết câu, anh ta đã vội vàng đeo kính râm lên, cúi đầu bước nhanh sang một bên rồi chạy đi.

Dung Thiển Tô nhanh chóng chạy tới, nhưng lại trơ mắt nhìn Cố Bắc Niên đi vào thang máy, cô ấy đuổi không kịp.

Cô có chút ảo não dậm chân một cái: “Anh ấy thấy tôi là trốn, tôi đáng sợ như vậy sao?”

Nói xong, Dung Thiển Tô lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dung Diệc Sâm: “Anh, anh cũng ở đây sao.”

Dung Diệc Sâm thản nhiên nói: “Ở trong mắt em, trước tiên nhìn thấy Cố Bắc Niên, sau đó mới nhìn thấy anh trai là tôi đây sao.”

“Anh, anh với anh ấy... Không thể đánh đồng với nhau, hoàn toàn không thể so sánh.”

“Vì theo đuổi Cố Bắc Niên, mặt mũi Dung gia chúng ta, sắp bị em ném đi rồi.”

Dung Thiển Tô bĩu môi: “Nhưng em thích anh ấy!”

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.