Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung tiên sinh đại giá quang lâm

Phiên bản Dịch · 688 chữ

“Loại ren này sản xuất ở Pháp, giá cả rất đắt.” Đường Mộng nói, “Trong cửa hàng cũng không có tích trữ, cho dù có, loại ren đắt tiền như vậy muốn lấy cũng phải được sự đồng ý của quản lý.”

Gương mặt Tống Thần Ngữ trở nên suy sụp.

Lâm Vãn Như đúng là biết chọn chỗ, lớp ren này vừa mỏng vừa dễ thấy, vì vậy cô ta một mực chọn nơi này xuống tay.

Tống Thần Ngữ thực sự muốn đi xé xác Lâm Vãn Như, cái tát kia của cô vẫn còn nhẹ!

“Chị Đường,” cô nói, “Em sẽ đi liên hệ với bên Pháp một chút xem còn hàng không, có thể gửi qua đây không. Nếu thật sự không được, em sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm, sẽ không gây liên lụy đến chị.”

Tống Thần Ngữ mở máy tính, tìm kiếm tất cả số điện thoại của các nhà cung cấp bên Pháp, gọi từng người một để hỏi.

Hoặc là hết hàng, hoặc là số lượng quá ít, họ sẽ không nhận đơn hàng.

Tống Thần Ngữ có chút tuyệt vọng, đúng vào lúc này, cô nghe thấy quản lý cửa hàng nói: “Nhanh lên, Đường Mộng, váy cưới đâu rồi? Chờ lát nữa thiên kim nhà thị trưởng chuẩn bị qua đây thử…”

Đường Mộng cũng bắt đầu sợ rồi: “A, được rồi, tôi, tôi chuẩn bị lấy nó ra ngay.”

“Cô chuẩn bị nhanh lên một chút, đến lúc ấy có chỗ nào không phù hợp, kích cỡ sẽ lại điều chỉnh, trước cứ mặc nó lên người nộm đi.”

Tống Thần Ngữ đi tới: “Chị Đường, em sẽ qua nói thẳng với quản lý. Váy cưới bị phá hỏng trong tay em, toàn bộ là trách nhiệm của em.”

Nói xong, cô cầm chiếc váy cưới đi ra khỏi phòng.

Khi nhìn thấy gương mặt của quản lý cửa hàng, Tống Thần Ngữ vẫn có chút sợ hãi, cô khẳng định sẽ mất việc, hơn nữa còn phải bồi thường tiền.

“Tống Thần Ngữ, động tác của cô có thể nhanh nhẹn hơn một chút được không?” Quản lý chỉ vào cô, “Cẩn thận một chút, làn váy đều bị kéo lê xuống sàn rồi.”

Tống Thần Ngữ cẩn thận nói: “Quản lý…”

“Làm sao vậy? Tống Thần Ngữ, không phải lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Quản lý nhìn thấy bộ dạng này của cô liền có loại dự cảm không tốt. “Đây chính là chiếc váy cưới của thiên kim nhà thị trưởng!”

“Bị rách một mảnh…” Tống Thần Ngữ nói, “Đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến chị Đường.”

Quản lý suýt chút nữa đứng không vững, đoạt lấy chiếc váy cưới: “Cái gì? Bị rách?! Ở chỗ nào, để tôi xem!”

Tống Thần Ngữ run rẩy vươn tay ra: “Chính là chỗ này…”

“Tống Thần Ngữ!” Giọng của người quản lý đều sắp muốn hất bay nóc nhà, “Cô thật đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa! Lần này thì hay rồi, cửa hàng chúng ta đều bị cô làm liên lụy!”

Đúng lúc này, giọng nói cung kính của lễ tân đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Dung tiên sinh, chào mừng đã đến.”

Quản lý cửa hàng sửng sốt, nghe đến ba chữ “Dung tiên sinh”, trong nháy mắt vẻ mặt vừa mới tức giận thay đổi thành một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng.

“Hóa ra là Dung tiên sinh đại giá quang lâm tới đây, không biết Dung tiên sinh có yêu cầu gì, tôi sẽ hết lòng phục vụ ngài…”

Trong lòng Tống Thần Ngữ thầm tán thưởng, chẳng trách có thể lên làm quản lý cửa hàng, tốc độ trở mặt này còn nhanh hơn cả lật sách.

Chỉ là…

Đợi đã, Dung tiên sinh?

Dung tiên sinh nào? Chẳng lẽ là… Dung Diệc Sâm!

Tống Thần Ngữ quay người nhìn ra cửa, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh.

Cô có chút choáng váng, tại sao Dung Diệc Sâm lại tới đây?!

Bạn đang đọc Danh Môn Tiểu Điềm Điềm của Hạ Lương Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoànghoa24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.