Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động tĩnh tương hợp, Bạch Viên Phi Phong Chùy (2)

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

“Hôm nay, ta dạy các ngươi Bạch Viên Phi Phong Chùy, đám tiểu tử, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi gia nhập nội viện, có thể đổi mệnh hay không thì phải xem các ngươi rồi!”

Học võ!

Bạch Viên Phi Phong Chùy!

Âm thanh của Tần Hùng vang vọng diễn võ trường, một đám học đồ hô hấp dồn dập, tựa như tất cả mệt nhọc đều đã biến mất hết.

Trẻ nhà nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà, mà có thể được đưa vào đây thì có tên nào là không biết tầm quan trọng của một môn tay nghề chứ?

Chớ nói chi là võ công, đây chính là thứ có thể thay đổi vận mệnh!

Về phần gia nhập nội viện, đại bộ phận học đồ đều rất bình tĩnh, bởi vì họ biết đó căn bản không phải thứ họ có thể mơ ước.

“Bảo sao lại mang theo nhiều chùy như vậy...”

Lê Uyên bừng tỉnh, khóe mắt đảo qua, một đám học đồ đều là thân thể căng cứng. Ngay cả Lưu Thanh từng Tôn mập mạp đập vỡ đầu cũng siết chặt nắm đám, hô hấp dồn dập.

“Lộ Trung, ngươi để bọn họ làm quen với đứng thung trước đi.”

Nói xong, Tần Hùng tiện tay chỉ một học đồ tiền viện, rồi quay người rời đi.

“Vâng!”

Tần Hùng vừa đi, đám học đồ tiền viện còn lại cũng rời đi, chỉ để chùy lại.

Chỉ có một thiếu niên vừa đen vừa to trầm mặt đi đến trung ương, chậm rãi đứng thung, nửa ngồi hai tay vươn ra như một con vượn tay dài.

“Hèn gì lại gọi là Bạch Viên Thung!”

Lê Uyên tập trung tinh thần, ghi nhớ động tác của Lộ Trung, thử học tập, lại cảm thấy hơi thất vọng.

Đây chính là võ công?

“Học ta đứng thung!”

Lộ Trung không phải là kẻ có kiên nhẫn mà chỉ điểm cho từng người bọn họ, y chỉ đứng nửa canh giờ.

Trong lúc đó, y hơi chỉ điểm mấy người Ngưu Quý một chút, sau đó liền vung tay rời đi. Y vừa đi, lập tức có người tan ra thành từng mảnh, cũng không phải là lười biếng, mà là mệt mỏi một ngày, không có thể lực mà đứng thung nữa.

“Nhớ trước, từ từ luyện sau…"

Lê Uyên cũng thả lỏng cơ thể, hắn đã thở hồng hộc.

Thân thể của hắn gầy yếu hơn đại bộ phận học đồ ở đây, quả thực là không kiên trì được nữa.

Cắn răng kiên trì cũng được thôi, nhưng luyện như vậy chỉ sợ vô công, còn hại người.

“Nội viện...! Nghe nói nội viện ở trong cửa hàng, học đồ trong đó không cần làm việc, còn có tiền lương rất cao!”

“Đừng nghĩ đến nội viện, có thể học võ công sớm đã là rất may mắn rồi!”

“Không biết chúng ta phải mất bao lâu mới luyện được Bạch Viên Thung này? Nghe lão học đồ bên quặng mỏ nói, chỉ nhập môn cũng mất hai ba năm?”

Trở lại trung viện, mấy tên học đồ đều rất hưng phấn.

“Mệt mỏi như vậy, còn luyện võ thế nào? Muốn gia nhập nội viện, chỉ sợ là không có khả năng.”

Lê Uyên xoa xoa mặt, chỉ biết thở dài.

Học đồ tiền viện cơm nước tốt, lại làm nửa ngày nghỉ nửa ngày để luyện võ, năm ngày còn có thể nghỉ hai ngày, mà bọn họ thì 10 ngày mới được nghỉ một ngày, ngoài ra còn phải làm việc cả ngày.

Bọn họ so kiểu gì?

Võ công không hẳn là không luyện được, nhưng không biết là mấy năm hay là mười mấy năm...

Vừa lúc vào nhà, hắn quay đầu liếc mắt nhìn qua, chỉ có Ngưu Quý đang cắn răng đứng thung dưới bóng đêm, mồ hôi nhễ nhại.

“Tên nhóc này thật là cố gắng...”

Vừa sáng sớm, Lê Uyên mở mắt ra, đã có ánh sáng rọi xuyên qua lớp giấy cửa sổ.

Trên giường lớn tám người ngủ chung, nhưng lúc này chỉ còn có bảy người.

“Ngưu Quý dậy sớm thế?”

Trời cuối thu đã có chút se lạnh, Lê Uyên vẫn mặc quần áo ngủ đi đôi giày rơm đến trước cửa.

Mặt trời gần ló dạng, cả bốn vầng trăng đã đi xa, dưới ánh sáng nhàn nhạt, Ngưu Quý vẫn đứng thế Bạch Viên Thung, buổi sáng cuối thu trời khá se lạnh nhưng cả người y đã đầm đìa mồ hôi.

“Tiểu tử này thật là liều mạng!”

Lê Uyên xoa cổ tay, cảm thấy vai, cánh tay, cổ tay, eo và chân đều ê mỏi.

Là vì hôm qua phải vận động nhiều hơn bình thường, còn Ngưu Quý, hắn nhớ là tối qua trước khi hắn đi ngủ vẫn thấy y đang luyện tập?

Nay lại dậy sớm như vậy sao?

Không sợ luyện bản thân thành tàn phế luôn à?

Trong lòng Lê Uyên líu lưỡi, nhưng cũng không nói gì, đợi Tôn mập mạp rời giường và đến thông báo một tiếng, hắn liền rời khỏi trung viện.

Đoán Binh Phô chiếm diện tích không hề nhỏ ở ngoại thành, bên ngoài trung viện, là mấy cái nhà kho chứa nguyên vật liệu cũng như than củi.

Xa hơn về phía trước là một bãi đất trống, là nơi mà nhóm thợ cả thợ rèn cùng các hộ vệ thường xuyên rèn luyện thể lực.

Đi qua bãi đất trống là dãy phòng dùng để rèn đúc, trong đó các lò nung hoạt động ngày đêm, khói lửa không tiêu tan hết được.

Lê Uyên liếc nhìn mấy lần, nhưng ngoài âm thanh ding ding dang dang, còn lại không nhìn ra được gì, hắn vẫn còn rất hiếu kì với nghề rèn đúc.

Tuy nhiên, dù đã học việc hơn một tháng nhưng ấn tượng của hắn về nghề rèn vẫn chỉ dừng lại ở ‘Cuộc thi Rèn dao’ của kiếp trước.

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng (Bản Dịch) của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.