Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá

Phiên bản Dịch · 2000 chữ

“Giày này, mạnh nha!”

Xuyên qua đám người, Lê Uyên chưởng ngự ‘Lục Hợp Ngoa’, hai mắt liền sáng lên.

Hiệu quả này còn mạnh hơn chùy luyện công và đao chặt xương, mỗi một bước đi, đều như có người đẩy ở phía sau, đỡ tốn sức thì không nói, mà tốc độ còn nhanh hơn.

Không được hoàn mỹ là, đi một chiếc giày nên…

“Chậc chậc,bước đi như bay. Nhập giai gia trì mạnh như vậy sao? Đây chỉ là một chiếc giầy, nếu như là một đôi, chẳng phải càng nhanh hơn?”

Vừa nhấc chân đã lao ra ba bốn mét, cảm nhận được cảm giác ‘đẩy lưng’ mãnh liệt, Lê Uyên hai mắt tỏa sáng, vũng bùn trên tuyết hoàn toàn không thể làm khó hắn.

“Chưởng Binh Lục cấp một chỉ có thể đồng thời chưởng ngự một món binh khí, mỗi lần đổi đều phải chờ hai ngày… Phải thăng cấp, phải kiếm tiền.”

Lê Uyên thầm mừng rỡ, lại có chút buồn bực.

Tiền khó kiếm, cổ kim đều như vậy.

Một tháng qua, trừ cải thiện ăn uống khi gia nhập nhà bếp ra, Lê Uyên cũng từng thử nhiều biện pháp khác.

Nhưng các kỹ năng hắn học được ở kiếp trước, mặc kệ là làm pháp sự hay là đỡ đẻ, thì đều không phát huy được tác dụng.

Mua cao bán thấp gì đó, thì không có tiền vốn, mà dù có tiền, thì cũng không làm được.

Bang phái!

Trăm nghề trong huyện Cao Liễu đã bị các nhà chia cắt từ lâu rồi, đánh cá, đốn cửi đều có Sài Bang và Ngư Bang quản lý và rút phần trăm, ngành nghề khác tự nhiên không cần nói.

“Lương A Thủy đến rồi!”

Đột nhiên có người kêu lên một tiếng.

Lê Uyên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đám người chạy về phía thanh niên cầm theo mấy sọt cá ở phía tây.

Người này cường tráng, da hơi đen, lại đúng là người hắn từng gặp qua, Lương A Thủy, gần đây rất nổi tiếng trong phường Sài Ngư.

“Không lẽ lại bắt được linh ngư?”

Lê Uyên nói thầm trong lòng.

Hắn cũng thường xuyên đi chợ, tự nhiên nghe qua sự tích của Lương A Thủy.

Nghe nói cha mẹ gã chết sớm,, bản thân lại luyện được bản lĩnh đánh cá, liên tục bắt được ba con linh ngư, chẳng những sửa chữa lại nhà cửa, còn bái vào ‘võ quán Ly Hợp, một trong ba đại võ quán ở nội thành.

Khiến cho Ngư Bang muốn nhằm vào gã mà không làm được gì.

“Cá Xích Mi? Tần mỗ may mắn rồi, con cá này bao nhiêu, ta mua!”

Trong tiếng la hét ầm ĩ, Lê Uyên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, rất to, không phải Tần Hùng thì là ai?

Trong đám người đi đường chỉ 1m7, 1m8, Tần Hùng cao 1m98 nào chỉ là hạc giữa bầy gà?

Những nơi tần Hùng đi qua, người người đều lùi lại, mặc gã đi đến trước mặt Lương A Thủy.

“Linh ngư nha.”

Liếc mắt nhìn đám người, nội tâm Lê Uyên cũng hơi ngứa ngáy.

Giá cả của linh ngư khiến hắn nhìn mà phát khiếp, nhưng cũng để hắn động lòng không thôi, kiếm tiền quá nhanh, một con cá bằng tiền lương ba năm của 10 học đồ rồi!

“Đáng tiếc, chưa nhìn thấy binh khí có liên quan đến đánh cá…”

Lê Uyên nhìn một lát, quay người rời đi.

Lê Uyên kiểm tra bạc, về cửa hàng Rèn Binh trước, lại xách hai con cá, xin nghỉ đi ra ngoài, xuyên qua hẻm nhỏ, đi đến nhà nhị ca Lê Lâm.

Ánh nắng buổi trưa không tệ, tuyết đọng trong thành dần tan, phố lớn ngõ nhỏ đều có người đang xúc tuyết trước cửa.

Lê Lâm đang đẩy tuyết ra ngoài hẻm nhỏ, ngẩng đầu nhìn thấy Lê Uyên, lập tức nở nụ cười: “Vào nhà nghỉ ngơi trước đi, ta làm xong lại làm cơm cho đệ!’

“Không cần, nhị ca, đệ ăn rồi.”

Lê Uyên đưa hai con cá cho nhị ca, rồi cướp lấy xẻng, thanh lý tuyết đọng.

“Khá lắm, khỏe mạnh hơn rồi đấy!”

Lê Lâm giật mình, cười nhận cá muối, nói: “Vậy đệ quét tuyết đi, ta đi làm cá cho đệ ăn, vừa hay hôm qua tẩu tử đệ mua hai cân thịt mỡ…”

“Ta ăn thật rồi, làm việc ở nhà bếp mà còn bị đói sao?”

Lê Uyên bất đắc dĩ, nhưng cũng không gọi Lê Lâm lại, chỉ có thể nhanh chóng dọn tuyết, lại tiến vào trong viện, liền ngửi thấy mùi thịt cá thơm nức.

“Đi vào phòng ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Lê Lâm bận rộn, không ngẩng đầu lên nói: “Năm nay tuyết đến sớm, quần áo mùa đông mới làm xong, ở trên giường, đệ đi thử xem có vừa hay không.

“Nhị ca!”

Lê Uyên nhìn thoáng qua bộ quần áo mùa đông trong phòng, nội tâm không khỏi siết chặt.

“Nhị ca, huynh… huynh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Củi gạo dầu muối, củi đứng đầu, ăn ở, áo dẫn đầu. Một bộ quần áo mùa đông cũng không rẻ, coi như loại vải kém cỏi nhất tăng thêm áo bông cũng phải một lượng bạc cất bước, đủ để gia đình bình thường ăn ngũ cốc non nửa năm.

“Trước khi đông đến, giá than củi không tệ, mấy tháng nay ta chặt thêm ít củi, cộng thêm tiền công của tẩu tử đệ, làm chiếc áo bông thì tính là gì?”

Hầm cá xong, Lê Lâm cũng trở lại phòng, đóng cửa lại, cầm áo bông ướm lên người Lê Uyên, cười nói: “Đúng là thanh niên choai choai, mới một tháng đã cao hơn nhiều rồi, may mà tẩu tử (chị dâu) đệ làm to hơn một số, bằng không còn hơi chật kìa!”

“Đệ không cần cái áo bông này, cửa hàng Rèn Binh sẽ phát một kiện quần áo mùa đông, cái này, huynh sửa lại cho tẩu tử mặc đi, tẩu tử giặt đồ cho người ta, cũng rất vất vả.”

Lê Uyên lắc đầu, bỏ áo xuống.

“Học đồ thì có thể mặc quần áo tốt gì chứ? Cho đệ thì đệ cứ mặc đi!”

Lê Lâm vừa trừng mắt, nhưng thấy tam đệ nhà mình nhíu mày không nói gì, biết tính tình của Lê Uyên, nên đành ôn hòa nói: “Nhà ta lụi bại nhiều năm chị dâu đệ còn nguyện ý gả cho ta, ta mà bạc đãi nàng, chẳng phải sẽ bị thiên lôi đánh chết sao? Cho đệ, đệ cứ nhận là được.”

Thấy thái độ kiên quyết của Lê Lâm, Lê Uyên cũng đành nhân lấy, nhưng lại đè tay nhị ca: “Nhị ca, huynh nói thật cho đệ, có phải huynh vay tiền bên ngoài không?”

“Ai nói cho đệ biết? Là tên mập…”

Lê Lâm nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, nhìn lướt qua cửa sổ, hạ giọng nói: “Ta vay ít tiền của Tiền Bảo, chín ra mười ba về, giá thị trường, nói là sẽ trả trước mùa đông sang nam… Nhà ta dù lụi bại, cũng có chút nội tình, đệ…”

Lê Lâm ho khan một tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là chị dâu trở về.

“Nhị ca, huynh…”

Lê Uyên định hỏi rõ ràng, nhưng thấy chị dâu đẩy cửa đi vào, đành phải tạm thời bỏ qua.

“Tẩu tẩu.” Lê Uyên vấn an.

“Ừm.”

Phụ nhân kia đi vào nhà bếp, lấy nước ấm ngâm bàn tay đá nứt da, cũng không quay đầu mà nói: “Đệ đã đến, liền cầm áo bông đi, đỡ mất công nhị ca đệ lại phải chạy đi một chuyến! Ta cũng không biết xui xẻo thế nào…”

“Đa tạ tẩu tẩu.”

Lê Uyên vội vàng cảm ơn, tự động xem nhẹ mấy câu sau.

Đối với nhị tẩu nhà mình, Lê Uyên vẫn rất kính trọng.

Sau khi Lê gia lụi bại, nàng cũng không từ bỏ hôn ước, mà mang theo đồ cưới gả cho nhị ca, các món nợ bên ngoài, chính là do nàng mang đồ cưới của mình đi trả.

“Cá xong rồi, ta đi lấy!’

Lê Lâm cúi đầu không dám nói gì, vội vàng chạy vào nhà bếp.

“Tẩu tẩu, ta đã ăn rồi, liền đi trước.”

Lê Uyên cũng chạy.

Hai con cá hai cân, nhìn như không ít, nhưng nếu hắn ở lại, hai vợ chồng này e rằng sẽ không dám ăn mấy miếng, hắn cũng không muốn như vậy.

“Ăn xong lại đi, này?”

“Tiểu tử thối!”

Đăng sau là tiếng gọi của nhị ca và chị dâu, Lê Uyên ôm áo bông, không quay đầu mà đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Dưới bước đi như bay gia trì, khi Lê Lâm chạy ra thì còn không nhìn thấy bóng của Lê Uyên, đành phải dậm chân một cái, rồi trở về nhà.

“Tiền Bảo? Hình như là một tiểu đầu mục của Ngư Bang? Vay chín trả mười ba, theo trí thì đây là giá thị trường đúng không?”

Bên ngoài hẻm nhỏ, Lê Uyên bước chậm lại, hắn suy nghĩ một chút, liền hơi yên tâm một chút.

Trong trí nhớ, nhị ca của hắn dù thật thà chất phác, nhưng cũng không phải người bình thường, dưới tình huống tổ phụ qua đời, đại ca mất tích, nhị ca ôm một đống nợ mà vẫn nuôi lớn được hắn, chắc hẳn là không vay tiền xong lại không trả nổi nhỉ?

Nhưng cho vay nặng lãi, có kẻ nào là người tốt sao?

Nghĩ lại các lời đồn về vay nặng lãi ở kiếp trước, Lê Uyên lập tức cảm thấy gấp gáp hơn.

“Phải kiếm tiền!”

Lê Uyên cắn răng.

“Trước đó, phải luyện Bạch Viên Phi Phong Chùy đến nhập môn!”

“Phù!”

“Hít!”

Ánh trăng chiếu vào tuyết đọng, làm mọi thứ sáng tỏ hơn, trong tiểu viện, Lê Uyên đứng tấn Bạch Viên Thung, không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình.

“Trong sách ghi, Viên Lục Hô Hấp Pháp hoàn toàn thay thế cách hô hấp bình thường, Bạch Viên Phi Phong Chùy mới tính là đại thành, nhưng Tôn mập lại hô hấp rất bình thường…”

Giãn gân cốt, Lê Uyên thầm suy nghĩ.

Khoảng gần nửa canh giờ sau, cảm nhận được Chưởng Binh Lục chấn động, hắn mới nhắm mắt lại, tại bệ đá màu xám, gỡ Lục Hợp Ngoa xuống, lại chưởng ngự chùy luyện công.

“Chỉ chớp mắt, kinh nghiệm luyện chùy mấy chục năm lập tức tràn vào đầu óc, loại sức mạnh này…”

Cảm nhận được chùy sắt trong tay, Lê Uyên điều chỉnh hô hấp.

Hô!

Một khắc nào đó, đầu chùy xé gió, Viên Hình Bãi Tí.

Từng mảng tuyết đọng bị hất lên không trung, Lê Uyên trạm thung và múa chùy, chúy pháp cấp tinh thông cũng không bao gồm cách hô hấp, nhưng chùy pháp vốn tương quan với cách hô hấp.

Dần dần, động tác của hắn ngày càng nhanh, động tĩnh này cũng khiến Tôn mập trong phòng phải đi ra.

Nhưng rất nhanh, hắn đã thu động tác lại, đứng yên bất động.

“A?” Tôn mập hơi híp mắt lại.

“Phù!”

“Hít!”

Lê Uyên đắm chìm trong tiếng hít thở của mình.

Chỉ cảm thấy bản thân tựa như hóa thành một luồng khí, thuận theo đường hô hấp, tiến vào cơ thể, cảm giác của hắn trở nên hết sức mẫn cảm.

Thậm chí có thể ‘nghe thấy’ tiếng máu của mình đang vang lên?

Ông!

Một khắc nào đó, Lê Uyên mở to mắt, chỉ cảm thấy như có một luồng khí sinh ra từ trong máu của mình!

“Xong rồi!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu

Truyện Đạo Gia Muốn Phi Thăng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi v0lka
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.