Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát phạt làm binh, Chưởng Binh Lục

Phiên bản Dịch · 2110 chữ

Tĩnh lặng!

Lê Uyên phun một ngụm trọc khí, tim đã nhảy đến cổ, lo sợ bất an.

Có hiệu quả hay không?

Lẽ nào các tổ sư biết mình không ‘đọc hiểu bách kinh’?

Phản ứng đi mà!

Thời gian chỉ mấy hơi thở, Lê Uyên chỉ cảm thấy mồ hôi như mưa, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cực kỳ chói tai.

Âm thanh này, cực kỳ giống như còi của tàu thủy, nhưng lại to hơn vô số lần, khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, Lê Uyên đã không cảm nhận được sự tồn tại của mình.

Ông…

Ông…

Ông…

Âm thanh bên tai vang lên không ngừng, Lê Uyên chỉ cảm thấy hai mắt đen xì, nhưng trong lúc mơ hồ lại giống như có thể cảm giác được gì đó.

Giống như một người khổng lồ đang thì thầm gì đó với mình, chờ đợi mình đáp lại, thậm chí bởi vì hắn không trả lời, mà người này đang nổi giận?!

Nhưng…

“Không nghe rõ! Ta thật sự không nghe rõ…”

Lê Uyên liều mạng muốn nghe rõ âm thanh kia, lại chỉ cảm thấy mình như một con thuyền lá lênh đênh trong mưa to gió lớn, lúc nào cũng có thể lật úp.

Ông…

Cũng không biết trôi qua bao lâu, tinh thần của Lê Uyên cũng bắt đầu tan rã, âm thanh to lớn kia cuối cùng cũng tan đi.

Hắn hoảng hốt mở mắt ra, chỉ cảm thấy bốn phía có vô số các loại màu sắc đang cuồn cuộn kéo đến, để người nhìn một chút đã muốn nôn mửa.

Nhưng lóe lên một cái, tất cả sắc thái đã rút đi, Lê Uyên mờ mịt nhìn bốn phía, mình tựa như ngã ngồi trong hư không.

Không đúng!

Hắn đột nhiên cúi đầu.

Phía dưới hắn, bất chợt là một bức tranh to đến vô biên vô hạn, không thấy rõ, không nói rõ!

Đây là…

“(Phù)Lục?!”

Khi suy nghĩ này xuất hiện, Lê Uyên lại khiếp sợ khi thấy vùng không gian này bắt đầu sụp đổ, co vào, bức tranh cổ mênh mông vô bờ kia cuốn lại, cũng hút hắn vào trong.

Phanh!

Lê Uyên nghe thấy tiếng bát đũa rơi xuống đất, cùng với đó là tiếng kêu của nhị ca, chợt bất tỉnh nhân sự.

“Ah…”

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lê Uyên chợt tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, không khỏi kêu lên một tiếng.

“Lão tam, đệ, đệ sao rồi?”

Lê Lâm ngồi trước giường, mặt mùi tràn đầy lo lắng.

“Không… nhị ca, ta không sao…”

Lê Uyên chống giường ngồi dậy, ánh mắt hơi tan rã, tai ù rất nghiêm trọng, một lúc sau hắn mới nhìn về phía nhị ca mình.

Và phụ nhân đang chống nạnh ở bên cửa gỗ.

Phụ nhân kia khoảng 20, dù không phấn son nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài phần tư sắc, chỉ là giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ không vui.

Là thê tử định sẵn từ bé của nhị ca…

“Tẩu tử?”

Lê Uyên được nhị ca đứng lên, hắn thấy tẩu tử không vui, cộng thêm có chuyện trong lòng, để lại nửa cân thịt heo, không để ý Lê Lâm giữ lại, mà rời khỏi nơi này.

“Hô!”

Ra khỏi hẻm nhỏ, Lê Uyên vịn tay lên tường, một tay nắm chặt ba tiền bạc vụn do nhị ca nhét vào ngực, ánh mắt rất phức tạp.

Bên tai, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói bén nhọn của chị dâu: “Chỉ ngươi có tình nghĩa? Ngươi làm một tháng ở Sài Bang mới được sáu tiền bạc, không có lão nương giúp đỡ, đám đòi nợ đã ném huynh đệ các ngươi vào hồ Bích Thủy từ lâu rồi…”

“Nhị ca vay tiền để đưa mình vào cửa hàng Rèn Binh?! Vay bao nhiêu?”

Lê Uyên cắn răng, nhưng cũng không trở về kích thích mâu thuẫn giữa nhị ca và tẩu tử.

Hắn nhắm mắt lại, lại nhìn thấy tấm phù lục có hoa văn phức tạp kia lần nữa, nhưng lần này, hắn cảm nhận được nhiều thứ hơn.

“Chưởng Binh Lục!”

Nghi thức có hiệu quả thật!

Nhưng mình chưa về, là không thể quay về sao?

Vui mừng và đắng chát đồng thời xông lên đầu, Lê Uyên thậm chí còn nghĩ mà sợ, hắn không ngờ cái nghi thức này lại nguy hiểm như vậy?

Chẳng lẽ kiếp trước mình cũng chết trên nghi thức này?

“Chưởng Binh Lục!’

Một lát sau, Lê Uyên đè ép cảm xúc phức tạp trong lòng, bắt đầu cảm nhận tấm phù lục được thương thiên ban cho này.

Trong lúc mơ hồ, hắn thậm chí còn lý giải được một ít sắc thái và âm thanh xuất hiện lúc trước.

Đó là tấm Chưởng Binh Lục này thay đổi phương thức khác để câu thông với mình, cuối cùng dùng phương thức mà mình có thể hiểu được, biến thành tấm phù lục như bây giờ?

Lê Uyên hơi hiểu ra.

Tuy nhiên…

“Vẫn xem không hiểu a…”

Đạo sĩ dỏm Lê Uyên hơi xấu hổ, hắn học nghệ không tinh, bách kinh không hiểu, càng không nghiên cứu gì với phù lục.

Ông…

Dường như phát giác ra tâm tư của Lê Uyên, hắn lại nghi thấy âm thanh rất lớn, nhưng chưa kịp sợ hãi, thì hắn đã nghẹn họng trân trối.

“Lần đầu thụ lục: Chưởng Binh Lục!”

“Chưởng Binh Chủ nhất giai (cấp 1), Lê Uyên.”

“Có thể ngự binh (khí): 1.”

Ta xxx.

Các tổ sư đều hiện đại như vậy sao?!

Lê Uyên khiếp sợ.

So với âm thanh và sắc thái lúc trước, đây nào chỉ là đơn giản sáng tỏ?

“Chưởng Binh Chủ cấp 1? Ngàn cân gang, trăm lượng bạc trắng, một lượng hoàng kim, có thể tấn thăng Chưởng Binh Chủ cấp 2?”

Lê Uyên nhắm mắt lại, cảm giác đầu óc như đấu chuyển tinh di.

Hoảng hốt mốt lát, hắn phát hiện mình đưa thân vào trong một không gian mờ tối, không có ánh sáng và không biết tên.

Giờ phút này, nơi hắn đặt chân là một bình đài nhỏ màu xám, bốn phía là một mảnh tối tăm mờ mịt, cực kỳ kỳ dị và nguy hiểm.

Mà trên đỉnh đầu, Chưởng Binh Lục to lớn kia lại giống như một tấm tinh đồ ảm đạm.

Giờ phút này, trên đó chỉ có một ngôi sao lóe lên.

Nhìn thấy tấm phù lục này, rất nhiều tin tức hiện lên trong đầu Lê Uyên. Giống như từng học qua, sau đó trí nhớ bị mất đột nhiên quay lại.

“Binh giả, sinh tử chi đạo vậy!”

“Dùng thì đi, bỏ thì giấu, vung thì vô địch, giữ thì thân hùng!’

“Phàm là binh (khí), đều có thể chưởng!”

“Binh khí!”

Lại mở mắt ra, ngón tay Lê Uyên run rẩy, cố nén kích động cướp đoạt binh khí của người đi đường chung quanh.

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nơi lòng bàn tay chính là Chưởng Binh Lục đã thu nhỏ vô số lần, nhìn qua sẽ hoa mắt.

Hắn chưa bao giờ có một loại kích động muốn xách đao cầm kiếm như lúc này, nhưng cũng chỉ có thể áp chế xuống.

“Một thanh đao kiếm kém cỏi nhất cũng phải một lượng bạc, ta… nghèo a…”

Nắm chặt nắm đấm, Lê Uyên chui vào trong dòng người, mặc dù hắn rất muốn làm quen Chưởng Binh Lục, nhưng mắt thấy trời sắp tối, cũng chỉ có thể trở về cửa hàng Rèn Binh trước.

Về muộn trừ một ngày nghỉ, vậy thì quá thiệt.

“Phản ứng mạnh thật, cửa hàng Rèn Binh quả nhiên là nơi thích hợp với ta nhất!’

Xuyên qua từng con phố lớn ngõ nhỏ, lại đến trước cửa hàng Rèn Binh, Lê Uyên vẫn khó nén xao động trong lòng.

Xin nghỉ một ngày, lại đứng ngay trước cửa, tâm trạng của hắn đã khác nhiều.

“Đây chính là sức mạnh sao?”

Lê Uyên tính toán sự thay đổi trong tâm lý của mình, chỉ cảm thấy con đường vốn mờ tối phía trước, giống như đã bị xé ra một lỗ hổng, có ánh sáng chiếu vào.

“Phải cẩn thận…”

Thầm cảnh báo bản thân, Lê Uyên trở lại cửa hàng Rèn Binh, khóe mắt liếc nhìn về phía cửa hàng và một loạt phòng rèn đúc.

Cửa hàng Rèn Binh này đã nổi tiếng hơn 200 năm đã góp nhặt được bao nhiêu binh khí?

Cảm nhận được sự chấn động của Chưởng Binh Lục, nội tâm Lê Uyên rất nóng bỏng.

Xuyên qua tiền viện, diễn võ trường trước trung viện đã có không ít học đồ đang trạm thung.

Lê Uyên liếc nhìn mấy cái, hắn tự nhiên chưa có tâm tư trở về trung viện, khóe mắt đảo qua, đã rơi vào một đống chùy sắt cán gỗ nơi góc diễn võ trường.

“Chùy, chắc là được nhỉ?”

Lê Uyên không thể xác định, bởi vì Chưởng Binh Lục chưa từng thôi chấn động.

“Tần sư phó!”

Lê Uyên hơi phân thần, sau lưng truyền đến tiếng bước chân trầm thấp.

Đám học đồ tiền viện đi theo Tần Hùng đến diễn võ trường, đám học đồ của các viện còn lại cùng tụ tập lại.

Không cần phân phó, tất cả học đồ đều đã đứng vững, không dám phát ra tiếng động.

“Bạch Viên Phi Phong Chùy được chia nội và ngoại, nội là cọc, ngoại là chùy! Trong đó, nội có tam hợp, ngoại có tam hợp, lục hợp thông thấu chính là đại thành!”

Tần Hùng cất bước như gió, đã đến trước mặt mọi người.

Lê Uyên chỉ cảm thấy hoa mắt, tay phải của Tần Hùng đã rơi vào vai Ngưu Quý đang đứng ở ngoài cùng bên trái.

Chỉ như vậy, mí mắt của Lê Uyên không khỏi run lên, chỉ cảm thấy như một con gấu dữ vừa tát mạnh một cái.

“A!”

Ngưu Quý hét thảm một tiếng.

Chỉ vỗ một cái, hai chân Ngưu Quý đã xụi lơ, eo phát ra tiếng vang ‘ken két’ làm người ghê răng.

“Dưới chân không vững, rèn sắt… đánh người đều như không!’

Tần Hùng lại chỉnh sửa động tác tay cho Ngưu Quý, để cánh tay hắn như khỉ vượn, người sau sắc mặt đỏ lên, nhe răng trợn mắt.

“Đây chính là Bạch Viên Thung!”

Một đám học đồ đều quan sát, cũng bắt đầu tập theo, Tần Hùng cất bước mà đi, bàn tay to lớn thỉnh thoảng lại đánh xuống.

“Đùi kéo căng!”

“Vai và cánh tay thả lỏng! Ngươi là người chết à?”

“Chưa từng thấy khỉ vượn sao? Đừng chỉ biết đừng cọc không, mắt phải động, tai cũng phải động!”

“Lực từ mặt đất, chân phải nặng, thân như khỉ vượn, thể phải lỏng! Bạch Viên Thung là căn bản, đứng không vững, vậy đừng hòng học Phi Phong Chùy!”

Tần Hùng cất bước như gió, xuyên qua giữa mấy chục học đồ, tốc độ rất nhanh lại cực kỳ linh hoạt.

Mỗi một học đồ đều chịu một bàn tay.

“Sức mạnh này…”

Lê Uyên cũng bị đánh một cái, hai mắt tối sầm, suýt nữa ngã trên mặt đất.

“Bạch Viên Phi Phong Chùy chính là võ công căn bản được truyền thừa hơn 200 năm của cửa hàng Rèn Binh ta, chia làm bốn tầng, nhập môn, tinh thông, tiểu thành và đại thành!”

“Muốn vào nội viện, phải luyện môn võ công này đến tầng nhập môn trước cuối năm!”

Giọng Tần Hùng rất to, Lê Uyên đứng tít ngoài rìa cũng thấy đinh tai nhức óc.

“Xách chùy, trạm thung!’

Lỗ tai Lê Uyên ‘ong ong’, nhưng nghe thấy hai chữ ‘xách chùy’, hắn không khỏi động lòng.

Không lâu sau, một chiếc chùy sắt được truyền đến tay hắn, mà trước mắt của hắn, cũng hiện lên một vòng màu xám.

“Chùy luyện công tám cân (bất nhập giai).”

“Đây là chùy luyện công cho học đồ cửa hàng Rèn Binh tập luyện Bạch Viên Phi Phong Chùy, nhiễm máu và nước mắt của hơn trâm tên học đồ…”

“Yêu cầu chưởng ngự: Không.”

“Hiệu quả chưởng ngự: Phi Phong Chùy Pháp cấp tinh thông.”

(bất nhập giai = cấp 0, 0 cấp)

(chưởng ngự = cầm nắm, khống chế, điều khiển)

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi v0lka
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.