Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ giả

Phiên bản Dịch · 1531 chữ

Nam tử mập mạp cũng rất nhanh chấn định lại, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ta tất nhiên biết rõ ngươi tìm ta làm cái gì, sự tình của nha đầu kia sao? Nhưng ta không nói đấy, ngươi làm gì, ngươi có gan ở chỗ này bóp gãy cổ ta sao?"

Vấn Đạo tông cấm chỉ sát hại đồng môn, nhất là nơi đây lại là quảng trường, bốn phía có mấy ngàn ánh mắt nhìn xem, hắn không tin Khương Vân có thể làm hại mình, vậy nên rất thản nhiên.

"Ở đây tất nhiên ta không làm gì được ngươi, nhưng chỗ khác thì sao?"

Khương Vân vừa dứt lời, tên nam tử mập mạp liền thấy cổ mình bị cầm lên, thân thể chợt nhẹ, cả người không thể khống chế mà bị Khương Vân xách lên.

Khương Vân nhanh tay điểm một chỉ như gió vào cổ họng tên này, để cho hắn không thể phát ra thanh âm gì.

Sau một khắc, Khương Vân kéo hắn chen về phía đám người. Bởi vì ống tay áo hắn rộng nên mọi người nhìn tựa như Khương Vân đang ôm tên nam tử mập mạp này, không có ai hoài nghi.

Cứ như vậy, Khương Vân nắm lấy đối phương nghênh ngang rời đi quảng trường.

Bây giờ đa số đệ tử Vấn Đạo tông đều tập trung chỗ quảng trường để kiểm tra và xem phục trắc nên muốn tìm một nơi không người cũng không khó.

Tốc độ Khương Vân khá nhanh, chỉ một lát sau đã đem tên nam tử mập mạp đến một nơi không người, đôi mắt Khương Vân nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng mở miệng: "Nói."

Giờ phút này tên nam tử mập lùn đã rất sợ hãi, chính hắn dù sao cũng có chút phân lượng, nhưng Khương Vân lại có thể xách hắn lên, đưa đến địa phương xa như vậy, nếu đối phương muốn giết mình, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng miệng của hắn vẫn không chịu thua, kêu lên: "Ngươi, ngươi không dám giết ta!"

"Tất nhiên ta không dám giết ngươi."

Khương Vân đặt một tay lên đan điền tên nam tử này, thản nhiên nói: "Nhưng nếu ta vỗ một chưởng, vậy ngươi sẽ bị phế đi."

Đan điền là nơi chứa đựng linh khí, cũng là gốc rễ tu luyện, một khi thụ thương, nhẹ thì tụt cảnh giới, nặng thì mất hết linh khí, trở thành một phế nhân, thậm chí so với phàm nhân cũng không sánh nổi.

Nhìn mắt Khương Vân bắn ra hung quang, lại cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay tại vị trí đan điền, nam tử mập mạp sợ đến hét lớn: "Ta nói, ta nói, ngươi muốn biết gì ta đều nói."

Hắn vốn dĩ chẳng phải loại người kiên cường không sợ chết, giờ đã bị dọa vỡ mật, Khương Vân chưa hỏi mà hắn đã kể gần hết sự tình liên quan đến Lục Tiếu Du.

Nghe hắn nói, sắc mặt Khương Vân ngày càng âm trầm, chờ đến khi đối phương nói xong, tâm Khương Vân đã chìm xuống đáy cốc, trong mắt càng nộ ra nộ khí nồng đậm.

Kỳ thật, chuyện này rất đơn giản.

Không biết nguyên nhân gì, lúc trước Lục Tiếu Du chỉ xông qua một quan, trở thành tạp dịch đệ tử, nhưng lại được một tên trưởng lão trên Bách Thú phong chú ý, chuẩn bị thu Lục Tiếu Du làm đệ tử sau khi nàng phục trắc xong, từ tạp dịch đệ tử trở thành đệ tử nội môn.

Chuyện như vậy mặc dù không phổ biến nhưng cũng không phải không có, nguyên bản không có gì, chỉ là sẽ làm người khác hâm mộ vận khí của Lục Tiếu Du mà thôi, nhưng chuyện này lại bị một vị sư tỷ trên Bách Thú phong biết rõ.

Mà nghe nói, vị trưởng lão kia đang định thu nhận đệ tử, vị trí đó đáng lẽ là của nàng, nhưng giờ lại biến thành của Lục Tiếu Du, nàng rất phẫn nộ cùng không cam lòng.

Vậy nên đã phát sinh chuyện hai mươi mốt con Thanh Quang Lang trước đây. Vị sư tỷ này muốn đuổi Lục Tiếu Du ra khỏi tông môn, ai ngờ lại xuất hiện Khương Vân phá hỏng kế hoạch làm nàng rất nổi nóng, liền sai Hứa Thành Sơn kia đi giáo huấn Khương Vân.

Chỉ là không nghĩ tới, không giáo huấn được Khương Vân mà thú sủng của Hứa Thành Sơn còn bị Khương Vân đánh trọng thương.

Hai người này đương nhiên không có khả năng buông tha Lục Tiếu Du và Khương Vân, chỉ là ba tháng trước, ngũ phong mở ra mỗi năm một lần bắt đầu, thân là đệ tử ngoại môn, bọn họ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để có cơ hội trở thành đệ tử nội môn.

Thế là hai người đều đi xông thử ngũ phong, nhưng kết quả cả hai đều thất bại và bị thương nhẹ, vậy nên nửa năm nay không có tìm Khương Vân và Lục Tiếu Du trả thù.

Hôm nay là ngày phục trắc, nếu Lục Tiếu Du xông qua liền trở thành đệ tử trưởng lão kia, vị sư tỷ này sao có thểp để chuyện đó xảy ra, liền truyền nhiệm vụ giả, lừa Lục Tiếu Du ra khỏi tông môn.

Minh bạch tiền căn quả hậu mọi chuyện, Khương Vân hỏi: "Lục Tiếu Du nhận được nhiệm vụ gì?"

Nam tử mập mạp liên tục lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng mục đích chính của sư tỷ đó chính là không để Lục Tiếu Du thông qua phục trắc, từ đó bị đuổi khỏi tông môn."

Hơi trầm ngâm, Khương Vân lần nữa lạnh lùng nhìn nam tử mập mạp nói:"Có phải ngươi che dấu chuyện gì?"

"Không có a." Nam tử mập mạp nở ra một nụ cười nói: "Sư huynh ngươi cũng thấy, tu vi ta thấp kém, thân chỉ là tạp dịch đệ tử, chỉ là được vị sư tỷ kia cho một chút chỗ tốt, phụ trách theo dõi Lục Tiếu Du mà thôi, chưa làm qua chuyện gì, chuyện ta biết ta cũng đã nói hết."

Sắc mặt Khương Vân ngày càng lạnh hơn nói: "Không có sao, hừ, mặc dù Lục Tiếu Du còn nhỏ nhưng nàng cũng không ngốc, không thể nào dễ dàng tin tưởng một vị sư tỷ ngoại môn như vậy được."

Nam tử mập mạp mở trừng hai mắt nói: "Cái này, vị sư huynh này, ngươi cũng không phải không biết, tông ta có ba loại thân phận đệ tử, ở giữa chúng có khác biệt rất lớn, coi như không tin cũng không thể không nghe lệnh đệ tử ngoại môn a."

Thực tế cũng đúng là như vậy, nếu có đệ tử ngoại môn tới tìm hắn, ép hắn làm chuyện hắn không muốn làm, nếu hắn từ chối tất nhiên sẽ đắc tội đối phương, lại càng không phải nói Lục Tiếu Du vốn gan bé.

Chỉ là trong lòng Khương Vân vẫn còn chút nghi hoặc, bởi vì Lưu Tín nói Lục Tiếu Du muốn Lưu Tín giữ bí mật, để cho Khương Vân một cái bất ngờ, từ cái này mà nói thì nàng không phải bị ép mà là cam tâm tình nguyện.

Bất quá giờ nghĩ những thứ này đều vô dụng, chuyện cấp bách là tìm Lục Tiếu Du trở về, mà muốn biết Lục Tiếu Du bị lừa đi đâu thì chỉ có thể tìm vị sư tỷ kia hoặc Hứa Thành Sơn.

Nhìn xem Khương Vân rơi vào trầm tư, tên nam tử mập mạp trong lòng cười lạnh không thôi.

Một lát sau, Khương Vân nhìn về phía nam tử mập mạp nói: "Vị sư tỷ kia tên là gì, có phải nàng cùng Hứa Thành Sơn tại Bách Thú phong?"

Bời vì vừa nãy Khương Vân nhìn quảng trường và cả đám người vây xem, hắn không nhìn thấy Hứa Thành Sơn, vậy có lẽ vị sư tỷ kia cũng không ở đó.

Nam tử mập mạp lộ ra vẻ mặt đau khổ, nói: "Danh tự ta sao dám hỏi, nhưng hiện tại có lẽ bọn hắn đang ở Bách Thú phong."

"Nói cho ta tướng mạo của nàng."

"Tướng mạo?" Nam tử mập mạp con mắt hơi chuyển động nói: "Sư huynh, chẳng lẽ ngươi muốn đi Bách Thú phong tìm bọn họ, nhưng bọn họ là đệ tử ngoại môn đó, dùng thân phận của ngươi không có cách nào vào Bách Thú phong, mà ngươi cũng không cần đi tìm đâu, một lát nữa ngươi ắt sẽ thấy bọn họ."

Khương Vân nhướng mày nói: "Có ý gì?"

"Sau khi phục trắc sẽ tiến hành tiểu bỉ, ngũ phong đều sẽ phái ra mấy tên đệ tử ngoại môn tham gia, hẳn sẽ có vị sư tỷ kia cùng Hứa Thành Sơn, mục đích của bọn hắn chính là trả thù ngươi."

Bạn đang đọc Đạo Giới Thiên Hạ ( dịch ) của Dạ Hành Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hanhnobisss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.