Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không ngại tiễn hắn một đoạn

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

“Thánh… thánh nữ… xin ngài chú ý hình tượng…”

Sophia ái ngại nhìn một Tần Nhiễm đang ngồi xổm trên bàn, tay cầm một củ cải trắng rưới đẫm sốt cay đưa lên miệng cắn một miếng lớn rồi nhai nhòm nhoàm.

“Ở đây cũng không có người ngoài, cần gì phải câu nệ chút tiểu tiết đó kia chứ?”

Lau cái miệng dính đầy sốt cay đi, Tần Nhiễm phẩy tay trả lời.

Tần Nhiễm này không ai khác chính là Sói Đần. Vì để Tần Nhiễm đi giải khuây vài ngày mà nó đã chấp nhận đóng giả thành nàng. Với khả năng diễn xuất của nó, thậm chí ba người Sophia còn đánh giá cách hành xử của nó còn cao hơn rất nhiều so với Tần Nhiễm. Nhưng duy nhất chỉ có một điều, mỗi khi không có người ngoài, Sói Đần lại trở về bản chất của nó, một yêu tộc vô cùng tùy tiện.

Mặc dù căn phòng này được canh phòng cẩn mật nhưng nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy thì mọi công sức sẽ tan thành mây khói. Dù sao tiên tộc cũng là chủng tộc vô cùng xem trọng lễ nghi, một thánh nữ bày ra bộ dạng như vậy chắc chắn sẽ không được lòng tất cả mọi người.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng gọi vọng vào của thủ vệ bên ngoài.i

“Sophia đại nhân, bên ngoài có ngài Ronan đến cầu kiến thánh nữ điện hạ.”

“Ngươi cứ sắp xếp cho ông ta nghỉ ngơi một chút, thánh nữ điện hạ đã tiếp đón rất nhiều người từ sáng đến giờ nên cần được nghỉ ngơi.”

“Nhưng thưa ngài… ngài Ronan là…”

“Từ khi nào ta làm việc, một thủ hệ lại dám chen vào?”

Sophia lập tức quát lớn. Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Sophia nhưng từ giọng nói của bà, người thủ vệ kia lập tức bị dọa cho xanh mặt. Hắn lập tức cúi đầu xin lỗi rồi lập tức chạy đi.

Khi tiếng chân đã đi xa, lúc này Sophia mới thở phào nhẹ nhõm. Bà biết Ronan là nhân vật nòng cốt của phe phản đối, nhưng sự có mặt của ông ta cũng không thể nào đáng sợ bằng vị yêu tộc đang ngồi đây cả. Bảo bà bảo hắn ngừng ăn trong khi đang hưng phấn như vậy để đi đón tiếp ông ta ư? Bà không muốn đem tính mạng của mình ra làm trò đùa một chút nào cả.

Hơn nữa, bà biết Ronan là người như thế nào. Ông ta chủ động muốn gặp mặt thánh nữ ắt hẳn phải có mưu đồ riêng.

“Bà còn đang chần chờ gì vậy? Không phải là có khách quan trong muốn gặp mặt ta hay sao?”

Sophia lập tức giật mình quay lại thì thấy Sói Đần đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ. Hơn nữa số thức ăn trên bàn kia cũng vô thanh vô tức mà biến mất như chưa hề tồn tại. Vốn bà còn đang suy tính xem có nên kéo dài thời gian để Ronan bỏ đi sau đó chờ Tần Nhiễm trở về rồi đưa nàng đi gặp ông ta, nhưng không ngờ Sói Đần lại bỗng dưng nhiệt tình đến như vậy. Nhưng đâm lao thì đành phải theo lao, ít nhất bà hy vọng tên Ronan kia sẽ không chọc phải sát tinh này.

“Sophia thân yêu, ta còn tưởng bà không chịu gặp mặt lão già ta nữa chứ.”

Vừa thấy Sophia xuất hiện ở đại sảnh, Ronan liền đứng dậy nghênh tiếp. Trông thái độ của ông ta giống như cả hai là những người bạn thân thiết vậy.

“Ronan các hạ, không biết lần này ngài đến đây là muốn mang cho ta kinh hỉ gì đây?”

Sophia mỉm cười nhưng giọng điệu thì đầy vẻ mỉa mai. Đối với bà, người đàn ông trước mắt này mỗi khi xuất hiện đều không có gì là tốt đẹp cả.

“Sophia thân yêu, bà an tâm, đề nghị lần này của ta nhất định sẽ mang đến cho các người vô vàn lợi ích.”

Không biết Ronan có nghe rõ ý tứ của Sophia hay không nhưng ông ta vẫn giữ dáng vẻ tươi cười niềm nở như cũ.

“Ô! Vị tiểu thư xinh đẹp này có phải là thánh nữ của chúng ta hay không? Quả thực sự lộng lẫy của người còn hơn rất nhiều so với lời đồn.”

Ronan tiếng lên muốn ôm lấy Sói Đần nhưng lập tức bị Sophia ngăn lại.

“Ronan, mau thu cái bản tính đó của ngươi lại, thánh nữ là người ngươi có thể tùy tiện động chạm hay sao?”

Trước thái độ bực tức của Sophia, Ronan vẫn tỏ ra cợt nhả.

“Sophia thân yêu, bà nói như vậy là không đúng rồi. Thánh nữ thân mang dòng máu Tiên Vương trong người, ta xem ngài ấy như người thân trong gia đình nên thân mật một chút cũng không có gì là lạ cả.”

Sophia biết đấu miệng lưỡi, bà không phải là đối thủ của Ronan. Khi bà muốn hạ lệnh đuổi khách thì lúc này, Sói Đần lại là người lên tiếng.

“Công tước Ronan, ta có thể gọi ngài là vậy được chứ?”

Câu nói của Sói Đần lập tức khiến Ronan vô cùng kinh ngạc. Nhưng vẻ kinh ngạc đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ dáng nhiệt tình thường ngày của hắn.

“Không ngờ thánh nữ cũng biết đến chức danh này, quả thực khiến ta đây nể phục.”

Ronan vốn là một thương gia nổi tiếng bậc nhất ở đại lục này. Khác với những tiên tộc khác thường trốn mình bên trong lãnh thổ thì ông ta lại lựa chọn ngao du bốn phương để kinh doanh. Cái chức công tước này vốn là do nữ hoàng của vương quốc phía Tây đại lục trao tặng để biểu thị thành ý mà những gì Ronan đã đem lại cho đất nước đó. Ngay đến cả trong tiên tộc cũng rất ít người biết được chuyện này, không ngờ người con gái trước mặt này lại có thể dễ dàng nhận ra. Điều này khiến ông đã có cái nhìn khác về nàng.

“Công tước quá khen rồi. Tiểu nữ cũng chỉ dựa vào bộ y phục trên người ngài để đoán mò mà thôi.”

Sói Đần khiêm tốn đáp. Thói quen của Sói Đần chính là quan sát rất kỹ những người lần đầu gặp mặt rồi tự đưa ra đánh giá của bản thân.

Ronan xuất hiện với một mái tóc có phần hơi xoăn, hàng ria mép dài được uốn cong một cách kĩ lưỡng. Đi kèm theo đó là một bộ y phục bằng lụa được dát vàng mà chỉ có công tước mới dám mặc thì không khó để Sói Đần có thể nhận ra thân phận này của ông ta. Dù sao ở phương Tây, nó cũng đã từng có một thời tung hoành ngang dọc.

“Ha ha, nếu không phải ta thường xuyên có mặt ở phương Tây thì có lẽ ta còn tưởng rằng thánh nữ đại nhân chính là người hoàng gia nữa đó.”

Ronan không thể không thừa nhận, từng cử chỉ, thái độ cho đến cách nói chuyện của vị thánh nữ này đều mang theo vẻ chuẩn mực của các tiểu thư hoàng gia của các nước phương Tây. Thậm chí ở nàng còn có nét cao quý mà chỉ những nữ hoàng mới có thể có được.

“Ngài công tước quá khen rồi. Không biết lần này ngài đến tìm ta là có chuyện gì? Nếu có thể giúp được, ta nhất định sẽ không từ chối.”

Sói Đần uyển chuyển đáp. Không chờ Sophia lên tiếng can ngăn, Ronan liền chớp lấy thời cơ nói.

“Cũng không có gì khó khăn cả. Ta muốn thánh nữ chuyển đến nơi ở của ta để sinh sống.”

Lời đề nghị vô lý như vậy, Sophia sao có thể đồng ý. Bà ta ngay lập tức nắm lấy cổ của Ronan xách lên cao. Cái thân hình thấp bé của ông ta lúc này lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt thì đỏ bừng cả lên do bị ngạt thở.

Ngay lập tức, hai tên hộ vệ của Ronan cũng nhanh chóng tiếp cận kề dao vào cổ của Sophia. Đám thủ vệ xung quanh cũng không chần chờ, lập tức rút vũ khí nhìn chằm chằm vào đối phương. Chỉ cần một chút động tác nào khác thường thì bọn họ sẽ ngay lập tức ra tay.

“Sophia, bà bình tĩnh một chút đi. Ta nghĩ Ronan tiên sinh sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra đề nghị này.”

Có Sói Đần lên tiếng, Sophia lập tức buôn tay ra. Thân thể nhỏ bé của Ronan lập tức rơi xuống như một bao gạo bị ném xuống đất. Ronan cố gắng hít thở để trấn tĩnh lại rồi quay sang Sophia châm chọc.

“Thánh nữ thấy rồi đấy, những kẻ thô lỗ cộc cằn như bà ta, làm sao có tư cách hầu hạ một người cao quý như ngài được.”

“Có gan thì ngươi nói lại thử xem!”

Sophia tức giận quát lên. Pháp trượng cũng lập tức xuất hiện trên tay bà ta, ma lực của bà hiện giờ đã bao phủ toàn bộ nơi này.

“Sophia!”

Sói Đần nghiêm giọng quát một tiếng, ánh mắt của nó khiến cho Sophia cảm thấy run sợ. Bà ta lập tức thu lại pháp trượng của mình.

“Thánh nữ, ta nghe nói ngài từ nhỏ đã sinh sống ở thế giới của nhân tộc. Ta tin ngài sẽ không quen cuộc sống ở nơi này. Chỉ có ở chỗ của ta mới có thể khiến ngài cảm thấy thoải mái tự do như cuộc sống trước kia được.”

Sophia đã bị kiềm chế, Ronan cũng không kiện kỵ mà buông lời dụ hoặc. Sự ràng buộc trong quy tắc của tiên tộc là vô cùng lớn. Chỉ có duy nhất lãnh thổ của Ronan là không theo quy tắc này. Chính vì vậy mà ông ta vô cùng tự tin có thể thay đổi quyết định của thánh nữ.

“Cảm ơn thịnh tình của ngài công tước. Nhưng ta thấy những quy tắc của tiên tộc khá thú vị và muốn học hỏi thêm một thời gian. Như vậy đi, nếu sau này ta chán ta chắc chắn sẽ đến chỗ của ngài.”

Câu nói của Sói Đần không chỉ uyển chuyển từ chối lời đề nghị của Ronan mà còn khiến cho ông ta không thể tiếp tục nói thêm gì được nữa. Nhưng như vậy không có nghĩa là ông ta chịu bỏ cuộc. Lúc này, ông ta lại đưa ra đề nghị khác.

“Nếu đã như vậy thì ta cũng không ép thánh nữ đại nhân nữa. Hai ngài tới ta sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để, hy vọng ngài sẽ bớt chút thời gian đến dự. Nếu ngài không đến, ta thực sự sẽ rất buồn đó.”

Thái độ của Ronan mặc dù vẫn nhiệt tình như trước nhưng Sói Đần có thể nghe ra ý tứ hăm dọa của ông ta. Nhưng Sói Đần cũng chẳng thèm để ý chút tiểu tiết này. Không cần suy nghĩ nhiều, nó liền lập tức gật đầu đồng ý.

“Nếu đã vậy ta không làm phiền thánh nữ dạy nhân nghỉ ngơi nữa. Hai ngài sau ta sẽ cho người đến đón ngài.”

Ronan nói xong cũng lập tức mang theo người rời đi. Khi ông ta đã rời khỏi nơi này, Sophia mới lên tiếng.

“Tiền bối, người này vô cùng hiểm độc, chắc chắn bữa tiệc lần này hắn sẽ giở trò. Ngài tại sao lại đồng ý với hắn?”

“Nếu như hắn muốn chết, ta cũng không ngại tiễn hắn một đoạn.”

Câu nói của Sói Đần khiến cho Sophia chợt nhận ra bà đã suy nghĩ quá nhiều. Nếu như là Tần Nhiễm, chắc chắn nàng ta sẽ bị Ronan làm hại. Nhưng vị tiền bối này lại khác, cho dù Ronan có huy động toàn bộ nhân lực trên lãnh thổ của mình cũng không thể làm xây xước nổi một cánh tay của ngài ấy nữa là.

Bạn đang đọc Đạo Hữu... Mua Đất Không? sáng tác bởi yuskill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuskill
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.