Mở Đầu
Quân Dao tựa đầu vào thành cửa sổ trong phòng khách , đôi chân nhỏ gọn thon dài trắng nõn chằng chịt vết thương chai sần gác lên bàn , tư thế ung dung , chỉ để lộ ra một mảnh bờ vai xương quai xanh tinh xảo . Thời tiết mùa này có vẻ rất lạnh , có vẻ là đông chuẩn bị chuyển mình sang thu , Quân Dao chỉ cần thở ra một chút liền có làn hơi mỏng tụ khói bay ra khỏi miệng cô , thế mà lại chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh .
Cô gái tĩnh lặng ngắm nhìn ánh trăng , tựa như đang say giấc , nhưng chỉ là đang khép hờ mắt mình mà thôi . Tiếng xe dưới ban công doạ cho bờ vai Quân Dao run lên một chút , một ngụm khói lại thêm một ngụm . Chỉ là liếc mắt xuống dưới một chút , lại không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt
Người trong xe bước ra , đóng cửa , động tác thuần thục quen thuộc . Bóng hình người đó to dần trước mắt cô , chỉ là có hơi lảo đảo qua lại chút . Tiếng cửa bật ra rất lớn , kì thực Quân Dao rất hỗn loạn nhưng vẫn không nhúc nhích , như để chờ đợi người ấy lại làm ra hành động gì .
Người đàn ông một thân tây trang chỉnh tề , cả người choáng váng nặng trĩu toàn là mùi rượu , mắt đã sớm lung linh đặc biệt , chẳng thể phân biệt đâu là thật là giả . Ánh mắt không được tinh tường nhưng vẫn chuyển động xung quanh , nhận biết có người ở gần liền theo quán tính tiến lại gần
Dưới ánh trăng , đường nét gương mặt lại hiện ra rõ ràng . Là một chốc tuấn tú ghé ngang , tựa như thiên sứ đến từ thiên đường . Là nhan sắc yêu nghiệt đến mức đến dao kéo cũng chẳng nỡ tổn hại , chỉ là ánh mắt người đó sớm đã đục ngầu một màu máu , huyết sắc nguy hiểm lẫn với mùi rượu nồng nặc, quyện thành bản tình ca chết chóc
Túc Lăng Hạ lảo đảo mấy bước , vì bước chân dài nên đã sớm tới chỗ cô , hắn hơi khuỵ xuống , tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên , tia hoảng loạn trong mắt đột nhiên xuất hiện
- Kì , Tiểu Kì ... Chính là em rồi phải không , em một lần nữa lại quay về bên anh rồi phải không ? Lần này tuyệt sẽ không để em chạy lần nữa .
Trong bóng tối , thân ảnh lớn ôm lấy cô thật chặt , một chút âu yếm vỗ về lại gõ vào tim cô mấy cái . Quân Dao thật chỉ muốn khoảnh khắc này ngưng đọng rồi cứ tua lại mãi mãi , để ai đó có thể ôm cô lâu thêm chút nữa . Chỉ là chưa kịp tỉnh ngộ ra lại cảm thấy một luồng sát khí lan toả xung quanh , trong phút chốc , bản tính ác ma vốn có quay trở lại
Túc Lăng Hạ cười rộ , lạnh lẽo vô tình , bàn tay to lớn nắm lấy mớ tóc của Quân Dao kéo ngược đằng sau , cô mất thăng bằng la lên rồi ngã phịch xuống đất . Quân Dao rất cố gắng cắn chặt môi mình đến mức bật máu , không để tiếng khóc thoát ra khỏi miệng . Đời này , chính là căm ghét nhất tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn , chỉ là nén đau cố nhìn đôi giày da bóng loáng trước mắt hiện ra rõ rệt , khắc sâu khuôn mặt ấy trong tâm trí mình
- Đê tiện , thật dơ bẩn , thực sự nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ thích cô sao ? Rất trân trọng thông báo với cô rằng ngày ấy sẽ không đến đâu .
Túc Lăng Hạ chỉ ngồi phịch xuống ghế , tự làm rối mái tóc của mình , một ngụm rượu mạnh một nốc lại hết chai . Chỉ lấy trong túi quần ra một sợi dây chuyền hình trái tim nhưng bị khuyết hết một nửa , mỉm cười như ngộ nhận ra . Hắn hít một hơi thật sâu lại cất dây chuyền trong túi trở lại
Quân Dao từ dưới đất đứng dậy , như đã quá quen với việc này , khẽ sờ ra sau đầu mình thật nhẹ nhàng . Hà ... đã chảy máu rồi . Chỉ ước bản thân mình có thể mạnh mẽ hơn chút nữa để không phải làm gánh nặng cho hắn , tại sao cô không phải là mình đồng da sắt cơ chứ . Để có thể mặc hắn muốn làm thế nào hành hạ cô cũng được , để bản thân hắn cũng có chút giải toả gì đó
Ly nước canh giải rượu chỉ để sẵn trên bàn , chỉ là lúc còn nóng bây giờ đã nguội mất rồi , một chút khói bay lên còn sót lại cũng không có , vậy thì uống cái gì chứ ?
- Hạ , em đi pha canh giải rượu cho anh
Túc Lăng Hạ không nói gì , cả một biểu cảm cơ bản cũng không có , chỉ như tế tĩnh lặng trong bóng tối . Mặc định là đồng ý , Quân Dao nhấc chân vào nhà bếp , Là Túc Lăng Hạ trầm lặng suy tư , cản bước chân Quân Dao bằng lời nói
- Tôi thực sự ước rằng , người đêm đó bị giết lại là là cô , chứ không phải em ấy . Mẹ kiếp , gia đình cô là một tổ hợp nhơ bẩn
Quân Dao dừng bước , lại để mặc máu sau đầu chảy xuống , nhỏ giọt lên sàn nhà , thấm đẫm cả áo thun cô đang mặc , chỉ là đã mất đau đớn thể xác , lại đánh gục tâm lí của cô . Đôi chân Quân Dao run rẩy , gần như khuỵ xuống đất . Đúng rồi , đáng ra cô đã trả tự do cho hắn , cho cả người hắn mến cả đời nữa . Nhưng cớ sao duyên số vẫn như sợi dây mỏng manh mà bền bỉ , hằng ngày trói buộc cô và hắn phải gặp nhau , càng gặp càng hận . Một người không ngừng yêu , một kẻ không ngừng hận
Quân Dao quay đầu đằng sau , chỉ thấy thân ảnh Túc Lăng Hạ đã sớm tĩnh lặng , tiếng thở đều đều lớn dần , hắn đã ngủ . Quân dao bước lại gần , mỉm cười đơn độc , thân ảnh nhỏ cuối xuống tháo giày giúp hắn , lại chạy xung quanh kiếm một chiếc mền dày lớn phủ lên thân ảnh Túc Lăng Hạ . Xong chuyện lại ngồi xuống thở phì phạch , giúp hắn có tư thế ngủ thoải mái nhất mà không bị đau lưng , vì ngày mai vẫn còn có cuộc họp quan trọng . Cô lại mỉm cười như một kẻ ngốc , vuốt vuốt mái tóc hắn , mặc kệ máu sau đầu vẫn chảy không có dấu hiệu dừng lại
- Tên ngốc này , em phải làm gì với anh đây .
Đăng bởi | Kyunghannah |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |