Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi kẻ một mưu tính!

Tiểu thuyết gốc · 1768 chữ

Chương 19: Mỗi kẻ một mưu toan!

Thời gian mới chỉ qua năm hôm, mỗi ngày Lôi Minh đều mời nàng tới dự tiếc yến. Sáng một đại yến, tối một hội yến.

Trong tiệc đều là cao lương mỹ vị, đặc sản nơi đây hiếm có. Hồng Liên cười híp hết cả mắt, nàng ăn như chưa từng được ăn.

Trước tiệc, rất nhiều gia chủ tới viếng thăm, người người quà cáp chất lớn thành núi. Hồng Liên nhận hết, không chừa món nào.

Cả trấn mở tiệc vui như ngày tết, gia chủ các phương lườm lượm kéo tới suốt ngày. Bọn họ đều bất ngờ trước động thái này, cả năm nay số lần có thể diện kiến tổng trấn, nào được ba hồi.

Trời về đêm khuya, ánh sáng từ viên Dạ Quang chiếu xuống nền đất, mông nung huyền ảo.

Trước một lầu viện, vô số người đứng đó, mỗi kẻ trên mặt đều vương nét sợ hãi.

Vệ Bá đứng ở một bên, gã chắp tay cung kính với kẻ trước mặt.

"Hắc Tướng đại nhân, xung quanh ba trăm dặm những kẻ có tên Tô Mạt Nhược đều đã được đưa về đây cả!"

Trước mặt gã, một kẻ toàn thân vận đồ đen. Kẻ này cằm nhọn mắt híp, tay cầm trọng kiếm. Trên người khí tức âm lạnh, đôi mắt tỏa ra hàn quang thấu xương.

Gã liếc tới toàn bộ hơn trăm người, già trẻ lớn bé đều đủ. Hồi lâu gã xoay người bước tới một hương đình, trước thềm rèm hoa che kín. Bên trong ẩn hiện bóng người đang ngồi, Hắc Tướng cúi người cất giọng, âm thanh the thé vang lên:

"Tổng trấn đại nhân, tất cả đều ở đây!"

Lôi Minh ngồi ở bên trong khẽ gật, nhưng thần sắc chẳng mấy vui vẻ. Chỉ hỏi:

"Bên phía khách quý có vấn đề gì không?"

Hắc Tướng bèn đáp:

"Đại nhân, không có! Người ấy cũng không hề phàn nàn!"

"Được rồi, khách quý có yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận, tận lức đáp ứng!"

Hắc Tướng tuân mệnh rời đi, khi này khuôn mặt của Lôi Minh vẫn còn trầm ngâm không dứt.

Qua vài ngày tiếp xúc, Lôi Minh đã dần có cái nhìn về nàng ta. Nữ nhân này ngoài mặt tỏ ra vô tư như lợn, luôn cười trước nói sau. Nhưng lời nói kiêu ngạo mười phần, rõ là lính mới ra đời.

Càng rõ ràng phần nào tính cách Lôi Minh càng tò mò, thật ra tìm Tô Mạt Nhược là muốn làm gì?

Từ lời nữ nhân này, nàng ta cũng không biết bộ dạng thật của kẻ cần tìm. Điều này có nghĩa, nàng ta chưa từng gặp kẻ này.

Lôi Minh quan sát hết thảy người đứng bên ngoài kia, chẳng qua gã lại không phát hiện ra điều gì khác thường. Tất cả đều là phàm nhân, không có căn cơ tiềm chất phát triển.

Ma đạo thực tế tìm người, mục đích chỉ có cướp đoạt cơ duyên, hoặc kẻ đó có lợi ích đặc thù.

Ma đạo tìm người để mà ơn đền nghĩa trả, đây chỉ là những kẻ bề ngoài tu pháp môn ma đạo mà thôi. Lôi Minh ngẫm lại dáng vẻ Hồng Liên, không cho là đúng.

Từ việc cố sự ở thôn làng kia, chân tướng đã gần rõ ràng, là bọn họ có lỗi trước. Nàng ta có thể không phải ma đạo thuần túy vô ơn bội nghĩa, nhưng là người có thù tất báo.

Lôi Minh lại nghĩ, có khi nào nàng ta được ai đó ủy thác, tìm kiếm Tô Mạt Nhược hay không...

Y cứ ngẫm nghĩ tới tận nửa đêm, thế nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán. Cuối cùng, từ thân thế của bọn họ cũng không nhìn ra điều gì.

"Bạch Tướng!"

Lời y vừa dứt, từ trên đỉnh viện một bóng trắng phiêu phù rơi xuống. Kẻ này thân hình béo ú, cả người khoác bộ bào trắng.

Hai mắt gã mở lớn, khuôn mặt dữ tợn. Trên lưng dắt lấy hai con dao phay, y hệt một gã bán đồ tể.

"Tìm vài kẻ giả dạng, lẫn vào trong đám người kia. Ta rất hứng thú muốn biết, cô ta tìm người làm gì!"

"Tuân mệnh!"

Lôi Minh đứng dậy, quay về nơi ở....

Hồng Liên vừa dứt ra khỏi yến tiệc, trời đã quá nửa đêm, nàng vui vẻ bước về phòng riêng. Tới khi chỉ còn lại một mình, khuôn mặt nàng vẫn vui vẻ hiền hòa.

Nàng đến khoanh chân ngồi trên giường, bàn tay khẽ nắm lấy mấy viên linh thạch, bắt đầu hấp thu.

Linh nguyên chậm rãi đi qua từng đường kinh mạch, cjary trôi đến đan cầu khí hải. Từng làn nước biển lấp lánh, chậm rãi tăng lên…

Hồng Liên phỏng theo hiện trạng, chỉ hấp thu linh thạch thôi là chưa đủ. Muốn nhanh chóng tăng lên bằng cách này quá chậm. Nếu không phải gặp đám Huyết Dực Cầu Minh, nào sẽ rơi vào hoàn cảnh oái oăm thế này.

Đan dược chỉ giúp nàng chậm rãi hồi phục thần hồn, muốn nhanh hơn là không thể nào. Thôi thì, đi tới đâu hay tới đó.

Bỏ qua chuyện này, Hồng Liên nghĩ tới gã tổng trấn, khóe miệng nàng khẽ nhếch…

Lôi Minh biết nàng có thương thế trên người, gã ta lại khoản đãi yến tiệc liên miên không dứt. Đây chẳng phải là muốn cho nàng không có thời gian trị thương hay sao.

Điều này dễ hiểu, thương thế nàng thuyên giảm, chiến lực sẽ tăng lên. Gã sợ một khi không thể khống chế cục diện, ắt sẽ trở thành con gà béo mặc cho nàng vặt lông!

Hơn nữa gã ta sao không sốt ruột cho được, đại trận mà gã thiết lập, cơ bản đã đi vào giai đoạn cuối rồi.

Hồng Liên biết gã có bảo vật cần tế luyện, gã cũng biết ôm ngọc có tội,. Ngọc hồng như than, nóng bỏng cả tay. Cho nên, gã thăm dò thái độ là chuyện rất bình thường.

Hồng Liên chỉ cần làm ra vẻ không đề phòng, có ơn thù tất báo, gã ta chắc chắn mắc câu.

Thật ra Lôi Minh sốt ruột, Hồng Liên cũng nóng gan chả kém.

Nơi này chưa tính là quá xa Tiêu Diêu Môn, tránh sao khỏi đám người Âm Thi Quang Tâm truy sát...

"Tiền bối, việc ngài lúc trước căn dặn, tổng trấn đại nhận đã hoàn thành!"

Bên ngoài bất chợt vang lên âm thanh lạnh lẽo, như người chết gọi hồn trong đêm, khiến cho Hồng Liên giật nảy cả mình.

Nàng hơi nhíu mày một chút, đến vào tầm này sao?

Hồng Liên bước ra khói lầu các, trước mặt nàng là vô vố người, nheo nhóc đứng đó.

"Tiền bối, đây đều là những kẻ có tên như người yêu cầu. Tổng trấn đại nhân có lệnh, cấp tốc đưa đến… Xin người kiểm chứng!"

Hồng Liên gật đầu, lại hỏi:

"Lôi đạo hữu không tới sao?"

"Tiền bối, việc của người là chuyện riêng, đại nhân nhà ta căn dặn không được phép can dự!"

Hồng Liên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau vẫy vẫy tay:

"Tâm ý của Lôi đạo hữu ta đã ghi tạc, ngày mai trời sáng ắt sẽ đến cảm tạ. Chuyện ở đây tự ta giải quyết, các ngươi có thể đi được rồi!"

Bạch Tướng cung kính chắp tay cáo lui, dẫn người đi ra.

Hồng Liên nhìn về phía sân rộng, hơn trăm người quỳ dưới đó, ánh mắt nàng đanh lại. Miệng nàng khẽ cười, mở lời:

"Bên dưới các ngươi nghe cho kỹ, ta chỉ hỏi một lần!"

Nói đoạn nàng liếc qua một vòng, bắt đầu hỏi:

"Hai mươi năm trước ta từng gặp một lão giả họ Tô, ông ta nói có một đứa con trai còn lưu lạc ở nơi này. Trong số các ngươi, ai có người thân lưu lạc bên ngoài, hãy bước lên đây!"

Lời Hồng Liên vang vẳng bên tai đám người, khiến cho không ít người nhìn nhau, cảm giác khó hiểu.

Mỗi người đều chậm rãi thăm dò thái độ vị đại nhân bên trên, chỉ thấy nét cười hiền dịu, bộ dáng ôn nhu.

Biết đâu người nọ đến để trả ơn, phen này có thể ôm đùi được rồi.

Thế nhưng người ta thân phận cao quý, nếu dám nhận xằng nhận bậy, chuyện này lộ ra ngoài chết cả nhà như chơi.

Nhất thời không ai lên tiếng, Hồng Liên nhìn hết vào trong mắt, nàng vẫn ung dung mỉm cười.

Mãi tới hồi lâu lại không ai chịu nhận, nét cười trên mặt nàng dần tắt. Đến khi nàng định cất lời, đột nhiên xen lẫn đám đông, một kẻ đi ra hô lớn:

"Đại nhân, người ngài cần tìm, có lẽ chính là thảo dân!"

Hồng Liên mắt sáng như đuốc, nàng bước lên hai bước mà hỏi:

"Ngươi hãy nói cho ta nghe, thân thế của ngươi ra sao?"

Người vừa lên tiếng là một gã thanh niên, tuổi ngoài hai mươi, làm da rám nắng. Gã ta thân mặc đồ rách, bộ dạng khúm núm. Lúc này sau khi nhìn kỹ Hồng Liên, không thấy nàng có chút ác ý, gã bèn mạnh dạn thưa:

"Thưa đại nhân, gia phụ của tiểu nhân hai mươi năm trước đã bỏ nơi này mà đi. Khi ấy tiểu nhân chỉ mới vài tuổi, cơ cực chịu khổ một mình. Cứ ngỡ là sẽ không còn nghe thấy tin tức từ người đó nữa, nay vô tình biết được, thật là súc động nghẹn ngào. Đại nhân, xin người hãy mở lòng từ bi, tiểu nhân chỉ muốn biết ông ấy còn sống hay đã khuất….!"

Tô Mạt Nhược vừa nói, nước mắt rơi tuôn như mưa. Tình cảnh gã vừa kể, khiến cho bao người tấm tức cảm động.

Thật ra, gã nói không sai, chỉ là thêm chút mắm chút muối, thêm phần cảm động mà thôi.

Nhìn vị đại nhân này hiền hậu thế kia, nếu có thể chiếm được một chút thiện cảm, ngày sau còn lo chết đói sao.

Thế nhưng lời từ miệng nàng nói ra, lại khiến cho gã trợn mắt há mồm…

"Đúng, người ta cần tìm chính là ngươi. Người đâu, đem gã đi giết cho ta!"

….

Bạn đang đọc Đạo Ma sáng tác bởi ThiệnLinhẨm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiệnLinhẨm
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.