Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng tối trong mắt

Phiên bản Dịch · 2522 chữ

Hiểu biết của tôi về Thẩm Nhị là kẻ không hiểu nguyên tắc, hơn nữa y cực kỳ vô tích sự.

Năm đó y cũng bởi vì viết sai một chữ của tên tôi mà biến thành Vương Bát Ô Quy Vương, chết không chịu thừa nhận mình nhìn nhầm, thành ra một đoạn cố sự Vương Bá Khí, gọi sai tên đến nay vẫn không sửa miệng được.

Chỉ là không nghĩ tới y tình nghĩa như vậy, mình gặp nguy cũng không quên kéo tôi xuống làm bạn.

Mắt của tôi nháy liên tục, trong lòng giận dữ không chỗ trút, đại khái là vừa rời giường nên huyết áp thấp, giọng nói cũng vô cùng khách sáo: “Xin lỗi mày rồi, Vương gia gia tao là kẻ viết văn, cũng không phải thợ khoá. Tao thấy mày là gặp phải đại nhân vật nào thôi, chẳng lẽ lại là xã hội đen? Mày có biết nhà của tao một nghèo hai trắng tay, mà tao còn là dòng dõi độc đinh, loại chuyện này tao không dám nhúng tay vào, sao không tìm cha mày mà kêu!”

Nói xong tôi liền tính gác điện thoại, Thẩm Nhị gấp đến độ nói lung tung: “Vương gia gia, a phi! Tiểu Vương, mày nghe tao nói! Hôm nay mày mà không đến, mạng nhỏ của tao liền đi đời! Còn nữa, người mà nhóm người này muốn tìm là cha mày, tao mới đúng là người vô tội!”

Không biết Thẩm Nhị có phải do chó cùng dứt giậu hay không, mà bắt đầu nói linh tinh. Y vừa nói xong, dựa vào tính cách của tôi, đương nhiên không thể mặc kệ, nếu y nói đúng, vậy thì có nghĩa là nhà tôi liên luỵ đến Thẩm Nhị.

Tôi suy nghĩ, xem bãi nước đục này không xuống cũng phải xuống, đành phải nói: “Bọn hắn muốn tìm cha tao làm gì?”

“Tao làm sao mà biết! Vương huynh, mày phải cứu tao…..!”

Phú gia công tử chính là như vậy, bình thường cả vú lấp miệng em thắt lưng đứng thẳng tắp, kì thật đều là hổ giấy, đụng đến thì lợi hại lắm, người ta doạ một cái ngay cả tổ tông mình cũng không nhận ra. Thằng nhãi Thẩm Nhị này gấp quá bắt đầu nói loạn, một tiếng “Vương huynh” khiến tôi vừa mới ăn thiếu chút nữa nôn ra hết.

Tôi sợ y một hồi nữa đến Vương Mẫu nương nương cũng nói được, vội nói: “Được được, khóc gì như con gái vậy, cho tao địa chỉ, tao lập tức đến!”

Chép địa chỉ, khoác thêm áo khoác, tôi lấy thanh chùy thủ năm kia cha đưa cho. Đây là hành động theo bản năng, gặp phải trường hợp bắt buộc, nếu trông cậy vào thứ võ công hồi nghỉ hè mới học khẳng định không được, nhưng có vũ khí bên người trong lòng cũng yên tâm hơn, chuyện gì xảy ra cũng không quá bị động.

Xong xuôi tôi xuống dưới lầu gọi taxi đến thẳng mục tiêu.

Thẩm Nhị nhị thế tổ bình thường không nghiêm túc, lại là một ngôi sao tai họa, rất có khả năng không cẩn thận trêu chọc phải xã hội đen. Nhưng nghĩ lại, nếu y nói đúng, bọn người kia thật sự tìm cha tôi, thì không đơn giản rồi.

Bởi ông nội của tôi, nhà cửa bình an, nhưng lại có một người cha là kẻ không an phận, không thích loại bình an này, nhất định phải muốn làm chút chuyện ác, khiến cho trong nhà vợ con ly tán mới can tâm.

Tôi nghĩ lung tung, cũng không chú ý đến đại ca lái xe đi nhanh như vậy, chưa đến nửa điếu thuốc đã đến cửa quán bar rồi.

Quán bar kia nằm trên một con đường nhỏ tối om, cửa bảng hiệu loé sáng màu hồng tím của đèn nê ông.

Ngay dưới ngọn đèn u ám, đã có 2 người ngoại quốc thân hình cao lớn đi về phía tôi, hình như đã đợi từ sớm.

Bọn họ dẫn tôi vào một gian phòng thuê chung, lập tức có người canh gác đi lên soát người, bảy tám cánh tay ở trên người tôi sờ soạng mấy lần. Tôi vốn trông cậy đem thanh chùy thủ giấu ở trong áo khoác để thêm can đảm, kết quả chưa gì đã bị cướp đi.

Trong lòng tôi chửi thầm miễn bàn bao nhiêu ảo não. Mẹ nó, quản lý thành phố cũng chưa bị ăn cướp như vậy, đao này là thứ lỗi thời mà!

Đúng lúc này, bỗng nhiên trong phòng có một ánh mắt nhìn về phía tôi, giống như một cỗ âm phong vô danh thổi vào trong cổ.

Kỳ thật lúc này, ánh mắt mọi người trong phòng thuê chung đều dồn hết về phía tôi, nhưng đôi mắt này khi nhìn thấy thanh chuỳ thuỷ mới mãnh liệt như vậy. Tôi không biết nói đây là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy giống như bị cởi hết đồ ra cho người ta nhìn chằm chằm vậy, một cảm giác lạnh lẽo theo lòng bàn chân bò lên.

Tôi lập tức quay đầu nhìn, là một người ngồi ở trong góc.

Những người khác đều vây quanh thành một đống ngồi ở trên sofa, chẳng thế thì là môn thần đứng ở cửa, bất đồng là người kia lại đơn độc ngồi một mình, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện.

Đáng tiếc cả phòng thuê chung chỉ có một đèn ly trang trí chiếu sáng, vị trí kia là góc chết của đèn, một mảnh tối đen, tôi nhìn không rõ dáng dấp của người nọ ra sao, cũng không thể xác định ánh mắt vừa rồi có phải của anh ta hay không.

Bởi vì ngay lập tức khi tôi ngẩn người ra nhìn, ánh mắt kia đã biến mất.

Phòng thuê chung có khoảng mười mấy người, trên sofa có sáu người, tôi nhìn thấy Thẩm Nhị nằm ngang cuộn mình bên cạnh sáu người kia, hình như đã hôn mê, trách không được lại yên tĩnh thế. Xem tình hình này, tôi đoán những người này tám chín phần là xã hội đen rồi, dù không phải, cũng không sạch sẽ gì.

Bọn họ đối với Thẩm Nhị như vậy, cũng có khả năng đối với tôi như thế, hiện tại trên tay lại không có vũ khí, trong lòng không khỏi lo sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh, nói: “Tôi đến rồi, các anh muốn thế nào?”

Ông nội mày, lời kịch này như thế nào cũng không được tự nhiên.

Trong sáu người kia, duy nhất có ánh mắt nam nhân mặc tay trang thẳng thớm ngồi ở giữa nhìn về người tôi quét một vòng, nam áo dài trắng bên cạnh hắn dường như lập tức hiểu ý đứng dậy, cúi người đem một cái hòm đặt lên đệm lót vải nhung tơ trên bàn trà, đồng thời đẩy đến phía tôi. Cùng lúc đó, tôi cũng bị mấy gã bưu hãn đẩy ngã trước bàn trà.

Nam áo dài trắng cười nói: “Vị tiểu ca này nói cậu biết cách mở cơ quan của hộp, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ hi vọng cậu giúp chúng tôi đem chiếc hộp này mở ra.” Trong miệng gã ngậm một cái tẩu, hít một hơi, phun thẳng vào mặt tôi: “Chỉ cần cậu có thể mở ra, cậu muốn cái gì, chúng tôi đều có thể cho cậu.”

Trong lòng tôi nghĩ, nếu tôi muốn cái hộp, liệu các người có chịu cho tôi không?

Thẩm Nhị đã nói, chiếc hộp này chính là cái hộp gỗ tử đàn trong bút ký tổ truyền nhà y nhắc đến. Tôi cúi đầu chăm chú nhìn, ánh sáng quá mờ, hoa văn đồ án trên hộp gỗ đều không nhìn rõ, chỉ nhìn ra là hình lập phương, thủ chưởng lớn như vậy, vừa vặn lộ ra một chút sáng bóng.

Đã nghe qua bối cảnh của chiếc hộp gỗ này, biết nó có quan hệ với một vị vương gia thời Minh, về sau một loạt hành động quỷ bí của Thầm Thiên Cửu đều có liên quan đến nó, tôi không khỏi có chút tò mò, định cầm lên nhìn cẩn thận.

Vừa muốn động tay, nam nhân áo dài trắng liền cản lại: “Cần thứ gì, chúng tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị.”

Đụng cũng không cho đụng, các người chẳng lẽ tính để cho tôi “tay không mở hộp”?

Tôi đánh giá dáng người của người này, khí lực chắc chắn khiến tôi thua thiệt, thể trạng kia đụng một cái, tôi phỏng chừng đã gục rồi. Hiện tại không phải là thời điểm phân cao thấp, thân thể tôi no chết cũng không đọ được, trước mắt vẫn nên thành thật nhìn xem tình huống hiện tại có biện pháp gì không?

Cho dù là người có nguyên tắc, gặp thời điểm bất đắc dĩ, nguyên tắc cũng phải bỏ thôi.

Vì thế tôi ngoan ngoãn nói: “Tôi không phải hiểu rõ lắm loại thú vui này, không nhất định có thể mở ra —. Ở trong điện thoại Thẩm Nhị có nói, người mà các người muốn tìm là cha tôi?”

Nghĩ thầm, dời lực chú ý của bọn họ đi, xem có thể may mắn nhờ hỗn loạn mà trốn không.

Vài người trên sofa sắc mặt lập tức không tốt, nam áo dài trắng quay đầu nhìn về phía gã nam nhân mặc tây trang kia, tựa hồ thỉnh cầu xin chỉ thị. Nam tây trang nhìn tôi một cái, không biết cười cái gì, cái loại biểu tình này làm cho người ta cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Gã không nói gì, nam áo trắng quay đầu lại: “Chúng tôi vốn là muốn tìm cha cậu giúp mở chiếc hộp này, nhưng ông ấy hành tung bất định, vì không tìm thấy, nên cậu chính là lựa chọn số 2. Cha cậu đã từng giúp hắn mở cơ quan của cái hộp kia.”

Trong lòng tôi đứt hơi nói, TMD, quá giả tạo. Cũng không biết cha lại kết giao với hồ bằng cẩu hữu nào, cùng nhóm người này có quan hệ gì.

Vốn bản thân trước đây không có sở thích gì, chính là thích tháo gỡ linh tinh, đồ điện đồng hồ trong nhà, phàm là tôi có thể đụng đều có thể thất linh bát lạc.

Mới trước đây cứ tháo gỡ, cũng không hiểu sao lại sửa được, khiến cho hai người ông nội và cha cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, ông nội cảm thấy tôi có thiên phú, nhưng cha cho rằng tôi đơn thuần là ham chơi hiếu động. Tôi lý tính đồng ý với cha, nhưng cảm tính thì đứng về ông nội.

Khi đó ông nội nắm tay nhỏ của tôi, chỉ vào cha nói: “Chính mày cũng không làm việc đàng hoàng mà thích chơi mấy thứ cổ quái linh tinh, dựa vào cái gì không đồng ý cho cháu trai tao chơi? Mày xem tổ nghiệp lão tổ tông truyền xuống đã không vực dậy nổi, mày cảm thấy tay nghề này chính là công phu sửa chữa đồng hồ thôi sao? Mày quản tốt mấy cái hũ sành kia đi, trời biết trộm lấy từ hố nào ra. Tiểu Ngọc là cháu của tao, bản thân tao tự dạy!”

Ông nội là kỹ sư đồng hồ, thường nghiên cứu cơ quan xảo khoá cổ đại, kỳ xảo là sở thích của ông, bí quyết đều là do ông dạy tôi.

Trước đây có một quãng thời gian dài, tôi đều ở nhà ông nội, ngày đêm ngâm mình trong thế giới bánh răng kim khí xinh xắn tinh xảo, thời gian lặng lẽ trôi qua. Ông nội chỉ cần ngồi xuống là bắt đầu làm việc, tôi di chuyển cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, có thể xem cả ngày.

Nhưng, tôi không hề nhớ rõ cha từng giúp người bạn nào mở cơ quan hộp. Tôi cẩn thận nhớ lại, vẫn không gợi lên kí ức gì.

Mà nhóm người này hiển nhiên tin tưởng tám chín phần, cho rằng tôi biết phương pháp phá giải cơ quan, thật sự cũng quá coi trọng tôi rồi.

Trong lòng tôi xoay vòng vòng nếu không có kế hoãn binh gì, chỉ vào cái hộp gỗ trên bàn trà: “Cái này, trước để cho tôi xem kỹ một lần, cơ quan hộp thiên biến vạn hoá, phương pháp phá giải tôi hiểu sơ một chút. Nhưng mà có thể mở được hay không, tôi chưa từng nghiên cứu qua nên không thể bảo đảm.”

Nam áo trắng đã xin chỉ thị của nam tây trang, tiếp theo lấy đệm lót dưới hộp tử đàn nâng đưa qua cho tôi.

Tôi cúi đầu nhìn hộp, đột nhiên cảm giác được có một loại ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương lại xuất hiện khiến tinh thần không yên!

Trong lòng tôi ngẩn ra, lặng lẽ nhìn lại, người ngồi ở góc đã vòng qua sau lưng tôi, đến chỗ cửa thuê phòng chung. Tôi ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, không rõ là hương vị gì bay qua, nhưng cực kỳ kì lạ, làm cho người ta khó có thể hình dung đó là do thứ gì phát ra.

Nam áo trắng rướn cổ lên, ngoảnh mặt về phía người nọ nói: “Này, anh đi đâu?”

Người nọ không trả lời. Lúc tôi quay đầu nhìn về phía cửa, hắn đã đẩy cửa đi ra ngoài, cửa bởi vì có khoá tự động đóng lại, ngay cả cái bóng tôi cũng chưa kịp nhìn thấy.

“Mẹ kiếp, đã cảnh cáo hắn bao nhiêu lần là không cho phép hành động đơn độc, con mẹ nó hắn đúng là muốn làm gì thì làm!” Nam áo trắng tức giận, vọt tới trước cửa muốn ra ngoài đuổi theo.

Nam tây trang trên sô pha bắt đầu thay đổi tư thế, cúi đầu đốt điếu thuốc, cười lạnh nói: “Không cần xen vào, tiểu tử này có thói quen độc lai độc vãng, chúng ta quản lại càng phiền hơn.”

Nam tây trang nhả ra một ngụm khói vòng, trên mặt không rõ ý tứ cười, nhìn tôi nói: “Lý công tử, cơ quan chiếc hộp này chúng tôi mời đến 28 vị sư phụ đều không thể mở ra, hi vọng cậu có thể cho tôi mở rộng tầm mắt.”

Người này mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt gã giống hệt như rắn hổ mang, tôi bị gã nhìn như thế, ngực không khỏi căng thẳng, nhìn Thẩm Nhị bất tỉnh nhân sự trên sofa, cảm thấy hiện tại không thể đánh trống lui đường nữa.

Tôi cắn răng, cúi đầu bắt đầu nghiên cứu hộp gỗ trong tay.

Bạn đang đọc Đạo Mộ Chi Cổ Mộ Tạp Kí của Hồng Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Eggs25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.