Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh Đổ Nước Nửa Bàn Trà (2)

Phiên bản Dịch · 1687 chữ

Mọi người tựa hồ đều đang ngẫm nghĩ lời của Lâu Cận Thần, một lát sau, kiều nữ tử trước đó mua được hoạ bì một mét chín kia đột nhiên đứng lên, hỏi: “ Xin hỏi, cái gì gọi là yêu ma giới? ”

Lâu Cận Thần trầm ngâm, trong lòng cấp tốc chuyển động, đoạn vừa rồi, tất nhiên là suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng Thủ Yêu Ma Giới là hắn thuận miệng nói ra, theo hắn thấy, nhân loại tu hành còn có môn quy giới luật, thế gian càng có pháp luật, yêu ma này muốn ở nhân gian tu hành, càng phải có giới luật, liền thuận miệng nói một cái Yêu Ma Giới.

“ Yêu ma giới, là bỏ đi tính yêu ma, ngươi nếu có tâm, tự quan tự tính, tìm ngươi khác biệt với nhân loại, thấy tốt thì học theo, thấy không tốt đổi.”

Lâu Cận Thần vốn định đem giới luật của đạo sĩ, hòa thượng trực tiếp nói ra, nhưng nghĩ lại nghĩ, có lẽ bọn họ nghe qua những thứ này liền có thể sinh ra mâu thuẫn trong lòng, hơn nữa hắn cảm thấy mỗi một người, cho dù là yêu ma, cũng nên phân tích tâm tính cụ thể, liền nói ra đoạn này, về phần có hiệu quả hay không... Bản thân hắn cũng không biết.

Nữ tử nũng nịu kia, đứng ở nơi đó niệm lời của Lâu Cận Thần, lại giống như là hiểu được cái gì, lúc này nói: “ Đa tạ đạo trưởng dạy bảo, tiểu nữ tử cáo từ. ”

Nói xong nàng liền kéo nữ tử bên cạnh xoay người rời đi, mở cửa, ngoài cửa mưa gió vẫn còn, gió nhanh mưa rào, rừng cây kinh vang, hai nữ tử nhảy vào trong mưa gió nhanh chóng biến mất.

Hai cô gái này lựa chọn rời đi, làm cho người ở đây rất bất ngờ, mưa gió thổi vào trong lầu, một trong những ác hán lớn tiếng, nói: “ Người này miệng lưỡi lợi hại, ta muốn cắt đôi môi của hắn chiên ăn. ”

“ Ta muốn ăn lòng của hắn, xem sao hắn có thể nói ra nhiều lời như vậy.”

“ Ta muốn mở đầu hắn, đội dầu lên, xem có thể nói như hắn hay không?”

Lâu Cận Thần nghe xong, không hề nhúc nhích, hắn đứng lên, nhìn lên lầu hai, hỏi: “ Xin hỏi lâu chủ, hoạ bì ngươi dùng da gì để chế thành. ”

Từ sau khi hắn bước vào lầu, nhìn thấy từng tấm họa bì kia, liền nổi lên nghi vấn, nếu đó là da người, như vậy hôm nay không thiếu được phải thanh tẩy một ngôi lầu.

Hơn nữa, những người ngồi ở đây, một đám ở đó không ngừng trêu chọc sớm đã làm cho trong lòng hắn nổi giận.

Thư sinh người giấy ở tầng hai, nói: “ Lâu chủ nói, nàng dùng gì để chế hoạ bì, cũng không mượn ngươi xen vào. ”

Lâu Cận Thần hít sâu một hơi, hướng những người khác nói: “ Chư vị, nếu không có việc gì nữa, thì mau chóng trở về đi, bên ngoài mưa to gió lớn, miễn cho người nhà các ngươi lo lắng. ”

Lời hắn mới dứt, một ác hán liền vọt tới, trong tích tắc hắn cúi người, trên người hắn dâng lên hoàng mang, hình thái như hổ vồ, nhưng lại như heo rừng xông đến.

Hắn làm vậy như là phát ra một tín hiệu, những người khác lập tức động.

Bọn họ động, Lâu Cận Thần cũng động, kiếm quang chợt nổi lên, kiếm ngâm chói tai.

Người duy chuyển theo kiếm, sải nghiêng bước ra, kiếm liêu hoa mà qua thân thể ác hán kia, kiếm quang trong nháy mắt xẹt qua da đối phương, một con heo rừng mọc đầy vết loét từ trong da người nọ vọt ra, phát ra một trận gầm nhẹ, Lâu Cận Thần căn bản không liếc một cái, trước người đã nhấc lên một đoàn sóng gió, kiếm trong tay giống như khí cụ đuổi gió, trong lúc huy động, sóng gió cuồng dũng, trong đó một tên đại hán cầm đại đao hướng Lâu Cận Thần vọt tới, lại lập tức tránh đi.

Nhưng mà Lâu Cận Thần lại không hề có dấu hiệu một kiếm đâm về phía lão quỷ vẫn còn ở xa xa.

Kiếm vào trong âm vụ, lại rõ ràng cảm giác đâm vào trong gỗ cứng, trong sương mù là một thân thể người đầu mục nát, nó không có da, chỉ có thân thể màu đen, trên thân thể màu đen của nó lưu một chất nhầy màu đen dày đặc.

Lão quỷ kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm nhận được một cỗ đau đớn thấm vào tim, kiếm kia đã đâm vào trong lòng hắn.

Nhưng chỗ yếu hại của hắn cũng không phải ở trong tâm, Lâu Cận Thần rút kiếm ra, thân thể vừa chuyển, tránh thoát một đạo đao quang sau lưng, người như khiêu vũ, lướt qua thân thể đối phương, kiếm trong tay xẹt qua cổ đối phương, một đạo khói đen vọt lên, phát ra giận dữ, rồi hóa thành một đoàn sát khí như cát đen hướng Lâu Cận Thần bao phủ xuống.

Lâu Cận Thần không ngừng lại, một kiếm chém ra, bước ra hơn mười bước, xuất hiện bên cạnh con lợn rừng đầy vết loét mủ, thân thể của nó trực tiếp bị một kiếm chém thành hai đoạn.

Kiếm trong tay huy động, kéo ra một trường tuyến màu bạc, xuyên thẳng qua trong lầu, trong nháy mắt đã đến bên cạnh lão quỷ kia, kiếm quang xẹt qua, nó điên cuồng lui về phía sau tránh né, thế nhưng kiếm quang lại linh động chuyển hướng truy đuổi, một cái đầu màu đen bay lên.

Sát khí như cát đen trên đỉnh đầu phát ra cuồng nộ, hạ xuống, trong tay Lâu Cận Thần vẽ ra từng đạo quang quyển, sát khí cát đen kia lại bị vòng sáng dính vào trong đó, ngay sau đó liền nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một người giấy kia vốn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, lúc trước rục rịch, sau khi nhìn thấy một màn này, xoay người, nhoáng một cái đã đến cửa lầu, mắt thấy sắp chui vào trong mưa gió.

“ Tranh!”

Một tiếng giòn vang, kiếm quang chợt lóe, Lâu Cận Thần người theo kiếm đã xuyên không mà đến, đâm vào trên lưng người giấy, trên lưng người giấy gợn ra sóng pháp niệm, nhưng vẫn bị xuyên thủng, trong trước ngực người giấy có thể thấy được mũi kiếm, lại thấy kiếm kia thuận thế kéo dài một cái, người giấy chia làm hai nửa, pháp quang trên đó liền tản đi.

Một bóng người từ trên người người giấy thoát ra, rất nhanh chui vào trong mưa gió, người giấy rơi xuống đất, đảo mắt bị mưa làm ướt, đây đúng là một người âm hồn xuất du.

Kiếm quang nở rộ, lập lóe xuyên đâm, sau một hồi kiếm quang, chỉ còn lại một tên ác hán đứng đó ngây ra như phỗng, kinh sợ vô cùng, hắn không phải là không động thủ, mà là bởi vì không đứng gần bên cạnh Lâu Cận Thần, nên căn bản không cách nào theo kịp tốc độ kiếm quang chạy đâm.

Hắn bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, cầu khẩn: “ Cầu đạo trưởng tha mạng, ta từ nay về sau sẽ không bao giờ đi nhân gian nữa, từ nay về sau tất sẽ làm việc thiện. ”

Lâu Cận Thần cầm kiếm đi tới, nhưng không nhìn hắn, mà là nhìn lầu hai, một thân kiếm ý hung sát, tràn ngập cả tòa Họa Lâu.

Người quỳ rạp trong lòng vui mừng, hướng ra ngoài vọt đi, nhưng lại chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tai nghe được kiếm ngâm, theo đó thiên địa xoay tròn, hắn nhìn thấy kiếm trong tay người đáng sợ kia kéo ra một mảnh kiếm hoa sau đó cầm trong tay, sau đó hắn nhìn thấy thân thể mình ngã trên mặt đất, máu tươi phun đầy đất.

Hắn cũng không phải yêu ma, mà là người chân chính, nhưng là người có thể cùng những yêu ma này trộn lẫn cùng một chỗ, tâm đã là yêu ma, cho nên Lâu Cận Thần căn bản cũng không có ý nghĩ buông tha cho hắn.

Trên lầu lúc này truyền đến lời của thư sinh người giấy kia, chỉ nghe hắn nói: “ Lâu chủ nói, da nàng dùng để chế hoạ bì đều là đến từ da cá, nếu đạo trưởng không tin, có thể nhập lầu kiểm tra, còn không những thứ da cá vãng lai này đều có chứng từ lưu lại, đạo trưởng có thể kiểm tra. ”

Lâu Cận Thần kiếm kéo kiếm hoa, kiếm như sương trắng, sặc một tiếng vào trong vỏ, trong lầu tận liễm kiếm ý hung sát, nói: “ Tại hạ Hỏa Linh Quan Lâu Cận Thần, nghe nói trong Họa Lâu có hoạ sĩ giỏi, đặc biệt đến cầu nghệ. ”

Trong lầu hai, trong phòng có một nữ tử đang ngồi, hai tay ngọc vò chặt khăn tay, cái bàn bên cạnh, có chén trà lật nghiêng, chảy ra nửa bàn, sau khi nghe Lâu Cận Thần nói xong, lông mày nhíu chặt nhất thời buông ra một chút, thở ra một hơi, rồi dùng tay không ngừng vỗ nhẹ ngực mình, giống như là đang trấn an nội tâm sợ hãi của mình.

Trong lòng nàng sinh ra một tia tức giận, sợ hãi còn chưa tan đi, thầm nghĩ: “ Người này thật hung ác, rõ ràng là muốn bái sư học nghệ, lại còn làm hỏng việc làm ăn của ta, quá đáng hận.”

Bạn đang đọc Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm của Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ashor
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.