Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dã Lang bang

Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

Trấn Thanh Lam là một trấn nhỏ, ở một khu hẻo lánh, dân số khoảng hai nghìn người.

Liễu Dương là một người dân trong trấn sinh sống bằng nghề đốn củi để kiếm sống qua ngày, nhà cậu nằm ở vùng ngoại ô.

Ở vùng ngoại ô này dân cư hỗn tạp nhiều hạng người ở tầng dưới của xã hội sinh sống nên ở khu vực này có phần hỗn độn vắng vẻ, u ám và thường xuyên xảy ra ăn cắp ăn trộm thậm chí là giết người. Ở nội trấn thì an ninh ổn định hơn, phồn hoa, tấp nập hơn và hằng năm ở nơi đây còn phải còn phải nộp một lượng thuế nhất định khá cao nên nơi này là nơi dành cho những người ở tầng lớp cao hơn sinh sống.

Liễu Dương từ cổng chính của trấn đi vào, trên vai là một cái đòn gánh, hai bên đòn gánh là bốn bó củi khô. Liễu Dương từ sáng sớm đã ra ngoài đốn củi, đến lúc cậu về thì đã là tám giờ sáng, cậu nhanh chóng tìm một chỗ chống ở trên đường phố bày hàng ra bán.

Đường phố tấp nập động người qua lại, không lâu sau thì Liễu Dương đã bán hết số củi, hàng của cậu bán không phải là hàng đắt tiền nhưng là nhiên liệu dung hằng ngày nên bán được rất nhanh và cậu cũng kiếm được một ít tiền đủ mưu sinh qua ngày.

“Đại nhân a, cầu mong ngài bỏ qua cho kẻ tiểu nhân mù đường này”

“Ta chỉ là vì nương tử ta bị ốm nặng, muốn đem thuốc về nhà gấp mà không may va phải ngài a”

“cầu mong ngài tha cho ta lần này được không a”

“cầu ngài, cầu ngài a”

Trên đường về Liễu Dương thấy một đám người đang tụ tập lại hóng chuyện, cậu tò mò nên cũng lại xem.

Kẻ đang van xin thảm thiết là một người trung niên, quần áo cũ kĩ, gương mặt cực kì hoảng sợ, mếu máo chắp tay quỳ gối cầu xin.

Liễu Dương biết kẻ này, hắn là hàng xóm của cậu tên là La Khương còn vợ của hắn là Nhược Lan, hai người sống với nhau khá là yên bình và hạnh phúc nhưng không lâu trước đây vợ của hắn đột nhiên bị một loại bệnh lạ, La Khương chạy chữa cho nàng mãi mà không khỏi, bây giờ vẫn còn mua thuốc chắc là đang kéo dài hơi tàn mà thôi.

Người mà La Khương đang hướng đến cầu xin là Lỗ Khắc, phó bang chủ của Dã Lang bang.

Dã Lang bang nổi tiếng hung tàn, làm việc phách lối. sở dĩ bang này có thể phách lối tàn bạo như vậy cũng là vì hằng năm bọn chúng tiến cống không ít tiền cho Hinh gia, gia tộc lớn nhất và cai quản trấn này.

Lỗ Khắc là một người mang tính cách tàn bạo, gương mặt thô lỗ, mắt trợn, môi dầy. Không lâu trước đây cũng có một người không may đụng phải hắn, kết cục của người đó thảm thương vô cùng, cổ gãy không những vậy còn bị dã nát vài trục khúc xương đau đớn mà chết. La khương này sợ là lành ít dữ nhiều.

“lần này ra ngoài có nhiều huynh đệ chết, trong lòng ta đau xót vô cùng. Vừa vặn ngươi tự mình dâng đến, ta tiện thể đưa ngươi hiến tế cho các huynh đệ đã chết của ta”

Lỗ khắc nói ra, giọng nói khàn khan còn mang theo một cỗ sát ý nồng nặc.

“Van cầu đại nhân a”

“cầu xin ngài tha cho cái mạng nhỏ này của ta a”

La Khương ngày càng van xin thảm thiết hơn, mặt hắn nhăn như tờ giấy vo vào, nước mắt nước mũi tràn đầy khắp mặt. mình không thể chết ở đây được ở nhà còn có vợ bị ốm nặng, mình mà chết ở đây thì nàng biết phải làm sao.

Lỗ khắc làm như không nghe thấy tiếng van xin của La Khương, chỉ thấy ngón tay hắn nắm lại thành quyền lao vút mà ra.

La Khương thấy Lỗ Khắc không tha cho mình. Thấy quyền đã tới trước mặt, cậu ta bèn lấy hai cái cẳng tay khép lại mà đón đỡ.

“rắc”

“Aaaaaaaa”

Liễu Dương thấy khi quyền cùng với cẳng tay va chạm vào nhau thì một tiếng gãy xương vang lên cùng với tiếng kêu la thảm thiết của La Khương, không những vậy hắn ta còn bị bay xa đến vài mét, lúc ngửa người lên thì hai cẳng tay đã bị biến dạng.

Lỗ Khắc trên gương mặt xuất hiện vài tia thỏa mãn, hắn không buông tha La Khương mà tiếp tục tiến chậm tới chỗ cậu.

La Khương cảm thấy một cỗ đau nhức kịch liệt từ chỗ cảng tay của mình, một nỗi đau không thể nào diễn tả. Cậu hướng đôi mắt mang sự sợ hãi đến tộn cùng của mình về phía Lỗ Khắc, cậu chỉ cảm thấy khi Lỗ Khắc tiến đến càng gần thì nỗi tuyệt vọng trong tâm chí cậu lại càng dâng cao.

Lỗ Khắc tung một cú đá về phía người của La Khương như là sút một bao bông mềm vậy. Thân thể La Khương bị bắn thẳng vào vách tường nhà bên rồi rơi tự do xuống đất không đụng đậy gì nữa. Lỗ Khắc di chuyển lại, nhấc bổng La Khương lên, thấy đối phương không còn khí tức của người sống nữa làm cho mặt hắn xám xịt lại, hắn vẫn còn muốn giày vò La Khương a.

“hừm, đúng là phế vật mà, hai kích cũng không chịu được”

Lỗ khắc khó chịu nói. La khương trên tay liền bị hắn ném đi như chiếc đồ chơi đã hỏng. Lỗ khắc quay lưng, đuổi theo lão đại của hắn.

Lão đại của Lỗ Khắc tên là Bàn Cương, cũng là lão đại của Dã Lang bang. Hắn không ở lại coi Lỗ Khắc đánh La Khương mà mặc kệ cậu ta.

Người dân xung quanh thấy Lỗ Khắc tiến đến bèn nhao nhao tránh ra, bởi vì bọn họ sợ bị tai họa giống như người vừa nãy. Theo sau Lỗ Khắc là các đàn em của hắn, vừa nãy cũng ở lại xem cậu ta ở lại hành người.

Bạn đang đọc Đạp Lên Tiên Đạo sáng tác bởi LeCongNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LeCongNguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.