Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông áo xám

Tiểu thuyết gốc · 1045 chữ

Chap 3

Cánh cửa đổ xuống cái “RẦM”, làm cho Liễu Dương giật hết cả mình.

Đứng sau cánh của là một nam tử trẻ tuổi, tay phải cẩm đao gương mặt huênh hoang vô cùng. Hắn bước vào nhà Liễu Dương tự tiện vô cùng mà không thèm để ý xem là cậu ta đã cho hắn vào hay chưa.

Liễu Dương vừa nhìn đã biết nam tử đó là một thành viên của Dã Lang bang, bởi vì trang phục các thành viên trong bang có màu xang đặc trưng. Mặc dù tức giận vì hành vi của hắn nhưng cậu cũng không có nói hay làm gì, mà chỉ thầm chửi rủa trong tâm.

Nam tử áo xanh tìm tòi lục soát cả căn nhà khiến cho nội thất trong nhà của Liễu Dương trở thành một đống hỗn độn. Thấy không tìm được thứ mình muốn hắn liền rời đi, còn không quên lườm cậu, nhếp mép cười khinh.

Trong lòng Liễu Dương rất là khó chịu nhưng không làm gì được, cậu chỉ đành thở dài bỏ qua. Liễu Dương tiến đến cái cửa bị đạp xuổng của mình, hắn nhặt lên tiến hành tu sửa. Sửa xong cửa, cậu tiến hành luôn dọn dẹp căn phòng.

Vừa dọn dẹp Liễu Dương vừa suy nghĩ. Tại sao ngày hôm nay mình lại sui xẻo như vậy, có phải là do đụng vào người chết ?, hay do lúc đó không cứu La Khương nên bị ông trời phạt hoặc là do Nhược lan ám vì không cứu chồng của cô. Cậu lắc đầu không suy nghĩ nữa, nếu mà trên đời này thật sự có chuyện như vậy thì sao Dã Lang bang hoành hành thế kia mà sao không bị quả báo đi.

Liễu Dương thầm thề trong lòng nếu mà sau này cậu có sức mạnh cường đại, chắc chắn cậu sẽ làm cho Dã lang bang giải thể cho mà coi.

“Phịc”

Đột nhiên một tiếng như kiểu có một đồ vật lớn rớt từ trên cao xuống đất truyền từ bên ngoài vào làm cho Liễu Dương giật hết cả mình.

“Chẳng lẽ suy nghĩ của cậu bị đám người Dã Lang bang đó nghe thấy ?”

“Làm sao mà nghe thấy được, vô lý”

Liễu Dương hết hồn hoài nghi rồi tự đặt câu hỏi tự trả lời. Chắc là có thứ gì đó rớt ở bên ngoài thôi.

Liễu sợ có người nào đó phục kích ở bên ngoài thật vậy là cậu đi cửa sau rồi vòng ra đằng trước nhìn. Thứ mà cậu nhìn thấy là một người áo xám đang nằm ngửa lên trời.

“sao lại có người nằm người ở đó”

“chẳng lẽ hắn định phục kích mình khi mình đi ra”

“vô lý, nếu mà hắn phục kích mình thì sao hắn lại nằm ngửa”

Sau khi giải đáp hết thắc mắc trong long, Liễu Dương quyết định làm liều, hắn đi lại kiểm tra xem sao. Trên tay Liễu Dương cầm một cành cây khô tiến lại gần thần xác nằm trên mặt đất, cậu liên tục dung cây chọc vào người nằm trên mặt đất nhưng người đó không có bất kì cử động nào dường như là đã bất tỉnh vậy.

Liễu Dương lại gần hơn kiểm tra thì phát hiện người này đang thở rất là hấp hối, dường như là sắp chết vậy. Vậy nên Liễu Dương liền kéo cậu ta vào trong nhà.

Dưới ánh đèn sáng lấp lóa lờ mờ, Liễu Dương phát hiện ngón tay cùng với môi người này tím tái rất đậm hiển nhiên là bị chúng độc. Vừa nãy cậu rờ vào sau lưng người mặc áo xám thì phát hiện hắn bị một cái mũi tên đâm vào. Từ đó có thể suy ra mũi tên có độc.

Liễu Dương liền đi tìm lọ thuốc giải độc, lọ thuốc này của cậu chỉ giải được một hai loại độc rắn bình thường mà thôi, dù vậy cậu vẫn muốn thử xem có cứu được người kia hay không, nếu cứu được là tốt còn không được là do số phận của hắn, Liễu Dương cũng không có đưa hắn đi tìm thầy thuốc.

Liễu Dương nâng cằm cửa người đó lên, lấy ra hai viên thuốc cho hắn uống. Sau đó, cậu dìu hắn lên giường, còn mình thì ngồi bệt dười đất ở góc tường.

Liễu Dương không hiểu người này làm gì mà bị người ta bắn tên trúng độc nặng như vậy. Cậu nhớ về lúc đêm hôm nay có đám người Dã Lang bang ồ ạt chia nhau đi tìm kiếm khắp nơi chắc là tìm kiếm người này rồi. Liễu Dương cảm thấy rùng mình mồ hôi lưng toát ra, nếu mà bang đó mà biết được người họ đang tìm ở chỗ này thì chắc cậu đi chân lạnh toát mất.

Liễu Dương thầm nhủ tí người này mà đứng dậy đi lại được là cậu đuổi hắn đi luôn, còn hắn bị chết thì cậu sẽ làm người tốt làm cho hắn một cái mộ.

“khụ khụ”

Người nằm trên giường cuối cùng cũng có động tĩnh, hắn ho khan một hồi trên miệng còn rỉ một đống máu.

Liễu Dương đi tới giường định cho người đó thêm hai ba viên giải độc đan rồi đuổi hắn đi. Viên đan dược đang tới miệng hắn thì hắn mở mắt ra, ánh mắt săc bén của sự cảnh giác, tay phải hắn nắm lấy tay đang đưa đan của Liễu Dương.

Thấy Liễu Dương không phải là người của Dã Lang bang hắn liền buông lỏng.

“Ngươi không cần cho ta đan dược nữa đâu”

“Khụ Khụ”

Người đàn ông nằm trên giường khó khắn nói, vừa nói hắn vừa đẩy tay Liễu Dương ra.

“Ta bị trúng độc rất nặng, độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của ta rồi dù là…tiên dược cũng không có cứu nổi…ta đâu”

Người áo xám giải thích. Trên mặt hắn rịn ra rất nhiều mồ hôi, môi cùng ngón tay cũng tim hơn trước rất nhiều cả mắt cũng bị thâm. xem chừng lời của gã nói là thật rồi.

Bạn đang đọc Đạp Lên Tiên Đạo sáng tác bởi LeCongNguyen

Truyện Đạp Lên Tiên Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LeCongNguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.