Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thợ săn hay là con mồi

Tiểu thuyết gốc · 2722 chữ

Chương 68 Thợ săn hay là con mồi

Khi hồn hoàn thứ tám được sử dụng, vũ hồn Hạo Thiên Chuy trong tay Đường Hận phân ra năm cái phân thân rơi xuống năm góc của dãy núi. Sau đấy, khi Đường Hận đặt Hạo Thiên Chuy bản thể xuống đất và truyền hồn lực vào thì từ trên thân Chuy phóng ra năm luồng hồn lực quang trụ đánh tới năm cái phân thân của nó. Tiếp nhận được sức mạnh từ bản thể, những cái Hạo Thiên Chuy phân thân này im lặng chốc lát rồi bắt đầu phóng ra hồn lực về phía phân thân khác bên cạnh, cứ như thế, sáu cái Hạo Thiên Chuy và những luồng hồn lực nối liền giữa chúng tạo thành một cái hình chóp ngũ giác đều. Khi khoảng trống hồn lực trong những chiếc Chuy được lấp đầy, hồn lực mà Đường Hận phát ra không còn nơi chứa đựng, nó bắt đầu hướng các mặt bên lan tràn. Chỉ một lúc, một cái kết giới đã được hình thành đem dãy núi hoàn toàn bao phủ.

“Kỳ quái, cái dãy núi lớn như thế vì sao đột nhiên biến mất, chẳng lẽ Thiên Đấu Đế Quốc có âm mưu gì, phải bẩm báo cho Nguyên Soái biết mới được” Một người mặc trang phục lính trinh sát Tinh La Đế Quốc nhìn về phía dãy núi bị Đường Hận thi triển hồn kỹ đầy nghi ngờ. Hắn lấy ra một tờ giấy viết mấy dòng ký tự kỳ lạ chẳng phải Đấu La Đại Lục ngôn ngữ sau đó cuốn tờ giấy lại rồi gắn vào chân của con chim đeo bên cạnh thắt lưng và thả nó bay đi.

Đường Hận sau khi hoàn tất thi triển hồn kỹ liền bỏ tay ra khỏi Hạo Thiên Chuy. Kết giới một khi hình thành thì không cần hắn phải tiếp tục cung cấp hồn lực vẫn có thể tự duy trì trong thời gian một giờ. Mỗi cái Hạo Thiên Chuy hiện tại vừa là mắt trận, vừa là nguồn pin cung cấp hồn lực. Chính vì nguyên nhân này mà hắn cần tiêu tốn thời gian dài để thi triển hồn kỹ. Thực tế, đây không phải là phiên bản thật của hồn kỹ này mà là do Đường Hận cải tiến, hắn đã biến từng cái Hạo Thiên Chuy thành một tấm pin để duy trì kết giới, từ đó hắn có thể tiếp tục chiến đấu thay vì làm một cái đứng yên khống chế. Nhìn vào cửa hang động, Đường Hận trong lòng thầm nghĩ “Tà Hồn Sư, lần này ngươi chết chắc rồi”. Bạch Phi trên không trung nhìn kết giới hoàn thành cũng mỉm cười “có kết giới này ngăn chặn, lần này nhất định thành công bắt được hắn”.

[Bên trong hang động]

Trong không gian tối tăm của hang động hiện tại có chỉ có hai người. Một người là Huyết Cổ và người còn lại chính là Quỷ Mị. Huyết Cổ lúc này vẫn khoác trang phục lục y dạ hành nhưng trông hắn chẳng có vẻ gì là lo lắng và sợ hãi như lúc trên đường bỏ chạy tới đây cả, thậm chí, khuôn mặt hắn bây giờ còn đang mỉm cười, có vẻ như hắn phát hiện điều gì đó rất thú vị. Quỷ Mị thì vẫn một mặt lạnh nhạt thường ngày. Cả hai người đều giữ im lặng nhìn vào bức tranh trước mặt.

Trong bức tranh là một hình ảnh chuyển động. Một đám quái vật to lớn, có chạy trên đất, có bay trên trời, dày đặc một mảnh như cơn lũ đang đuổi theo ba cái nhân loại mà Ba người này không phải ai khác chính là Thái Sơn, Ngưu Lang và Dương Phá Quân.

Huyết Cổ nhìn ba người đang cật lực chạy trốn nở nụ cười bảo với Quỷ Mị “đứng trên cương vị người xem, ta vẫn hy vọng ba người họ có thể trốn thoát”. Quỷ Mị chắc chắn là không tin lời Huyết Cổ nói, một cái Tà Hồn Sư như hắn còn có thể có lòng trắc ẩn hay sao? Nếu như thực có hắn đã không vì sức mạnh mà hấp thu sinh mệnh của kẻ khác. Huyết Cổ lời này rõ ràng chỉ là châm chọc ba người Hạo Thiên Tông ngu ngốc mà thôi.

Quỷ Mị cười khẩy một cái, hắn vừa nhìn bức tranh vừa nói “ngươi nếu thích bọn hắn sống như vậy thì vào đó cứu bọn hắn đi, biết đâu được bọn hắn sẽ vì cảm kích ngươi mà buông tha không truy sát ngươi nữa”.

Liếc sang nhìn đám hồn thú đang đuổi theo ba người Hạo Thiên Tông, Huyết Cổ không tự chủ rùng mình một cái, hắn giả vờ cười haha cho qua chuyện còn trong bụng lại nghĩ “cái tên này đang có âm mưu gì đây? Hắn cầm ta ra làm mồi nhử lại cẩn thận thiết trí cạm bẫy đem ba người kia nhốt trong Hoàng Tuyền Bích Lạc không gian sau đó lại cho đám sủng thú của hắn truy sát. Lấy hắn tính cách cùng phong cách làm việc chắc chắn là sẽ không đem việc này đi tiêu khiển, còn nếu hắn muốn bắt mấy người này làm thuộc hạ thì có vẻ cũng không cần thiết, tay chân hắn nhiều thế kia, thêm mấy tên này nữa thì có cái tác dụng gì?...”

Quỷ Mị không biết Huyết Cổ đang dự đoán kế hoạch của mình. Bây giờ tâm thần hắn đều nằm trên bức tranh trước mắt. Nói là tranh, thực ra nó là một cái cánh cổng không gian liên thông giữa Đấu La Đại Lục với thế giới bên trong Hoàng Tuyền Bích Lạc. Ba người Hạo Thiên Tông chính là thông qua cánh cổng này mà tiến vào trong đó. Đúng như Huyết Cổ nói, đây là một cái bẫy đã được Quỷ Mị chuẩn bị cẩn thận từ trước. Hắn đã bố trí bên trong hang rất nhiều huyễn trận mà tất cả chúng đều chỉ dẫn người trúng phải huyễn thuật tiến vào bên trong Hoàng Tuyền Bích Lạc. Mục đích của việc này rất đơn giản đó là dùng đám hồn thú tóm gọn một mẻ năm người mà không để lại dấu vết. Mặc dù chỉ có ba người trúng kế thay vì năm người như Quỷ Mị dự đoán nhưng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến hắn kế hoạch.

Nhìn ba người Hạo Thiên Tông tiến vào một thời gian rồi mà vẫn chưa bị bắt. Quỷ Mị có điểm không hài lòng. Hắn nhắm mắt, tinh thần tiến vào Hoàng Tuyền Bích Lạc không gian bắt đầu điều động thiên địa vĩ lực nơi này. Một nguồn sức mạnh trầm trọng từ trên bầu trời đột ngột xuất hiện khiến cho đang chạy ba người như đi vào vũng bùn, tốc độ suy giảm hơn một nửa. Biến cố bất ngờ khiến ba người càng thêm hoảng loạn. Bọn họ liều mạng vận dụng vũ hồn chân thân nhằm thoát khỏi trói buộc nhưng Quỷ Mị cũng không để họ được như ý, thiên địa vĩ lực gia trì lên thân ba người lần nữa gia tăng, sức mạnh lần này lớn hơn lúc đầu gần 10 lần trực tiếp khiến ba người bỏ đi suy nghĩ chạy trốn. Có Quỷ Mị trợ giúp, đám hồn thú nhanh chóng đuổi đến nơi rồi bao vây tấn công ba người. Biết không còn đường để sống, cả ba nhìn nhau sau đó đồng thời tự bạo nhưng đúng lúc này, một luồng sức mạnh tinh thần cực mạnh lại giáng xuống khiến cho tinh thần ba người lâm vào hỗn loạn, hồn lực vừa được điều động lại quay trở về, thất bại trong việc tự bạo, ba người đều bị bắt và bị Quỷ Mị đoạt xá.

Hai giờ sau, ba người xuất hiện trong hang động hướng Quỷ Mị hành lễ. Huyết Cổ cười tà nói “hoan nghênh chư vị nhập bọn, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn”. Nhìn Huyết Cổ nụ cười, Dương Phá Quân rất khó chịu, hắn lạnh nhạt nói “Tốt” sau đó cầm Phá Hồn Thương trong tay đâm xuyên qua ngực Huyết Cổ.

Rên nhẹ một tiếng, Huyết Cổ nôn ra một ngụm máu sau đó khó hiểu nhìn Quỷ Mị hỏi “thế này là thế nào?”. Dương Phá Quân đã bị Quỷ Mị khống chế, Huyết Cổ tận mắt chứng kiến. Ở chỗ Quỷ Mị, có một luật bất thành văn là thuộc hạ của hắn không được tự ý sát sinh lẫn nhau khi không được hắn cho phép. Dương Phá Quân một thương này chắc chắn là Quỷ Mị chủ ý. Hắn không hiểu vì sao Quỷ Mị lại làm thế với mình, hắn cũng chưa từng làm điều gì sai.

Quỷ Mị chỉ chỉ phía ngoài hang động nói “vẫn còn hai tên ở ngoài nữa cho nên ngươi cần tiếp tục làm con mồi dụ địch, đừng nhìn ta như thế, dù sao thì ngươi có bị đâm xuyên tim cũng chẳng chết được, một chút thương thế này thì nhằm nhò gì?”. Huyết Cổ nghe Quỷ Mị lời nói liền muốn lập tức xông lên cùng hắn liều mạng. Ý nghĩ là như thế nhưng cơ thể hắn không nghe sai bảo, đây chính là hồn kỹ của Quỷ Mị tác dụng, kẻ bị hắn đoạt xá không chỉ trung thành mà cả tâm trí lẫn cơ thể đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Biết mình không làm gì được, Huyết Cổ đành phải chấp nhận tiếp tục đóng kịch. Thực ra mà nói thì Huyết Cổ chỉ tức giận chứ hắn không có suy nghĩ làm phản, dù gì hắn cũng là Quỷ Mị mà Quỷ Mị cũng là hắn, chẳng lẽ còn có thể tự mình hại mình hay sao. Dưới sự sắp đặt của Quỷ Mị, ba người Thái Sơn, Ngưu Lang cùng Dương Phá Quân cố tình tạo ra một vài âm thanh chấn động lớn sau đó bọn hắn kéo theo nằm bất tỉnh trên mặt đất Huyết Cổ đi ra ngoài hang động.

Đường Hận và Bạch Phi từ trên cao đi xuống. Nhìn ba người quần áo xộc xệch, Bạch Phi lo lắng hỏi “các ngươi không sao chứ?”. Lần trước bị Huyết Cổ ám toán một lần, hắn biết Huyết Cổ hồn kỹ rất nguy hiểm, hắn sợ huynh đệ mình cũng bị trúng chiêu, nếu thực như vậy thì cần nhanh chóng điều trị để tránh để lại ám tật. Ba người nhìn hắn cười lắc đầu. Đường Hận đi tới trước mặt kiểm tra Huyết Cổ. Lật Huyết Cổ nằm, ngửa người, Đường Hận cười haha nói “Đích xác là hắn, lần này có cái ăn nói với U Minh Nguyên Soái rồi”. Bỗng nhiên Huyết Cổ đột nhiên mở mắt khiến Đường Hận giật nảy mình, chưa kịp làm gì thì một cây thương đã đâm xuyên qua cơ thể hắn.

“Đường huynh” Bạch Phi vội la lên một tiếng định chạy tới can ngăn thì bị Ngưu Lang và Thái Sơn mỗi người giữ chặt một tay. “Các ngươi đang làm cái gì thế, mau dừng tay” Bạch Phi một bên gầm thét một bên cố gắng thoát ra khống chế của hai người nhưng hắn chỉ là một cái mẫn công hệ, so sức lực hắn thua xa Thái Sơn và Ngưu Lang, giãy dụa một lát vô ích, hắn liền bị hai người đè xuống đất.

Đường Hận hai gối quỳ trên đất, tay phải chống phía trước không cho người mình đổ xuống, tay trái che vết thương nơi ngực nhưng máu vẫn từ tay hắn chảy ra ồ ạt. Một thương này của Dương Phá Quân đánh trúng vị trí gần trái tim cách chưa đầy 1 cm, nếu lệch chút nữa, hắn đã sớm đi đời nhà ma nhưng tình cảnh hiện tại cũng không tốt đẹp gì, nếu không chưa kịp thời, hắn vẫn phải chết. Đau đớn là hắn toát mồ hôi lạnh đầy trán, ý thức dần dần mơ hồ, hắn đã sắp không trụ được nữa rồi.

Huyết Cổ lật đật bò dậy sau đó hồn hoàn thứ năm của hắn phát sáng, thương thế trên người hắn lập tức khỏi hẳn. Cùng lúc đó, trong Tinh La Quân Đội doanh trại, một gã Đội trưởng đang ngồi họp đột nhiên lăn ra hôn mê, quân y kiểm tra thì phát hiện trên người hắn có một vết thương trước ngực. Vô thanh vô tức thì bị thương không rõ nguyên do khiến cho không ít người hoảng sợ, sự việc sau đó bị U Minh Nguyên Soái tác động làm lắng xuống nhưng thỉnh thoảng vẫn có người lén lút nhắc đến.

Cười haha đắc ý, Huyết Cổ đi tới vỗ vai Dương Phá Quân nói “huynh đệ, làm tốt lắm”. Lời nói của hắn làm cho Đường Hận và Bạch Phi biến sắc. Nhìn ba người, Bạch Phi ánh mắt không dám tin tưởng hỏi “các ngươi cùng hắn cấu kết?”. Thấy ba người im lặng không trả lời, Bạch Phi càng tức giận hơn “các ngươi có biết mình làm thế sẽ có hậu quả gì không? Hạo Thiên Tông và kể cả con cháu các ngươi sẽ bị thế gian này ruồng bỏ, các ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc và tông môn...”

Huyết Cổ hai tay che lỗ tai của mình không muốn nghe Bạch Phi lảm nhảm ba cái xàm ngôn triết lý. Trong thế giới tư duy của hắn trên đời chỉ có hai loại người, một loại là sợ hắn và một loại là hắn sợ. Theo thực lực tăng lên, kẻ sợ hắn sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, cũng đồng nghĩa kẻ phản đối hắn càng ngày càng ít và cuối cùng là đồng ý với triết lý của hắn. Hắn có cùng quan điểm với quỷ mị đó là dùng tuyệt đối sức mạnh đi chinh phục thế giới.

“Này, ngươi có thể khiến cái miệng hắn dừng được không? Hắn khiến ta phiền quá” Huyết Cổ khó chịu nói với Dương Phá Quân nhưng mà đáp lại hắn lại là sự lạnh lùng “hắn nói ta không thấy khó chịu, ngược lại, ngươi nếu còn làm phiền ta nữa coi chừng ta làm thịt ngươi trước”. Bị người khiêu khích, Huyết Cổ lập tức đi lên muốn cùng Dương Phá Quân làm một trận. Quỷ Mị đứng ở nơi xa chứng kiến cảnh này khá là đau đầu. Hồn kỹ này tốt thì có tốt nhưng bản chất của nó là đồng hóa ý chí của Quỷ Mị vào linh hồn của kẻ bị thi thuật cho nên về mặt ý chí, bọn hắn và Quỷ Mị là nhất thế nhưng về mặt tính cách và quan điểm nhiều lúc vẫn giữ nguyên như cố chủ chính vì thế bọn này đôi khi sẽ sinh sự với nhau. Trường hợp của Huyết Cổ với Dương Phá Quân cũng không là lần đầu, so với hai người này, đám hồn thú mâu thuẫn thường xuyên hơn nhiều. Quỷ Mị đã suy nghĩ thật nhiều biện pháp nhưng hắn vẫn chưa tìm được cách nào thay đổi điều này, có lẽ đây chính là khuyết điểm của hồn kỹ này đi.

Ra hiệu cho hai người dừng lại, Quỷ Mị tiến lên bắt đầu tiến hành thi triển hồn kỹ đối với hai người Bạch Phi và Đường Hận. Đường Hận thì dễ rồi, còn Bạch Phi thì chống cự khá mạnh, nhưng rồi dưới sức mạnh linh hồn của Quỷ Mị, hắn cuối cùng cũng bị khống chế. Đến đây, năm người trưởng lão của Hạo Thiên Tông chính thức trở thành tay sai cho Quỷ Mị.

Công việc hoàn thành cũng là lúc trời tối, những tia sáng cuối cùng vào lúc này cũng bị đàn quạ bay qua đoạt đi. Quỷ Mị thở dài thầm nghĩ “lũ quạ càng ngày lại càng nhiều rồi”.

Bạn đang đọc Đấu La chi Quỷ sáng tác bởi Thienffff
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienffff
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.