Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chế tác Cực Hạn Chi Hoả - Phệ Quang Thiên Xích Diễm!

Tiểu thuyết gốc · 4759 chữ

Tại Uyển Đình lúc này.

Khắp nơi không còn là tiếng cầm du dương hay tiếng đánh cờ vang vọng khắp nơi nữa mà chỉ còn tiếng lá xào xạc cùng tiếng ve kêu dưới ánh dương mùa hạ.

Thế Hoa lúc này đang ngồi ở trước một chiếc bàn nhỏ, ánh mắt của hắn điềm nhiên nhưng vẫn nghiêm túc đem bút lông thấm đẫm mực mài mà đem những đường nét lả lướt thể hiện lên trên mặt giấy.

Hắc Uyển Đồng thì ở một bên nhàn nhã uống trà, lặng yên không làm phiền hắn.

Thuỷ mặc.

Hôm nay nội dung chính là về vẽ tranh thuỷ mặc.

Người xưa có câu "Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt" có nghĩa bóng chính là biết người biết mặt không biết lòng, nhưng nghĩa đen của nó là trong hội hoạ, thứ khó vẽ nhất không phải là vẻ ngoài vật lý mà chính là cái "thần", cái "hồn" của sự vật.

Hoà hợp với thiên nhiên, thấu hiểu cốt lõi tinh thần của những vật hữu tri lẫn vô tri và truyền tải được nó qua những nét vẽ, 3 thứ này đã luôn là những mục tiêu chí cao mà những kẻ đam mê hội hoạ theo đuổi. Và theo sự sáng tạo, sửa chữa truyền dạy cùng phát triển, kết hợp với sự giao thoa giữa các phong cách cùng quan điểm hội hoạ khác nhau mà trường phái tranh thuỷ mặc ra đời.

Những bức tranh tinh tế với những nét vẽ bằng mực đen đơn giản trên giấy trắng được ra đời đã truyền tải thành công những gì mà người đi trước luôn luôn mong muốn - tinh thần cùng cảm xúc.

Nhưng trường phái này cũng không phải là dễ dàng theo đuổi, thấu hiểu được cảm xúc thế gian vạn vật cùng hoà hợp một thể với thiên nhiên không phải chỉ cần nỗ lực cùng tài năng, mà còn phải dựa vào thời gian bồi đắp. Phần lớn nhiều người theo trường phái này cả đời nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nào chạm đến đỉnh cao, vẽ ra được một bức tranh thuỷ mặc thực thụ.

Nhưng may mắn cho Thế Hoa đó là Hắc Uyển Đồng chính là một trong những người đã chạm đến đỉnh cao đó, cũng là một trong số ít những người được mệnh danh là "Thuỷ Mặc đại sư".

Hắc Uyển Đồng với kinh nghiệm dày dặn của mình cũng đã chỉ dẫn cho Thế Hoa rất nhiều, nhưng dù sao hội hoạ cũng như các loại hình nghệ thuật khác đều phải dựa vào trực giác nghệ thuật, luyện tập cùng nỗ lực thật sự cũng chỉ là một phần mà thôi.

Nhưng theo hơn một năm dạy học trở lại đây, Hắc Uyển Đồng có thể chắc chắn rằng thành tựu của Thế Hoa chắc chắn sẽ cao hơn nàng, còn hơn bao xa thì phải xem hắn.

1 canh giờ nhanh chóng trôi qua, hắn cuối cùng cũng đặt bút xuống.

"Đã hoàn thành rồi sao?" Hắc Uyển Đồng đặt chén trà xuống mà nhìn về phía hắn.

Thế Hoa đáp lại.

"Đúng vậy lão sư, mời ngài xem."

Hắn đem bức tranh hiện ra trước mặt Hắc Uyển Đồng.

Ở phía trung tâm là một dòng sông chảy được thể hiện bằng những đường nét uốn lượn nhẹ nhàng. Màu sắc mặc dù chỉ được có 3 màu trắng đen xám tạo nên tạo nên những vẫn tinh tế thể hiện ra được dòng chảy chân thật và sự phản quang nhẹ nhàng của ánh nắng trên mặt nước, làm nền cho những con thuyền đang di chuyển theo dòng nước.

Bên cạnh con sông là những kiến trúc san sát nhau với người dân đang qua lại sinh hoạt với đủ loại trang phục đa dạng, nhưng cái này không những không khiến bố cục rối mắt, ngược lại khiến cho những nét bút giản đơn trở nên sinh động phóng khoáng hơn.

Bầu trời trong tranh được vẽ một cách mờ nhạt với những đám mây nhẹ nhàng trôi qua, tạo ra một không gian rộng lớn và bình yên để cho các cánh hoa đào phất phới bay trong không trung.

Tuy được "chân thực tuyệt đối" như những bức tranh tả thực, nhưng mỗi nét bút đậm nhạt và đường cong của từng vật thể trong tranh đều được cân nhắc một cách tỉ mỉ để tạo ra sự hài hòa âm dương, tạo nên một bức tranh thuỷ mặc hoàn chỉnh.

Hắc Uyển Đồng càng nhìn thì càng không khỏi hài lòng, cái này so với một năm trước đúng là một trời một vực.

Thế Hoa mặc dù có khả năng về hội hoạ nhưng kiếp trước hắn cũng không dành nhiều thời gian cho nó, vì vậy trình độ cũng rất thấp. Về sau tuy tiếp xúc với Hồn Đạo Khí khiến hắn cũng thường xuyên vẽ bản thiết kế, nhưng do đó đều là bản vẽ kỹ thuật nên đều rất là cứng ngắc, hoàn toàn không có một chút cảm xúc hay nghệ thuật nào ở bên trong.

Vì vậy khi hắn tiếp xúc với tranh thuỷ mặc thì thật sự có chút không xong, khiến thành phẩm ban đầu thật sự không được ưa nhìn lắm.

Cũng may Hắc Uyển Đồng nhìn ra được viên ngọc thô bên trong Thế Hoa, dưới sự hướng dẫn của nàng thì hắn mới làm quen được trường phái vẽ tranh này.

Mà thời gian cũng chứng minh được ánh mắt của nàng, Thế Hoa thực sự đối với thuỷ mặc có thiên phú.

Nàng nói với hắn.

"So với lúc trước tiến bộ không ít. Theo ta thấy thì cảm hứng chủ yếu lấy từ sông Trường Yên nhỉ?"

Thế Hoa gật đầu đáp lại.

"Lão sư nói không sai, tất cả đều được xây dựng từ những ký ức ta có về sông Trường Yên."

Từ nhỏ đến lớn Thế Hoa hầu hết đều dùng thời gian ở Vũ Hồn Thành nên cực kỳ hiểu rõ nó, nhất là ở nhánh sông này.

Cùng đám người Kiều Trị, Huyền Cách Cách và Vân Tịch đi liên hoan sau khi hoàn thành nhiệm vụ lúc còn ở Hoả Sư Đoàn, ăn tối trên thuyền cùng Bỉ Bỉ Đông và Mã Tiểu Đào, hẹn hò cùng Thiên Nhận Tuyết... Những kỷ niệm với con sông này cùng nhau hoà lại làm một mà biến một Trường Yên khác biệt được thể hiện qua bức tranh này.

Hắc Uyển Đồng ngắm nghía bức tranh một lúc lâu thì quay đầu sang nói với Thế Hoa.

"Chúc mừng ngươi Thế Hoa, ngươi bây giờ đã chính thức trở đạt điều kiện trở thành một hoạ sĩ trường phái tranh thuỷ mặc thực thụ."

"Là lão sư dạy hảo." Hắn cười đáp lại.

"Tiểu tử ngươi đúng là..." Hắc Uyển Đồng cười vui vẻ mà lắc đầu, trên gương mặt già nua cũng hiện lên một chút hồng hào.

Kỳ thực niềm vui của người già cũng không có bao nhiêu, trong đó được tiểu bối khen tặng là tốt nhất.

Một năm này cùng Thế Hoa tiếp xúc cũng khiến nàng vui vẻ hơn rất nhiều, một tiểu bối vừa có tài năng vừa có lễ nghĩa thì người già nào mà không thích đúng không?

...

Thế Hoa sau khi ở lại Uyển Đình cùng Hắc Uyển Đồng một lúc nữa thì liền trở về lại Đông Quân Phủ.

Lúc này một thị nữ ngay lập tức tiến đến, nói với hắn.

"Bẩm thiếu gia, trứng Hồn Thú mà ngài cần đã đem đến."

Thế Hoa ra hiệu mình đã rõ.

Thứ này hắn cũng đã đặt 2 tháng, bây giờ đến cũng không quá bất ngờ.

"Ngươi đem nó đến đây."

"Tuân mệnh thiếu gia." Thị nữ nghe xong thì liền lui xuống, rất nhanh sau đó thì liền quay lại, trên tay còn có 8 cái hộp ngọc, mỗi hộp bên trong đều chứa một quả trứng màu đỏ như son, xen lẫn là những hoạ tiết màu vàng kim cong vuốt.

Ánh mắt của Thế Hoa hiện lên kim quang bắt đầu quan sát.

"Không tồi, lực lượng sinh mệnh rất dồi dào, Hoả cùng Quang Minh thuộc tính cũng rất đậm đà."

Hắn hài lòng gật đầu, sau khi tiếp nhận toàn bộ vào Hồn Đạo Khí thì tại chỗ viết một lá thư sau đó đưa cho nàng, nói

"Gửi lá thư này đến Hắc Nguyên Trang, sau đó nếu có ai hỏi thì nói khoảng 5 ngày nữa ta sẽ không có tại nhà, cũng không cần kiếm ta. Rõ chưa?"

"Nô tì hiểu rõ."

Thế Hoa căn dặn xong thì tiến vào trong phòng ngủ, liên hệ với Y Lai Khắc Tư.

"Y lão, trứng của Thiên Thánh Long Ưng cuối cùng cũng đã tới rồi, ta cần tiến vào Vong Linh Bán Vị Diện."

Giọng của Y Lai Khắc Tư rất nhanh từ Tinh Thần Chi Hải đáp đến.

"Được, thiếu gia hãy chuẩn bị a."

Thế Hoa lúc này cũng rất hào hứng, tính ra đây là lần đầu tiên hắn đến Vong Linh Bán Vị Diện.

Theo chú ngữ của Y Lai Khắc Tư, dưới chân của hắn hiện lên một cái Lục Mang Tinh Trận, tiếp đó ngay lập tức bao phủ trong hào quang màu xám xịt, sau đó thân thể của hắn biến mất khỏi phòng ngủ.

Chớp mắt một cái, không gian xung quanh Thế Hoa biến thành một cái không gian quỷ dị.

Trên bầu trời có một khoả thái dương màu đen đang phát ra một vầng dương quang màu tím cực kỳ yếu ớt, khắp nơi xung quanh thì trống vắng không một sinh vật sống, chỉ có những khô lâu màu đen đi qua đi lại trên mặt đất đen kịt như mực với địa hình chập trùng bất định, khí tức lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng thổi đến đây không khỏi làm cho người ta rùng mình.

Rõ ràng nơi đây không phù hợp cho sinh vật sống.

Đám khô lâu kia là một trong những sinh vật vong linh sống trong đám vị diện này, tuy là cấp thấp nhất nhưng lại sở hữu số lượng nhiều nhất, bọn chúng sau khi nhìn thấy Thế Hoa thì như người gặp phải xà hạt mà chạy đi mất tăm.

Y Lai Khắc Tư lúc này nói.

"Thiếu gia không cần phải lo về bọn chúng, đám vong linh sinh vật này sẽ không làm phiền đến thiếu gia đâu."

Do trên người của Thế Hoa có khí tức của hắn nên đám quái vật này không dám tiếp cận, đảm bảo Thế Hoa có thể yên tĩnh làm việc của mình.

Cùng lúc đó Hoả Long Vương, Thuỷ Long Vương cùng Âm Dương đều ra ngắm nhìn bầu không gian này.

Hoả Long Vương chậc chậc mấy tiếng nói.

"Không đạt đến Thần cấp mà có thể dùng năng lượng kiến tạo ra được một tiểu vị diện như thế này, tiểu tử ngươi quả là có chút tài năng."

Y Lai Khắc Tư sống nhiều lắm cũng được nghìn năm mà thôi, Hoả Long Vương nói xưng hô tiểu tử thực sự rất tự nhiên không có chút mất tự nhiên nào.

Thuỷ Long Vương cũng gật đầu tán đồng, sau đó nói.

"Tuy không phải là một vị diện hoàn chỉnh nhưng cũng rất đáng khen."

Không gian này tuy đầy đủ trời đất nhưng lại có giới hạn, điểm ấy Thuỷ Long Vương vẫn là nhìn ra được.

Bỗng nhiên Tinh Thần Lực toả ra khiến hắn cảm nhận được gì đó, ánh mắt nhìn về phía Y Lai Khắc Tư.

"Ở đây cũng có Long tộc sao?"

Y Lai Khắc Tư thành thật đáp lại.

"Thuỷ Long Vương đại nhân nói đúng, ở đây đúng là có vong linh sinh vật thuộc Long tộc."

Y Lai Khắc Tư nói xong thì miệng niệm chú ngữ, rất nhanh thì có ba đầu Băng Long đến bên cạnh hắn.

Băng Long này tất nhiên cũng không phải là Hồn Thú ở Đấu La Đại Lục, mà là một sinh vật ở bên thế giới của Thần Ấn Vương Toạ, mặc dù chiến lực chỉ miễn cưỡng ngang bằng với một Phong Hào Đấu La nhưng nó hiện tại là sinh vật mạnh nhất của vị diện này.

Thủy Long Vương cảm thấy có chút thú vị nhìn đầu Băng Long này, đánh giá.

"Huyết mạch này đúng là khác so với Long tộc chúng ta, nhưng huyết mạch bản nguyên vẫn tương tự."

Hắn nhìn sang Y Lai Khắc Tư, hỏi.

"Cho ta mượn một đầu nghiên cứu, thế nào? Ta đảm bảo nó sẽ không chết đi."

Y Lai Khắc Tư nhìn sang Thế Hoa, thấy hắn gật đầu thì liền chấp thuận yêu cầu này.

Hoả Long Vương đối với đám Long tộc ngoại lai này không có chút hứng thú nào, nói với Thế Hoa.

"Tiểu tử, nhanh làm việc đi thôi, ta không thích ở nơi này chút nào."

Mặc dù hắn thưởng thức nơi này nhưng khắp nơi đều âm u khó tả, với một kẻ chí cương chí dương như Hoả Long Vương thì theo bản năng có chút bài xích.

"Được, vậy Y lão, chúng ta cũng chuẩn bị thôi."

Thế Hoa lựa một chỗ thoải mái ngồi xuống, cất trứng của Thiên Thánh Long Ưng vào bên trong Tử Hà Dung Mặc Lệ, đồng thời cũng đem ra Thực Nhật Thôn Dương Đỉnh.

Thế Hoa nhìn về phía cái đỉnh trước mặt, hơi hơi thở dài.

"Là một cái đỉnh tốt, phá hủy đi đúng là có hơi đáng tiếc."

Cảm động được một lúc thì trên tay hắn bỗng nhiên triệu hoán ra một ngọn lửa đỏ thẫm xen vàng kim, khí tức bá đạo hùng hồn ngay lập tức phát tán ra ngoài.

Đây là Bản Mệnh Chi Hoả của Hoả Long Vương nhất tộc, gọi Xích Kim Huyền Diễm, có khả năng đốt cháy vạn vật đem mọi thứ trở về lại với bản nguyên.

Giống với Thái Dương Chân Hoả, Xích Kim Huyền Diễm cũng là một loại Cực Hạn Chi Hoả, nhưng uy lực lại xa xa vượt bậc. Nghe Hoả Long Vương tự hào thuật lại thì tại Thần Giới, Xích Kim Huyền Diễm là hoả diễm bá đạo nhất, cấp độ đều vượt qua bất kỳ hoả diễm của một vị Thần chi nào.

Mà Thế Hoa trên tay cũng chỉ là một tia Xích Kim Huyền Diễm bị suy nhược rất đi rất nhiều lần, muốn nắm giữ phiên bản chân chính thì cũng phải đạt đến Thần cấp mới có thể nắm giữ được.

Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ để hắn sử dụng.

Hắn đem Xích Kim Huyền Diễm bao bọc lấy Thực Nhật Thôn Dương Đỉnh, cả một cái đỉnh Hồn Đạo Khí cấp 8 ngay lập tức bị ngọn lửa thôn phệ mà hoá thành tro tàn, chỉ để lại một đóm lửa màu vàng kim phát sáng giữa không trung.

Đây chính là một tia Kim Ô Chân Hoả nhỏ nhoi được chứa ở bên trong Thực Nhật Thôn Dương Đỉnh.

Thế Hoa sau đó cũng không dừng lại kích hoạt Nhật Nguyệt Thần Đồng, đem Thái Dương Chi Lực, Sinh Mệnh Chi Lực cùng Hoả - Quang Minh thuộc tính Hồn Lực bắt đầu truyền vào trong Kim Ô Chân Hoả.

Kim Ô Chân Hoả giống như nhận được thuốc bổ, ngay lập tức hấp thụ 4 nguồn năng lượng khác nhau mà lớn lên.

Phải nói là trợ lực từ hai vị Long Vương đã giúp Thế Hoa rất nhiều, Hồn Lực trong người của hắn sau khi tấn cấp Hồn Vương thì đã cực kỳ hùng hậu, dù cho Kim Ô Chân Hoả của muốn nuốt bao nhiêu Hồn Lực thì hắn đều có đầy đủ điều kiện đáp ứng mà không sợ bị ngắt giữa chừng.

Mà Hoả Long Vương bên cạnh hắn đang đưa ra chỉ dẫn.

"Tiểu tử, khống hoả nhẹ tay một chút, Xích Kim Huyền Diễm mà quá tay một chút thì Kim Ô Chân Hoả bị nuốt mất."

"Đúng rồi, đúng rồi, từ từ như vậy..."

"Bây giờ đem Sinh Mệnh Chi Lực hoà vào, như thế thì Kim Ô Chân Hoả mới có đủ sức để tiếp tục hấp thu năng lượng."

Trái ngược với hành xử bộc trực không tinh tế của mình, khả năng cùng kinh nghiệm khống hoả của Hoả Long Vương lại cực kỳ tinh xảo biến diệu, hoàn mỹ vô cùng.

Tất cả đều là vì hắn là một vị Thần cấp Luyện Dược Sư.

Khi xưa Tiểu Bảo còn tại Thần Giới thì ngoại trừ Long Thần hay đến tham quan dược viên ra thì Hoả Long Vương chính là người hay đến nhất, mà mục đích của hắn cũng chính là tới lấy tiên tài luyện đan, nghiên cứu đan phương.

Thế Hoa cũng nhờ sự chỉ dẫn của hắn mà cách đây không lâu đã đột phá lục cấp Luyện Dược Sư, mà chuyện này với hắn là một cơ hội học tập rất tốt, nên Hoả Long Vương cũng không tự mình ra tay, mà chỉ ở bên cạnh hướng dẫn.

Thế Hoa dưới với hướng dẫn tận tình thì bắt đầu cắt gọt những quá trình không cần thiết, bắt đầu tập trung hơn vào những bước quan trọng.

Đợi đến khi kích cỡ của Kim Ô Chân Hoả từ nhỏ như cái móng tay lớn lên bằng một cái nắm đấm thì Thế Hoa mới bắt đầu đem thiên tài địa bảo mà mình đã chuẩn bị ra.

Thứ mà hắn muốn động đến đầu tiên là trong một dãy các bình pha lê, bên trong chứa rất nhiều tinh huyết của Điểu loại Hồn Thú có thuộc Hoả hoặc Quang Minh thuộc tính.

Từng dòng tinh huyết hoá thành những cọng chỉ mỏng lấp lánh lơ lửng giữa không trung từ từ hướng mình vào bên trong Kim Ô Chân Hoả.

Kim Ô Chân Hoả được đắm mình vào trong bản nguyên thì như bản năng cắn nuốt lấy lượng tinh huyết này, khiến cường độ ngày càng mạnh mẽ.

Khi tinh huyết giảm được một chút thì Thế Hoa ngừng lại, đem ra một quả trứng của Thiên Thánh Long Ưng, đem các tia Xích Kim Huyền Diễm mỏng manh tiến vào bên trong thể nội của nó, tiếp đó không do dự mà ném vào trong Kim Ô Chân Hoả.

Kim Ô Chân Hoả cũng không có đề phòng mà vẫn giống như lúc trước mà an tâm thôn phệ.

Nhưng rất nhanh ở phần trung tâm của Kim Ô Chân Hoả lúc này hiện lên một ngọn lửa màu đỏ vàng, khiến cho nó giống như bọ trúng độc mà bài xích không ổn định.

Thế Hoa dường như cũng lường được trước chuyện này, thấy hắn tiếp tục ném vào bên trong nó lượng tinh huyết còn lại, hơn nữa Thái Dương Chi Lực cũng được đẩy vào mạnh hơn, dần dần mới khiến tình trạng bất ổn của Kim Ô Chân Hoả trở nên ổn định hơn.

Thế Hoa cũng không có dừng lại, tiếp tục đem một quả trứng khác ra, lặp lại hành động lúc nãy cho đến khi toàn bộ tinh huyết hắn chuẩn bị hao hết, mà hàm lượng Xích Kim Huyền Hoả chứa trong Kim Ô Chân Hoả cũng được tăng lên đến 4 phần.

"Vậy mà mất hết đến 6 quả trứng cho quá trình luyện hoả này."

Thế Hoa cũng không xoắn xuýt thêm mà tiếp tục từ trong đám thiên tài địa bảo rút ra được một dung dịch đỏ ngòm cực kỳ nóng bỏng, dẫn dắt vào để Kim Ô Chân Hoả tiếp tục hấp thu.

Đây chính là nước từ hồ nước nóng của Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn, hàm chứa rất nhiều Hồn Lực Hoả nguyên tố.

Kim Ô Chân Hoả hấp thụ được thứ này thì như được gió trợ lửa mà bừng bừng sức nóng, rõ ràng so với lúc ban đầu thì đã mạnh hơn không ít.

Thế Hoa lại tiếp tục ném những thiên tài địa bảo khác vào.

"Liệt Hoả Hạnh Kiều Sơ, Kê Quan Phượng Hoàng Quỳ, tuỷ của Sí Hoả Long..."

Hắn vừa đem thiên tài địa bảo ném vào vừa liên tục ổn định cùng điều chỉnh tình trạng Kim Ô Chân Hoả.

Theo thời gian hơn một ngày rưỡi trôi qua, ngọn lửa màu vàng lúc đầu nay đã hoà quyện cùng với Xích Kim Huyền Hoả mà có một màu cam trong suốt như những viên ngọc hồng lựu cao cấp.

Ngay tại lúc này, một loại hoả chủng mới đã được sinh ra, hơn nữa còn mang trên mình sức mạnh của Cực Hạn Chi Hoả.

"Cuối cùng cũng hoàn thành." Thế Hoa nhìn đoá hoả diễm trước mặt thì không khỏi mỉm cười.

Tuy thủ thuật còn có chút thô ráp nhưng cuối cùng hắn cũng đã thành công.

Hắn sau đó đưa đoá hoả diễm cùng hai quả trứng của Thiên Thánh Long Ưng còn lại cho Hoả Long Vương, nói.

"Phần còn lại nhờ tiền bối ngươi rồi."

Phần tiếp theo thì hiện tại không phải Thế Hoa có thể làm được, nên cũng chỉ có thể để Hoả Long Vương hoàn thành.

"Cứ để cho ta." Hoả Long Vương gật đầu.

Đoá hoả diễm yếu ớt mà Thế Hoa chế tác ra dưới sự khống chế của hắn rất phân rã thành những hạt năng lượng nhỏ mà hoà nhập vào hai quả trứng của Thiên Thánh Long Ưng, đồng thời Thần Lực cũng được thấm vào bên trong, điều hoà sức mạnh của Cực Hạn Chi Hoả.

Mục đích của chuyện này rất đơn giản, đó là khiến cho đoá hoả diễm này nhận một trong hai quả trứng làm vật chứa.

Lúc trước Thế Hoa đã đem 6 quả trứng khác của cho Kim Ô Chân Hoả hấp thụ nên bản thân đoá hoả diễm này cũng có đồng hoá được huyết mạch của Thiên Thánh Long Ưng, tăng mạnh khả năng nó hợp nhất với một trong hai quả trứng này.

Thời gian rất nhanh kéo dài đến hết thêm một ngày nữa.

Thế Hoa nhìn về phía thành quả của Hoả Long Vương.

Hai quả trứng quả nào cũng chứa đầy nhiệt độ khổng lồ, năng lượng ở bên trong như muốn bộc phát ra ngoài.

Cả hai quả trứng này vậy mà đều thành công trở thành vật chứa!

Hoả Long Vương đối với kết quả này cũng không có bất ngờ, sau khi kiểm tra không thấy có gì bất ổn thì đưa cho Y Lai Khắc Tư.

"Khí tức của ta ở trên phải nhờ ngươi rồi."

Y Lai Khắc Tư gật đầu, tiếp đó đem một ngọn lửa màu bạc quấn quanh quả trứng.

Hoả diễm này gọi là Tịnh Hoá Chi Hoả, là một trong những năng lực của Y Lai Khắc Tư, có tác dụng thanh tẩy linh hồn, thường được dùng để đối phó với oán linh.

Mặc dù trên trứng của Thiên Thánh Long Ưng bây giờ không có oán linh nhưng hoả chủng ở phía trung tâm lại có dấu vết Thần Lực của Hoả Long Vương, vì thế đem Tịnh Hoá Chi Hoả lấy ra là để trừ khử phần tàn dư này.

Dù sao lượng Thần Lực dùng rất ít nên dấu vết để lại cũng rất mờ ảo, Y Lai Khắc Tư cũng không tốn quá nhiều công sức để thanh lọc nó.

Thế Hoa thở phào một hơi, mọi chuyện cuối cùng cũng hoàn thành.

Hắn tốn nhiều công sức như vậy tất cả đều là để giải quyết vấn đề Thần Khảo sắp tới của Thiên Nhận Tuyết.

Trong nội dung của Thần Khảo kế tiếp thì sẽ có sự xuất hiện của Thái Dương Chân Hoả, bởi loại hoả diễm này quá bá đạo nên hắn dự định để nàng sở hữu Cực Hạn Chi Hoả trước, một khi nhục thân đã làm quen được với loại cường độ đó thì hoàn toàn có thể chịu đựng được Thái Dương Chân Hoả.

Nhưng Cực Hạn Chi Hoả không giống như Cực Hạn Chi Băng có thể dễ dàng có được ở hậu thiên, phần lớn những tài liệu sở hữu Cực Hạn Chi Hoả đều có sức phá hoại cực kỳ bá đạo, giống như Thiên Lôi cũng là Cực Hạn Chi Lôi, tuy cũng là cực hạn nguyên tố nhưng không có bất kỳ ai ra hấp thụ, sợ bản thân không đủ mạnh để chống đỡ được sức tàn phá của nó.

Mà Thế Hoa cũng không thể trực tiếp trích ra một tia Xích Kim Huyền Diễm ra cho nàng, bởi đây là vũ khí tiêu biểu của Hoả Long Vương, hắn sợ sự xuất hiện của nó sẽ dẫn đến Thần Giới chấn động, nên cách đó không dùng được.

Vì vậy hắn cùng Hoả Long Vương bàn bạc thì cuối cùng chọn ra một cách, đó là lấy Kim Ô Chân Hoả làm nền tảng, sau đó tạo ra một loại hoả chủng mới có năng lực của Cực Hạn Chi Hoả để Thiên Nhận Tuyết có thể an toàn hấp thu, về sau sở hữu được Cực Hạn Chi Hoả.

Còn vì sao phải ở trong Vong Linh Bán Vị Diện thì là để tránh tai mắt của Thần Giới phát hiện ra khí tức của hai vị Long Vương.

Trong nguyên tác, Vong Linh Bán Vị Diện không được hoàn mỹ lắm, liền Đế Thiên cũng có thể xé rách không gian tiến vào nơi này. Nhưng đó chỉ là khi Y Lai Khắc Tư chỉ là một mảnh vỡ linh hồn, mà hắn bây giờ chính là hoàn chỉnh thể, thực lực đỉnh phong nhất, hơn nữa sau khi được xuyên về thời đại của Thế Hoa thì cũng đối với Không Gian cùng Thời Gian lực lượng có lĩnh ngộ nhất định, khiến cho vị diện này tạm thời có thể trốn qua mắt của nhất cấp Thần chi, còn Thần Vương trừ khi cố ý tìm kiếm thì sẽ không cảm giác được.

Lời này cũng là do hai vị Long Vương nói ra, Thế Hoa cũng quá lo lắng.

Mà sở dĩ hắn chọn trứng làm vật chứa hoả chủng là vì huyết mạch của Hồn Thú có thể dễ dàng nhận được "thuế biến" hơn là một Hồn Thú còn sống, hơn nữa thần trí của Hồn Thú cũng chưa thành hình, hoàn toàn có thể tự do khai thác.

Còn chọn Thiên Thánh Long Ưng là vì loài Hồn Thú này không những sở hữu huyết mạch Long tộc như Hoả Long Vương, mà còn có song thuộc tính Hoả - Quang Minh giống như Thái Dương Thần Điểu, trở thành vật chứa phù hợp cho một loại hoả chủng dung hợp từ Xích Kim Huyền Diễm cùng Kim Ô Chân Hoả, tối đa hoá khả năng hoà hợp giữa loại hoả chủng này với Thiên Nhận Tuyết.

"Hơn nữa khả năng khống hoả của ta cũng tăng lên không ít." Thế Hoa nắm nhẹ bàn tay của mình lại.

Lần này tự mình ngưng luyện hoả chủng cùng quan sát Hoả Long Vương, hắn lĩnh ngộ cùng rút ra được tâm đắc cũng không ít.

Hoả Long Vương thấy mọi chuyện đã xong thì nói với Thế Hoa.

"Đông Quân tiểu tử, ngươi không định đặt cho loại hoả diễm này một cái tên sao?"

Thế Hoa nghe thế thì gãi đầu nói.

"Cái này bắt buộc sao?"

Hoả Long Vương lắc đầu.

"Cũng không cần thiết, nhưng vạn vật có linh, hoả diễm cũng không ngoại lệ, cho nó một cái tên cũng là minh chứng cho sự tồn tại của nó."

"Hơn nữa có một cái tên cũng dễ dàng gọi hơn, dù sao nó cũng đã không phải là Kim Ô Chân Hoả hoặc là Xích Kim Huyền Hoả rồi."

Thế Hoa xoa cằm suy nghĩ một lúc thì nói.

"Vậy thì Phệ Quang Thiên Xích Diễm thì như thế nào?"

Bạn đang đọc Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng sáng tác bởi yy19661837
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy19661837
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.