Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Mỹ Rất Kiên Cường

Phiên bản Dịch · 1947 chữ

**Tiểu Mỹ Rất Kiên Cường

Dịch: w8haa**

Mỹ công tử lại nghĩ về người đàn ông này, bất luận như thế nào, nếu như Tu La thật sự trở thành người hỗ trợ mình, như vậy kế hoạch mà mình cần phải làm trong tương lai cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Trong khoảng thời gian gần đây, tu vi của nàng cũng đã lâm vào trạng thái bình cảnh, sau khi hoàn thành việc đột phá thất giai và xảy ra sự biến chất, cảnh giới của nàng đã bắt đầu bị nồng độ huyết mạch gây ra hạn chế ảnh hưởng, rõ ràng không thể tăng nhanh như lúc trước nữa rồi. Đây là với tình huống mà nàng đã sử dụng rất nhiều loại thiên tài địa bảo.

Rời khỏi quán cơm, nàng đến thẳng tiệm trà sữa của mình.

Lúc này không có quá nhiều khách ở cửa hàng, Tô Cầm cũng không bận lắm.

"Mẹ." Mỹ công tử gặp nàng, ánh mắt lập tức trở nên hiền hòa, mang theo vẻ đáng yêu gọi mẫu thân.

"Về rồi à, mau vào đi." Tô Cầm vẫy tay với nàng.

Mỹ công tử đi vào bên trong cửa hàng, tiện tay cầm lấy một ly trà sữa chuẩn bị uống, lại bị Tô Cầm giật lại, nàng nói: "Uống ít trà sữa thôi... Uống quá nhiều không tốt cho cơ thể đâu."

"Vâng ạ." Trước mặt mẫu thân, Mỹ công tử vô cùng ngoan ngoãn, không có bất kì khí chất lạnh lùng nào cả.

"Tiểu Linh đâu rồi? Nghỉ rồi ư?" Mỹ công tử hỏi.

"Uhm. Mấy ngày nay cũng không quá bận, ta cho nàng nghỉ ngơi một chút." Tô Cầm khẽ cười nói.

"Người kia thật sự xuất hiện." Mỹ công tử nói nhỏ.

"Tu La?" Trong đôi mắt của Tô Cầm hiện lên hào quang.

"Vâng." Mỹ công tử nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng kể lại chuyện lúc nãy.

Tô Cầm hai mắt híp lại, nói: "Ngươi cảm thấy có thể tin tưởng hắn không?"

Mỹ công tử nói: "Ít nhất thì cho đến hiện tại, hắn vẫn luôn giúp con. Hắn cũng hi vọng rằng con có thể tin tưởng hắn."

"Ta cũng đã hỏi bộ phận cấp cao của tổ chức về hắn rồi, còn chưa nhận được hồi âm. Lần trước Trấn Trưởng nói rằng có thể tin tưởng hắn?" Tô Cầm hỏi.

"Vâng. Trấn Trưởng đã nói như vậy, nếu không thì ta đã sớm động thủ với hắn rồi. Mẹ à, gần đây việc tu luyện của con dường như bị đình trệ, tốc độ phát triển càng ngày càng chậm. Làm sao bây giờ?" Đôi mi thanh tú của Mỹ công tử cau lại.

Tô Cầm ôn nhu nói: "Đây là chuyện bình thường. Sau khi tu luyện đến thất giai, bất luận là loại huyết mạch nào thì cũng sẽ chậm lại. Huống hồ chi con lại có hai loại huyết mạch, chậm lại là bình thường. Uông Thanh gần đây có hay đi tìm con hay không?"

"Vâng, có đi tìm con hai lần, để hỏi thăm tiến độ tu luyện. Chuyện hội đấu giá lần trước dường như khiến hắn trở nên khẩn trương. Tổ Đình ở phía bên kia sợ rằng sẽ không từ bỏ ý định. Nhất là vị Tân hoàng kia."

Tô Cầm trầm giọng nói: "Thứ mà chúng ta sắp sửa đối mặt có thể sẽ là một nguy hiểm cực lớn, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội. Lần này con cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành, ta sẽ đi theo con để quan sát Tu La. Xem thử xem có thể thật sự tin tưởng hắn hay không."

"Vâng." Mỹ công tử gật gật đầu.

Tô Cầm lấy tay kéo nàng vào trong ngực, than nhẹ: "Ngươi vẫn chưa tới mười bốn tuổi, vậy mà trên lưng đã phải gánh theo quá nhiều thứ rồi. Nhưng mà hài tử à, thế giới này về căn bản không hề có nơi nào để nhân loại chúng ta có thể sinh tồn, nếu như chúng ta không cố gắng giãy giụa, cố gắng chống cự thì mãi mãi chỉ có thể làm nô lệ mà thôi. Ngươi là hy vọng của toàn bộ nhân loại, cho nên chỉ có ngươi mới có thể gánh lấy phần trọng trách này. Mẫu thân sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, sẽ luôn bảo vệ ngươi."

"Mẹ à, ta hiểu mà. Người không cần lo lắng cho ta đâu, Tiểu Mỹ rất kiên cường." Mỹ công tử ngẩng đầu nhìn về phía mẫu thân, cười mỉm lộ ra má lúm đồng tiền.

Nhìn nụ cười của hài tử, vành mắt của Tô Cầm trở nên đỏ dần.

Tu La không trở về Học Viện Gia Lý, mà trên đoạn đường về đã biến trở về dáng vẻ Đường Tam, trực tiếp trở về học viện Cứu Thục.

Đối với Phong Lang tộc thì hắn đặc biệt nhớ rất rõ, Không biết lão Tế tự ở Phong Lang trấn lúc trước có ở Phòng Tổ này hay không, nếu như có ở đây vậy thì quá tốt rồi.

Có thể nói, tất cả sự tiêu cực của hắn đối với Yêu Quái tộc đều đến từ Phong Lang tộc.

Kiếp trước, hắn chính là người sáng lập Đường Môn, sở trường đầu tiên của Đường Môn chính là ám khí và các loại thủ pháp, sở trường thứ hai chính là độc.

Sau khi đến thế giới này, nhất là trong cửa hàng của Học Viện Gia Lý, Đường Tam đã tiến hành cảm ngộ với rất nhiều loại linh dược, đã nắm giữ sơ bộ những đặc tính của chúng.

Thực vật và độc vật ở thế giới này rất khác với kiếp trước của hắn, nhưng có rất nhiều thứ lại tương thông với nhau. Muốn chế ra độc dược thì đối với một Đại Tông Sư như hắn mà nói thì quả thật là rất dễ dàng. Thậm chí việc này còn dễ dàng hơn khắc họa pháp trận rất nhiều, dù sao thì đây mới là năng lực sở trường nhất của hắn.

Trở lại gian phòng của mình, Đường Tam cẩn thận nghiên cứu bản đồ Phòng Tổ của Phong Lang tộc một lát, sau đó Đường Tam ra khỏi gian phòng, đi đến tiệm tạp hóa của Học viện Cứu Thục.

Lúc này đã qua thời gian ăn tối, vừa vào cửa Đường Tam đã nhìn thấy Mộc Vân Vũ đang ngồi ở bên trong làm việc gì đó.

"Mộc sư phụ." Đường Tam cười tủm tỉm chào hỏi.

"Ồ! Ai vậy ta? Không phải là Tiểu Đường rất bận rộn của chúng ta hay sao? Thật sự là đã lâu không gặp nha!" Mộc Vân Vũ đáp trả với giọng điệu hờn dỗi.

Quả thật là thời gian gần đây, nàng chưa hề gặp qua Đường Tam, chứ nói chi là gặp hắn ở trên lớp. Mặc dù Trấn Trưởng đã thông báo với họ, nhưng những vị sư phụ như bọn họ đều dành rất nhiều sự chú ý cho hắn. Kể từ khi hắn và đám Vũ Băng Kỷ, Độc Bạch, Trình Tử Chanh và Cố Lý cùng nhau lập tổ đội thì thực lực của bọn họ đều tăng lên rất nhanh. Hiện tại, thực lực của bọn họ trong học viện đã cách một đoạn rất xa những tổ khác rồi.

Đối với việc này, mấy vị sư phụ đều vô cùng hiếu kì. Thậm chí một số người còn tự hỏi rằng liệu mình là sư phụ, hay tiểu tử này mới thực sự là sư phụ đây.

Mà học viện Cứu Thục đối với việc ra ngoài rèn luyện cũng dần trở nên bình thường, quả thật hiệu quả của việc này rất tốt, nhất là đối với sự sinh tồn nơi hoang dã và kinh nghiệm thực chiến.

"Mộc sư phụ, ta đến mua một chút đồ." Đối với thái độ của Mộc Vân Vũ, Đường Tam không hề phật lòng, cười ha hả đi vào.

Mộc Vân Vũ nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá hắn, trong ánh mắt nàng mang theo sự nghi hoặc bởi vì nàng phát hiện, sự chấn động của khí huyết trên người Đường Tam vô cùng bình thản, có cảm giác giống như một người bình thường vậy. Nhưng mà dĩ nhiên hắn không thể nào là người bình thường, vậy mà lại khiến cho nàng có cảm giác như vậy, có nghĩa là chính nàng cũng không thể nào nhìn thấu hắn được.

"Thực lực hiện tại của ngươi là gì?" Mộc Vân Vũ thốt ra.

Đường Tam nói: "Lục giai rồi."

Khóe miệng của Mộc Vân Vũ co giật một chút, nàng còn nhớ rõ rằng lúc Đường Tam mới đến chỉ mới có tứ giai, thời gian mới trôi qua bao lâu? Chỉ vậy thôi mà đã lục giai rồi?

"Nhanh như vậy?"

"Sư phụ Trấn Trưởng dạy rất tốt." Đường Tam cười nói.

"Ý là nói chúng ta dạy không tốt?" Mộc Vân Vũ hừ lạnh một tiếng.

Đường Tam nhìn từ trên xuống, đánh giá nàng rồi nói: "Mộc sư phụ, gần đây có phải việc tu luyện của người gặp bình cảnh? Rất khó để tiếp tục đột phá?"

Mộc Vân Vũ sửng sốt một chút, nàng đáp: "Làm sao ngươi biết?"

Đường Tam nói: "Ta cảm giác được khí huyết của người rất đầy đủ, nhưng trong mạch máu lại có dấu vết bị ứ đọng, đây dường như là hậu quả của việc đột phá thất bại. Người bị thương ư?"

Vẻ kinh ngạc trong mắt của Mộc Vân Vũ đã không thể giấu nổi nữa, nàng tu luyện đến thất giai đã một thời gian dài, cũng đã đạt đến thất giai đỉnh phong từ lâu. Không lâu trước đây nàng thử nghiệm đột phá bát giai, quả thật đã thất bại. Sau khi dính phản phệ, phải nhờ sự trợ giúp của các vị sư phụ khác mới có thể ổn định lại thương thế, cho nên nàng cũng không dám vội vàng nữa.

Thế nhưng, việc này Đường Tam làm sao mà thấy được?

Đường Tam nói: "Ta có thể bắt mạch cho người được không?"

"Đến đây đi." Tính cách của Mộc Vân Vũ cũng khá là tùy tiện và cũng hay lơ đễnh, nhanh chóng đưa tay phải ra cho Đường Tam.

Đường Tam chạm vào gân mạch dưới bàn tay của nàng, yên lặng cảm nhận sự chấn động của khí huyết, đồng thời thúc giục Huyền Thiên Công của mình, từ từ tiến vào thân thể của nàng, tiến hành tìm kiếm trong kinh mạch của nàng.

Sau một lát, Đường Tam buông tay ra. Mộc Vân Vũ chỉ cảm thấy nguồn năng lượng từ trong tay Đường Tam sau khi chạy một vòng trong cơ thể mình, khiến cho cơ thể mình trở nên ấm áp hơn, cảm giác vô cùng thoải mái, sự bức bối trong lòng ngực cũng giảm đi rất nhiều.

"Cảm ơn." Thái độ của Mộc Vân Vũ đối với Đường Tam trở nên hiền hòa hơn trước rất nhiều.

Đường Tam nói: "Mộc sư phụ, bình thường lúc người tu luyện, có phải lúc huyết mạch chi lực vận chuyển qua vị trí dưới bụng, dường như trở nên khó khăn hơn hay không?"

Mộc Vân Vũ gật đầu, đáp: "Khi còn bé, ta từng bị thương."

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.