Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Phong Mãnh Liệt

Tiểu thuyết gốc · 1225 chữ

“Ầm!!!”

Một cột đất khổng lồ đột nhiên trồi lên từ mặt đất, hất văng Bạch Triệt đang vút đi. Bạch Triệt vì đang lướt đi với tốc độ cực nhanh nên lực va đập cũng rất mạnh.

“Rầm!!”

“Phụtt!”

Thoáng chốc, cột đất rung lên, lắc lư dữ dội. Nhưng Bạch Triệt cũng chẳng khá hơn. Hắn phun ra một búng máu lớn, rơi xuống đất mê mang một hồi.

Đám Huyết Vân Lang nhìn thấy Bạch Triệt như vậy, lập tức nhào tới, ý đồ muốn sát hại rất rõ ràng. Bạch Triệt tuy hôn mê nhưng trong phản ứng tự nhiên của cơ thể, vẫn ném một hỏa cầu lớn về phía đàn Huyết Vân Lang.

Đám Huyết Vân Lang bị bất ngờ không kịp đề phòng, tức khắc trúng đòn. Những con bị trúng bộ lông bị thiêu rụi, lăn lộn trên mặt đất gầm thét vid đau đớn. Mùi thịt cháy thoang thoảng trong không khí, thêm mùi huyết tinh nồng đượm tạo ra một thứ mùi gay mũi đầu khó chịu.

Đám Huyết Vân Lang phía sau không bị trúng chiêu nhưng cũng hết sức hoảng sợ, bất giác chững lại rồi hơi lùi. Bất ngờ vào đồng bọn chết đi mà không có chút e dè thì hơi lạ.

Một con Huyết Vân Lang có bộ lông trắng kì dị lầm lũi thận trọng bước lên. Đàn Huyết Vân lang tức khắc nhường đường. Xem chừng con Huyết Vân Lang này có địa vị không nhỏ trong đàn.

Nó tiến tới chỗ Bạch Triệt đang nằm, khịt khịt mũi ngửi rồi tru lên một tiếng. Ngay lập tức, đàn Huyết Vân Lang liền vây quanh nó, phủ phục đầu run sợ.

“Là Huyết Lang vương!”

Tử Phong đằng xa thấy vậy, lập tức biến sắc mặt. Huyết Lang vương, vương giả trong loài sói, dù ở bất kì đàn sói nào cũng được tôn trọng. Xét theo tình hình này, con Huyết Lang vương kia quả thực đã động sát tâm với tên mập.

Không chút do dự, Tử Phong đá một cú thực mạnh vào một con Huyết Vân Lang gần đó, phá vòng vây chạy ra. Chớp mắt, một đạo kiếm quang chém ra, tàn sát bất cứ thứ gì nó đi qua. Huyết quang nở rộ,”Khảm! Cấn! Chấn! Bát Môn thuật, đệ tam môn! Khai!!”

Tử Phong gầm lên, khí tức chốc lát tăng vọt. Uy áp khủng khiếp tỏa ra. Đàn Huyết Vân Lang chớp mắt như nhưng thấy quỷ, kêu ăng ẳng bỏ chạy. Huyết Lang Vương chớp mắt cũng khiếp đảm vô cùng. Nó chưa vào giờ cảm nhận được tử khí khủng khiếp như vậy. Cái chết như cận kề, một khát vọng sinh tồn chợt bùng lên trong người nó. Huyết Lang Vương gào lên tru một hồi. Tiếng tru của nó khiến cho người ta chợt sinh ra một cảm cảm giác run sợ.

Tử Phong khí thế bên kia cũng không kém. Sát uy tỏa ra, tựa như sát thần đang nổi cơn thịnh nộ. Bỗng chốc, khí thế hai bên giao nhau, không ai kém cạnh ai. Một kẻ như nắm quyền sinh sát, lúc này đã thực sự nổi giận. Một bên thì vì lòng kiêu hãnh của một bậc vương giả, chí tôn vô thượng mà kháng cự lại. Trong sát na, vạn vật cúi đầu, ảm đạm thất sắc, tựa như quy phục thiên uy vậy.

Kiếm quang Tử Phong chợt loé. Kình phong bỗng chốc rít gào, tỏa ra mùi vị tử vong đáng sợ. Huyết Lang Vương bên kia hai mắt đỏ ngầu, cặp răng nanh trắng tinh lộ ra, tứ trảo cũng bật mạnh, cắm sâu xuống nền đất cứng, vững vàng uy phong như một bậc vương giả. Toàn thân nó khẽ run, các cơ gồng tới cực hạn, như chỉ đợi một giây sai lầm của con mồi là nhào tới ăn tươi.

“Ầm!!”

“Soạt!”

Hai âm thanh khô khốc, đầy lạnh lẽo, như mùi vị tử vong chợt vang lên. Tử Phong chân cước bộ như ảo ảnh, bước đầu bắn đi với lực cực mạnh khiến đất đá xung quanh chỗ hắn đứng như bị nện một cự quyền cực mạnh, nứt toác. Huyết Lang Vương cũng nhanh không kém, hai chi trước chồm lên, ý đồ muốn xé Tử Phong ra từng mảnh. Tử Phong tốc độ vẫn không dừng lại, tiếp tục lướt tới như tử thần đòi mạng.

Nhóm lão sư cùng học viên nhân cơ hội này chạy ra lôi Bạch Triệt vào cứu chữa. Tiêu Kính lão sư (Tiêu sư) lấy tay áp lên vùng Đan điền Bạch Triệt đưa một luồng hồn lực vào kiểm tra. Lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhấc tay ra, nói:

“Không sao, cậu ta chỉ bị va đập mạnh nên hôn mê thôi. Với thể chất hồn sư của hắn thi không vấn đề gì nhiều lắm. Cùng lắm thì tĩnh dưỡng vài ngày là xong.”

Diệp Phúc (Diệp sư) gật đầu, nói:

“Không sao là tốt rồi, chỉ cần về kịp đại bản doanh là xong. Nhưng giờ chúng ta phải tìm cách giúp tên tiểu tử họ Tử kia. Hắn ta xem ra cũng là một kết có tố chất cường giả không tồi.”

Thái lão sư dõi mắt về phía trận chiến của Tử Phong, ánh mắt loé lên và tia tán thưởng. Lát sau, hắn nói:

“Hai người đưa những học viên khác về đi. Ta sẽ ở lại giúp tên tiểu tử kia.”

Ánh mắt Tiêu Kính hơi ngần ngừ. Hắn nói:

“Liệu ổn không? Hai bọn ta thì không vấn đề gì nhưng một mình ngươi thì có lo liệu được không?”

Thái Minh (Thái lão sư) cười lớn, vỗ vỗ vai hai đồng nghiệp của mình, nói:

“Yên tâm, yên tâm. Cái thân mới cận tứ tuần của ta chưa chết nổi, hai ngươi cứ yên tâm về đi.”

Hai lão sư lúc này ánh mắt mới yên lòng. Dù sao Thái Minh cũng là một đồng nghiệp, hơn nữa cũng hay chơi thân với nhau, còn tự nhận là anh em chí cốt, tại sao lại không lo cho được. Nhưng nghe Thái Minh nói vậy, họ cũng yên lòng. Không ai hiểu rõ Thái Minh bằng bọn họ, chắc chỉ trừ thê tử Thái Minh ra, còn lại chưa chắc đã biết thực lực của Thái Minh khủng khiếp cỡ nào.

Diệp Phúc khoát tay, hô lên:

“Các em nhớ bám sát theo hai chúng ta, tốt nhất là đừng để rơi lại. Trong Thiên Sa sâm lâm vốn rất nguy hiểm, trong trường hợp này lại cành hung hiểm hơn vạn phần. Nếu tụt lại phía sau quá xa mà xảy ra bất trắc gì, chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu được.”

Những học viên kia ánh mắt bỗng chốc co rút lại. Chúng hiểu những lời Diệp Phúc nói là gì. Ngay cả một giáo viên còn nói vậy, chứng tỏ giờ đây tình cảnh của bọn họ thực hung hiểm vô cùng.

“Đi!”

Tiêu Kinh nói lớn, chân lập tức lướt nhanh đi. Đám học viên cũng ngay lập tức bám theo sau. Diệp Phúc theo sau bọc hậu. Chốc lát, bóng nhóm người đã dần mất hút trong rừng cây.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục : Dị Giới Xuyên Qua sáng tác bởi HLman
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.