Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi ngờ Long Nguyên Tinh

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Chương 807: Nghi ngờ Long Nguyên Tinh

Lam Hiên Vũ nói: "Cậu ta vừa tông vào ta, còn chủ động ra tay với ta. Các ngươi đều biết quy định của học viện, cậu ta đã vi phạm quy định, nên ta sẽ đưa cậu ta đến Giáo Đạo Xứ một chuyến."

"Học trưởng, đừng mà!" Nữ sinh kia hô lên một tiếng, những người khác cũng tập trung tới trong nháy mắt, vây quanh Lam Hiên Vũ.

Lam Hiên Vũ đột nhiên cảm thấy vui vẻ, hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? Những niên đệ, niên muội này là muốn tạo phản phải không?

"Ý các ngươi là gì?" Lam Hiên Vũ vẫn mỉm cười hỏi.

Nữ sinh kia nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi học trưởng, hôm nay tâm trạng của bạn em không tốt. Cho nên mới vô tình mạo phạm anh, anh có thể đại nhân đại lượng tha cho cậu ấy được không ạ? Thả cậu ấy ra được không ạ?"

Lam Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Thả cậu ta ra cũng không có gì là không thể. Thế nhưng, nhìn giáo huy của các ngươi, cũng là học sinh năm thứ tư rồi. Năm thứ tư ở Sử Lai Khắc, thứ học viện dạy các ngươi không chỉ là tăng cường sức mạnh, mà còn cả sự dạy dỗ về tính cách. Các ngươi nên biết, ở Sử Lai Khắc, tính cách của học sinh luôn là ưu tiên hàng đầu. Cậu ta hôm nay bởi vì tâm trạng không tốt đã chủ động công kích ta, cứ thế, phải chăng tới khi cậu ta tốt nghiệp Sử Lai Khắc, sẽ luôn giận chó đánh mèo lên người khác không? Nếu như hôm nay không học được bài học, tương lai cậu ta tốt nghiệp Học viện rồi, thì phải làm thế nào đây? Cho nên, ta không thể thả, đây là ta có trách nhiệm với cậu ta. Cụ thể phải phạt thế nào, đó là chuyện của Giáo Đạo Xứ."

Nhất thời sắc mặt của nữ sinh kia trở nên khó coi, mấy người xung quanh cũng bày ra vẻ mặt phẫn nộ, ngay lúc định ra tay thì bị nữ sinh kia giờ tay lên ngăn lại: "Học trưởng, xin lỗi, em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh. Hôm nay thực sự là một tình huống đặc biệt. Tâm trạng của tất cả bọn em đều rất tồi tệ. Anh là người từng trải, hẳn là biết Đấu Thiên Giả Nhiệm Vụ. Chúng em vừa thi hành một Đấu Thiên Giả Nhiệm Vụ trở về. Một người bạn cùng lớp khác của bọn em, là bạn học từ Thiên Đấu Tinh của cậu ấy, bị thương nặng không qua khỏi, cho nên tâm trạng của cậu ấy cực kỳ tồi tệ. Người bạn học kia vì che chở cậu ấy mà chết, cậu ấy vô cùng tự trách, cho nên vừa rồi mới không khống chế được tâm trạng. Xin học trưởng bỏ qua cho."

Vừa nói, cô gập người xuống thật thấp xin lỗi Lam Hiên Vũ.

Nụ cười trên mặt Lam Hiên Vũ biến mất, nghiêm mặt nói: "Về tình thì có thể tha thứ, ta rất hiểu tâm trạng của các ngươi bây giờ, cũng rất hiểu tâm trạng của cậu ta. Thế nhưng, chúng ta thân là hồn sư, có rất nhiều năng lực vượt xa người thường. Nếu như hành vi của bản thân bị tâm trạng chi phối, như vậy, lỡ tổn thương những người vô tội thì phải làm sao? Không thể bởi vì bản thân chúng ta gặp chuyện gì, mà trút hết tâm trạng lên người xa lạ. Cậu ta chắc chắn phải đến Giáo Đạo Xứ, nhưng ta sẽ xin nhẹ cho cậu ta, bây giờ mời các ngươi tránh ra."

Sắc mặt nữ sinh kia đột nhiên trở nên lạnh lùng, một gã nam sinh đứng bên cạnh cô giận dữ nói: "Sao anh có thể không có tình người như thế hả? Lẽ nào anh không có bạn học bị thương trong lúc thi hành Đấu Thiên Giả Nhiệm Vụ sao?"

Lam Hiên Vũ thản nhiên nói: "Không."

Lời vừa nói ra, mấy người xung quanh đều nổi giận, theo bọn họ, đây đơn giản là sự khiêu khích của Lam Hiên Vũ.

Trong lúc nhất thời, có bốn người đã không khống chế được tâm trạng, lập tức thả ra Võ Hồn của mình.

"Dừng lại, không được động thủ." Cô gái dẫn đầu quát lớn ngăn cản.

Những người khác dường như rất nghe lời cô ta, không có hành động gì thêm.

Hàm răng của thiếu nữ khẽ cắn môi dưới, nhìn Lam Hiên Vũ, rồi lại nhìn nam sinh trong tay cậu, giậm chân nói: "Các cậu mau quay về, trình bày mọi chuyện với giáo viên càng sớm càng tốt. Lại mời giáo viên tới Giáo Đạo Xứ. Học trưởng, em có thể cùng anh đến Giáo Đạo Xứ không?"

Lam Hiên Vũ nói: "Tất nhiên là có thể. Các liên đệ, niên muội, ta khuyên các ngươi nên bình tĩnh. Đấu Thiên Giả Nhiệm Vụ đối với chúng ta mà nói, là thử thách quan trọng. Không chỉ thử thách sức mạnh, năng lực ứng biến, mà còn tôi luyện tính cách. Nếu như các người không thể vượt qua thử thách này, như vậy, các ngươi sẽ không có tư cách tốt nghiệp từ Sử Lai Khắc."

Những học viên năm thứ tư đứng xung quanh cậu lúc này đâu còn nghe lọt lời cậu nói, trái lại chỉ muốn xông đến đánh nhau với cậu. Cô gái kia thế nhưng lại chắn trước mặt Lam Hiên Vũ, đẩy từng bạn học của mình ra xa, kéo cánh tay của Lam Hiên Vũ rời đi.

Lam Hiên Vũ thở dài trong lòng, cậu rất thông cảm với cảnh ngộ của những niên đệ, niên muội này. Việc gặp nạn trong lúc thi hành Đấu Thiên Giả Nhiệm Vụ quả thật không tính là quá nhiều, bởi vì trong giai đoạn đầu thực hiện nhiệm vụ, nói thế nào thì học viên cũng sẽ phái giáo viên âm thầm bảo vệ.

Bạn học của những học viên năm thứ tư này chắc là đã gặp phải tình huống đặc biệt, mới có thể chết người.

Cô gái kia kéo Lam Hiên Vũ rời đi, đi về hướng Giáo Đạo Xứ, đi được vài phút mới nhận ra mình đang kéo cánh tay của Lam Hiên Vũ, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng buông ra.

Cô quay đầu lại nhìn Lam Hiên Vũ, lúc này mới để ý thấy vẻ ngoài của vị niên trưởng này đúng là rất đẹp, sau khi sửng sốt một chút, cô nói: "Học trưởng, em tên là Lý Tuyết Oánh. Còn chưa thỉnh giáo anh là?"

Lam Hiên Vũ mỉm cười nói: "Năm thứ sáu, Lam Hiên Vũ. Niên muội, ngươi rất bình tĩnh, không để cho tình hình leo thang, rất tốt."

Lý Tuyết Oánh chỉ cảm thấy học trưởng trước mặt mình rõ ràng không già hơn mình bao nhiêu lại nói chuyện như ông già, không khỏi liếc cậu một cái: "Vậy nếu như vừa rồi bọn họ động thủ với anh thì sao?"

Lam Hiên Vũ dứt khoát nói: "Dĩ nhiên là cùng nhau đến Giáo Đạo Xứ rồi. Bởi vì bọn họ không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, nên bọn họ đều không phải là học sinh đủ tư cách. Bọn họ cần được giáo dục lại."

Lý Tuyết Oánh không nhịn được phàn nàn: "Học trưởng, anh thật đúng là công chính nghiêm minh. Lẽ não anh định sau khi tốt nghiệp sẽ tham gia Giáo Đạo Xứ?"

Lam Hiên Vũ bật cười nói: "Vậy cũng không phải là không thể. Bây giờ ta chỉ muốn đổi đồng phục của mình từ màu xanh sang màu đỏ thôi."

Đồng phục màu đỏ là dành riêng cho các đệ tử Nội viện.

Trong lòng Lý Tuyết Oánh khẽ động, tất nhiên cô hiểu ý của Lam Hiên Vũ. Đây cũng là mục tiêu của hầu hết các học viên của Ngoại viện Học viện Sử Lai Khắc.

"Có thể nói cho ta biết, các ngươi đã gặp chuyện gì không, thật sự có bạn học chết trong Đấu Thiên Giả Nhiệm Vụ sao?" Lam Hiên Vũ nghi ngờ hỏi.

Sau khi nghe câu hỏi của cậu, vành mắt của Lý Tuyết Oánh đột nhiên đỏ lên: "Bọn em ở Long Nguyên Tinh, thực thi nhiệm vụ giết Nguyên Long. Vốn dĩ tất cả đều tốt, nhưng bọn em phát hiện một cái hang động, lúc đó, Ngô Trì Khiêm và Vương Tiêu Nghị đi vào tìm kiếm. Kết quả là xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Long Nguyên Tinh? Nghe cô gái nói cái tên này, Lam Hiên Vũ không khỏi có phần ngạc nhiên, bởi vì trước đây lúc bọn họ thi hành Đấu Thiên Giả Nhiệm Vụ, lựa chọn của nhiệm vụ đầu tiên cũng là Long Nguyên Tinh.

Đã hơn một năm trôi qua, không ngờ đám niên đệ, niên muội này cũng chọn Long Nguyên Tinh.

"Năm đó chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên cũng là ở Long Nguyên Tinh, còn đúng lúc gặp phải Nguyên Long thú triều. Chuyện gì đã xảy ra với các ngươi trong hang động đó?" Lam Hiên Vũ vừa nói vừa thả nam sinh cậu dẫn theo ra, không nghi ngờ gì nữa, nam sinh này chắc chắn là một trong hai người Ngô Trì Khiêm và Vương Tiêu Nghị.

Thu hồi Lam Ngân Thảo có hoa văn màu vàng, bởi vì cơ thể suy yếu nên nam sinh kia ngồi chồm hổm dưới đất thở hổn hển một hồi mới đứng lên.

Lúc này mắt cậu ta không còn đỏ hoe nữa, nhưng sắc mặt vẫn tệ như cũ, lẩm bẩm: "Không biết, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết về sau đầu óc trống rỗng, như là đã quên rất nhiều thứ. Vương Tiêu Nghị ở phía trước, tôi ở phía sau, dường như chúng tôi đã thấy điều gì đó, nhưng rất nhanh chúng ta đã gặp phải công kích."

"Nguyên Long công kích các ngươi?" Lam Hiên Vũ hỏi.

Ngô Trì Khiêm lắc đầu: "Không nhớ rõ, không biết tại sao, không nhớ rõ."

Lý Tuyết Oánh tiếp lời nói: "Bọn em ở bên ngoài đợi bọn họ, đợi hơn mười phút, rồi đột nhiên bọn họ bị thổi bay ra. Sau đó, Vương Tiêu Nghị hét ầm lên bảo mọi người chạy mau, như thể cậu ấy đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, mắt mở thật to, sau đó cậu ấy liền hôn mê. Lúc đó bọn em phát hiện ra nguy hiểm, nhanh chóng mang hai người bọn họ quay về căn cứ."

Lam Hiên Vũ khẽ cau mày, nhìn Ngô Trì Khiêm hỏi: "Ngươi không nhớ được tý gì ư?"

Ngô Trì Khiêm ngơ ngác nói: "Màu đỏ, rất nhiều màu đỏ, tôi nhớ điều này."

Tinh thần lực của Lam Hiên Vũ dao động, cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Trì Khiêm, trong lòng khẽ động, Ngô Trì Khiêm này dường như thực sự bị kích thích tinh thần. Lúc trước công kích mình, hẳn không phải là bản tâm của hắn.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục IV: Chung Cực Đấu La (Bản Dịch Từ Chương 805) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi btcd
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.