Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học viện Hoàng Gia Đấu Linh (Hết)

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Đường Vũ hay Hắc Chí Tôn lên sân người khác chỉ là hơi tập trung một chút, nhưng đến lượt Mặc Vân lên sân, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía sân đấu.

Diêu Hạo Hiên không hiểu sao lại cả người nổi da gà, cảm giác toàn trường chú ý, thật sự rất hưng phấn.

Giống như mọi người đều đang đề phòng Mặc Vân, điều đó chứng tỏ là Mặc Vân là một con quái vật thật sự, mà tất cả mọi người cần để ý.

Dù rằng các thành viên của Sử Lai Khắc đều biết sự thật Mặc Vân chỉ là Hồn Tông, nhưng không có ai dám nói rằng thực lực thật sự của Mặc Vân là bao nhiêu!

Bởi vì mọi người còn chưa chứng kiến được sức mạnh thật sự của cậu, mỗi lần đều có thể thành công chiến thắng!

Mỉm cười thân thiện nhìn về phía đối thủ, Mặc Vân thả lỏng hai tay vô hại nhìn Hàm Linh Nhi cười nói

“Học viện Sử Lai Khắc, Mặc Vân!”

“Học viện Đấu Linh, Hàm Linh Nhi”

Hai bên lần nữa giới thiệu, võ hồn của Hàm Linh Nhi còn đang ở trong trạng thái phụ thể, sáu vòng hồn hoàn có lực uy áp không nhỏ.

Mặc Vân nhìn sang phía trọng tài, thấy ông gật đầu, cậu liền gọi ra võ hồn của mình, thầm thì trong miệng, sáu vòng hồn hoàn lập tức phát sáng

Vẫn là những màu sắc đáng sợ mà mọi người đã từng chứng kiến, Đen Đen Đen Đen Đỏ Đỏ!

Bốn cái vạn năm, hai cái Mười vạn năm!

Thực tế thì cũng không chênh lệch lắm, thậm chí còn khủng bố hơn, Ba cái vạn năm, một cái Mười vạn năm!

Hai bên hồn sư vừa nghe chỉ thị của Trọng tài liền rút lui về sau, đồng thời Hàm Linh Nhi cúi người, sẵn sàng lúc nào cũng sẽ tấn công.

Tấn công là phương thức phòng thủ tốt nhất, cô còn lấy ra một cây Hồn đạo pháo mà ở trận đấu với Hắc Chí Tôn không sử dụng.

“Hừm… chuẩn bị kỹ đấy!” Mặc Vân bình tĩnh nói, tiếp đến phóng lấy Bát Diệp Cánh bay lượn trên cao.

Giống như là một lời khiêu khích đến Hàm Linh Nhi, nói rằng: Có giỏi thì bắn ta đi!

Hàm Linh Nhi không có bị kích động, bất quá trên tay động tác lại không chậm, nhắm bắn, tiếp đến lên nòng!

“Ồ!” Mặc Vân đứng yên ở trên không nhìn xuống, giống như nhìn một cái trò cười, đột nhiên cả người Hàm Linh Nhi lập tức co giật.

“Điện từ là thứ rất dễ lưu lại sau một trận đấu, chị cần phải để ý mặt sân trước khi sẵn sàng cho một trận đấu khác nha!” Mặc Vân đột nhiên mở miệng

Dứt lời, Hồn đạo pháo khai hỏa, bắn hụt khỏi mục tiêu, Mẫn công chiến hồn sư thân thể không tính quá mạnh, lập tức quỵ xuống.

Bất quá, ngay sau đấy xuất hiện ở đằng sau Mặc Vân, vận dụng toàn bộ sức mạnh đánh xuống, không thể do dự

“Vạn năm hồn kỹ! Xuyên Tâm Trảo!” Hàm Linh Nhi hét lớn một tiếng, lập tức đâm xuống.

Cú đá dâm thẳng qua người của Mặc Vân, đồng thời máu tươi bắn ra, Hàm Linh Nhi kinh ngạc khi mọi thứ đạt được quá đơn giản.

Đối thủ bị cô đâm chết, đồng thời đè xuống mặt đất?

Đây mà là một Hồn Đế sao? Đối phương sử dụng.. ảo ảnh?

Vừa nghĩ tới đây, một chùm tia tan rã lập tức bắn tới, trong khoảnh khắc vài giây ngắn ngủi, cô lập tức kích hoạt Vô địch hộ tráo.

Nhưng sự phòng ngự tuyệt đối không có như cô mong muốn, Hàm Linh Nhi vẫn là văng về sau, tấm phòng ngự vậy mà.. bị ăn mòn?

“Kim loại khắc tinh là thứ có thể phá hủy cấu trúc một cách bất quy tắc, dù cho là Vô địch hộ tráo, thì về cơ bản đấy chỉ là bình thường kim loại mà thôi, cần kiếm một thợ rèn thật tốt trước khi tạo ra hồn đạo khí nhé!” Mặc Vân lại tiếp tục nói.

Lời nói của cậu Hàm Linh Nhi không hiểu, nhưng trong lòng lại cảm thấy khẩn trương một cách bất an

Hình ảnh của Mặc Vân bị đâm xuyên ngực ở bên cạnh chậm rãi biến mất, ngược lại hóa thành những đóa hoa nở rộ

Băng giá tản ra, làn sương trắng đang không bao phủ toàn bộ sân đấu, Hàm Linh Nhi không có cơ hội tránh thoát, trừ khi cô có thể phi hành.

“Chết tiệt… Huyễn Miêu Thị Giác!” Hàm Linh Nhi lần nữa kích hoạt vạn năm hồn kỹ, để cho bản thân có cơ hội tập kích lần cuối.

Nhưng ngay khi hồn kỹ kích hoạt, đột nhiên con mắt của Mặc Vân trừng lên, Hàm Linh Nhi cả người ngã ngồi xuống.

Đôi mắt của cô đau quá.. đau…

“ARGHHHHHH!!!!!”

Kêu lên như tim gan bị cào cấu, Hàm Linh Nhi tiếng hét làm mọi người giật mình, đột nhiên hai chân cô đóng lại thành băng.

Không có tâm trạng để chóng lại nhiệt độ được tạo ra, Hàm Linh Nhi lần nữa ngước mặt lên nhìn thì đã thấy đối thủ ở trước mặt mình.

Hai mắt cô chảy ra nước mặt, tuyệt vọng đang bao phủ cô…

Âm thanh của Mặc Vân vang lên, rất bình thản, nhưng nội dung làm người nổi da gà

“Nếu em nói, chỉ cần một cái búng tay, chị sẽ lập tức biến thành hư không, một giọt máu cũng không để sót, liệu chị sẽ tiếp tục chiến đấu?” Mặc Vân lúc này cực kỳ đáng sợ.

Hàm Linh Nhi coi như thở cũng cực kỳ khó khăn, hô hấp chậm lại, bàn tay của Mặc Vân vươn lên.

Hai ngón tay chạm vào nhau, chỉ cần thêm một chút… mọi thứ liền ĐOÀNG!

“Haha, đùa tý thôi, Hàm Linh Nhi tỷ có thể chịu thua chứ?” Mặc Vân lần nữa khôi phục lại bình thường.

Bất quá ấn tượng cậu để lại trên sân đấu làm người khác không dám nhìn thẳng vào Mặc Vân, Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần lúc này đã lạnh hết sóng lưng.

Vương Ngôn lão sư cũng quên luôn việc cản lại học viên của mình, ông cũng bị câu nói của Mặc Vân làm sợ hãi.

Đối phương cứ như vậy đơn giản đe dọa mạng sống của một cái Hồn Đế?

“…Vâ.. vâng, chịu thua.. làm ơn.. cho ta rời khỏi sân đấu….” Hàm Linh Nhi trái tim lại đập lại chầm chậm, tiếp đến run run nói lên, cuối cùng vỡ òa khóc ra.

Cảm giác từ địa ngục được sống trở lại khiếm Hàm Linh Nhi mừng rỡ, rồi lại ám ảnh không thôi.

Đây chính là Sử Lai Khắc học viện, một thực lực không thể nào chạm tới, đây chính là quái vật, một cái Hồn sư có thể nghiền ép tất cả hồn sư còn lại.

Hàm Linh Nhi được các đồng đội mang xuống, băng giá đã tản ra, Mặc Vân thở nhẹ một hơi.

Trận đấu này so với Đắc Ái Na còn phải nhẹ nhàng hơn, cô gái Hồn Đế này hoàn toàn không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Quá nhiều thiếu sót, tâm trí vẫn còn yếu đuối…

Thêm cả lợi thế đến từ trận đấu trước, Mặc Vân nhẹ nhàng rời khỏi sân đấu, hoàng đế Tinh La quốc vẫn còn chưa dời ánh mắt khỏi cậu.

“Mọi người, cười cái nào, chúng ta tấn cấp bát cường rồi, đừng có nghiêm trọng như vậy a!” Mặc Vân để ý thấy biểu cảm của các thành viên khác trong Sử Lai Khắc, gãi đầu nói

“Cười cái đầu em, vừa rồi đáng sợ quá! Đừng có làm như vậy nữa!” Mã Tiểu Đào là người đầu tiên nổi đóa, cô cảm thấy thật rùng rợn.

Có đôi khi đáng sợ liền đến từ sự bình thản như vậy, không phải cứ phải điên cuồng mới là cội nguồn của tà ác!

Mặc Vân vừa rồi làm như vậy, giống như là một lời khiêu khích đến từ cậu tới một đội khác đang xem thi đấu.

Bảy người, trên đầu toàn bộ đánh số màu đỏ, hơn nữa đều chỉ có một con số, đám người này… lộ diện rồi!

Bất quá bên ngoài che dấu rất tốt, hoàn toàn không để lộ khí tức của Tà hồn sư, nhưng mà cảm giác bị theo dõi này là thế nào?

‘Chít chít’

Ở bên trong đường cống, những nơi dơ bẩn nhất, rất nhiều con chuột đồng thời ngước mặt lên, đôi mắt màu đỏ cùng lúc phát sáng, nhìn thấu mọi thứ.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục Người Chơi! sáng tác bởi VioletFlower98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VioletFlower98
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.