Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị hai

1385 chữ

Vòng hồn hoàn màu đen từ xác của Mộc Nguyên đột nhiên nảy lên, giống như bị thứ gì tóm lấy, kéo về phía Mặc Vũ.

Ở sau lưng đứa nhỏ, hiện ra một hình bóng mờ ảo, giống như là hình dáng của một thiếu nữ… xinh đẹp, và dịu dàng.

Có vài nét gì đó giống như Mặc Vũ, nhưng Lạc Thanh Thanh có thể khẳng định, đây không phải là bản thân Mặc Vũ trong tương lai.

Đây cũng không phải là con quái vật trong người đối phương.

“Ngươi là…” Lạc Thanh Thanh kiêng kị nói

Chỉ thấy đối phương suỵt nhẹ một tiếng, Lạc Thanh Thanh liền mất đi ý thức ngủ say, ngã bệch xuống ở bên cạnh.

Trong khi đó vòng hồn hoàn từ xác Mộc Nguyên đã biến thành một nguồn năng lượng dồi dào truyền vào cơ thể Mặc Vũ.

Tại sâu bên trong cơ thể của Mặc Vũ, cô đang không tự chủ hấp thu Hồn lực đến từ hồn hoàn của tên Tà hồn sư, khôi phục lại lý trí cho mình

Ánh mắt dần dần mở ra, nhưng không phải là bên trong khu rừng vừa rồi

“Ta… chết rồi sao?” Mặc Vũ đánh giá mọi thứ xung quanh.

Đột nhiên cô nhìn thấy thật nhiều loài chim cú mèo bay ngang qua, giống như là một sợi lông vũ nhẹ lướt trên không trung.

Từ đó hiện ra một chút ánh sáng, chiếu lộ một con chim cú mèo khổng lồ đang đứng ở đối diện cô.

Một thứ gì đó khổng lồ….

Nếu theo như lời Thanh Thanh nói, đây chính là bản thân cô trong tương lai sao?

Con quái vật ẩn sâu bên trong lời nguyền.

Có vẻ như vừa rồi cô đã sử dụng năng lực của mình quá nhiều, đẫn đến lý trí hao hết, và khởi động lời nguyền đến từ ác quỷ.

Mặc Vũ nở một nụ cười tự giễu, nhìn thứ đáng sợ ở trước mặt, bước tới.

“Em gái của chị không bỏ cuộc đơn giản như vậy chứ?” Đột nhiên một thứ thanh âm vang lên, đến từ phía con quái vật đối diện.

Chính giữa của con chim cú mèo khổng lồ là một viên pha lê màu đỏ trong suốt, tại nơi đấy… là Mặc Linh?

Không… là chị gái của cô, người đã chết ở lúc trước….

“Ảo giác?” Mặc Vũ cười cợt, như thể muốn khóc, cô đi tới phía trước con quái vật, chạm tay vào viên pha lê.

“Không phải, là chị đây” Mặc Linh ở bên trong viên pha lê nở nụ cười hiền từ, không giống với người chị tại thế giới này, ánh mắt đối phương tràn đầy sự yêu thương nuông chiều, lẫn bên trong sự đau đớn.

Khi bàn tay của chị ấy chạm vào trên từng đầu ngón tay của Mặc Vũ, xúc cảm mang đến hơi ấm.

Và cái cảm giác chân thật này làm Mặc Vũ muốn khóc lên.

“Không sao cả, ổn rồi… nơi này cũng không nguy hiểm nữa” Mặc Linh xoa đầu đứa em gái của mình.

Con chim cú mèo khổng lồ lập tức sải rộng cánh, vươn nhẹ cơ thể to lớn của nó, dùng đôi cánh để chở che cho Mặc Vũ.

Hoàn cảnh này hoàn toàn khác với Lạc Thanh Thanh.

Bởi vì ở bên trong lời nguyện ước của Mặc Vũ, còn kết nối với một lời nguyện ước khác của Mặc Linh

“Bảo vệ em gái mình”

Chính nhờ như vậy, sự cộng hưởng của hai lời ước mới đủ năng lực để khiến cho sức mạnh được ban tặng vượt khỏi sự kiểm soát của con ác quỷ.

Đem Mặc Vũ đánh tới nơi này.

Đồng thời Mặc Linh cũng trở thành hình thái tuyệt vọng của Mặc Vũ, tại nơi này, cô gánh chịu toàn bộ sự đau khổ thay cho em gái mình.

Xong rồi trở thành một hình thái độc lập, cô là lời nguyền của Mặc Vũ, cũng là sự cứu rỗi của đứa em gái ngu ngốc nhà mình.

Dứt lời, Mặc Vũ còn chưa kịp nói chuyện với chị của mình, thì không gian xung quanh đã bóp méo, và ý thức của cô quay trở về thực tại.

Lạc Thanh Thanh không ngừng gọi tên của cô, khuôn mặt ấy tràn đầy sự hoảng hốt

“Tiểu Vũ… Tiểu Vũ…”

“…Vâng” Mặc Vũ hơi khàn khàn trả lời một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, cô nhìn thấy Điệp Tinh Lan và Tế Lâm cũng đã ở bên cạnh.

Điệp Tinh Lan không ngừng nói lời xin lỗi vì đã quá tập trung vào việc đuổi giết Tà hồn sư mà để hai đứa nhỏ nhà mình chịu tổn thương.

Mặc dù đã giết chết được tên Hồn Tông làm trọng thương Lạc Thanh Thanh, nhưng tâm trạng của mọi người đều không vui vẻ cho mấy

Hai đứa nhỏ được đưa trở về Học viện, Lạc Thanh Thanh trong suốt quá trình không ngừng nắm lấy tay của Mặc Vũ.

“Không sao mà, tớ ổn rồi, thấy không?” Mặc Vũ cố gắng nở nụ cười, thể lực của cô khá yếu, đấy là sự thiếu hụt khi sở hữu một sự linh hoạt cực cao ở cấp độ hiện tại.

“Đừng có cố gắng, nằm nghỉ thêm một chút đi” Lạc Thanh Thanh đè người Mặc Vũ xuống giường, để đối phương có thể nghỉ ngơi.

Hai người im lặng một lúc không nói gì, cho đến tới khi trời khuya, Lạc Thanh Thanh mới do dự hỏi

“Lúc đó, tớ nhìn thấy một bóng người mờ ảo, lời nguyền trên người cậu còn ổn không?”

Nghe như vậy, Mặc Vũ càng thêm xác định phỏng đoán của mình.

Cô ban đầu suy nghĩ rằng hình ảnh của Mặc Linh chỉ là một thứ ảo giác mà cô tưởng tượng đến.

Nhưng xem ra cũng không phải.

Chị ấy đã ở đó!

Bên trong cô!

Đồng thời cản lại sự ăn mòn của lời nguyền, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm

“Chị hai…” Mặc Vũ thì thầm trả lời

“Chị hai?” Lạc Thanh Thanh khó hiểu, đối phương gọi cô là chị hai?

“Tớ nhìn thấy, chị hai của tớ” Mặc Vũ nói rõ ràng hơn

“Mặc Linh? Nhưng không phải chị ấy đang ở Sử Lai Khắc học viện….” Lạc Thanh Thanh đang nói bỗng nhiên nghĩ tới một trường hợp

“Đúng vậy, là chị gái thật sự của tớ” Mặc Vũ vừa khóc vừa cười nói, cảm xúc có chút hỗn loạn.

Cô vui vẻ vì chị gái vẫn luôn ở bên mình, nhưng lại khóc vì nhớ tới những ký ức tồi tệ lúc trước.

Mặc Vũ vẫn còn chưa hiểu rõ hoàn toàn sự tồn tại của Mặc Linh có ý nghĩa gì ở sâu trong tinh thần hải của mình.

Cô dần dần thiếp đi.

Đấy là một đêm thật sự dài, cảm giác mọi lo toan trong thời gian qua bỗng nhiên tan biến.

Lời nguyền cũng dần dần thu nhỏ lại, biến thành một hình xăm thu gọn ở trên mu bàn tay.

Khi mà hai đứa nhóc cũng không biết, hồn lực của Mặc Vũ đang không ngừng tăng tiến dù cô bé không hề tu luyện.

Hồn lực cấp chín đang không ngừng đổ đầy về phía trước, đỉnh phong!

Sau đấy… đột phá!

Không hề có một bình chướng nào, như thể nước đổ thành sông, sông đổ về biển.

Từ trên hình xăm hiện ra một con vật nhỏ, là con ác quỷ mà Mặc Vũ ký khế ước, tuy nhiên ánh mắt màu đỏ của đối phương lại không hề lạnh lẽo, mà ngược lại ấm áp, hiền diu.

Con vật nhỏ giống như loài mèo tuyết nằm gục ở trên vai của Mặc Vũ, cơ thể nó phát sáng, một vòng hồn hoàn màu vàng ở sau lưng Mặc Vũ chợt hiện rồi biến mất.

Hồn hoàn trăm năm?

Không hẳn.

Thứ ẩn sâu bên trong hồn hoàn đó là một chút ánh kim không phù hợp với cấp độ trăm năm, đấy là một loại Hồn hoàn duy nhất, sở hữu trí tuệ độc lập.

Mặc Linh.

Bạn đang đọc Đấu La Song Tinh (Dịch) của Quỷ Ảnh Tiểu La
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngocchanquan999
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.