Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ hồn của ta là Dê cụ

Tiểu thuyết gốc · 1348 chữ

Nghe thấy tiếng nói của gã bảo vệ, đám người ngay lập tức ngoái đầu nhìn lại.

Người đến không ai khác ngoài 'Đại sư' Ngọc Tiểu Cương của chúng ta.

【Hừ, tưởng cái gì hóa ra gỉ cái tường. Chỉ là một thằng phế vật 29 cấp mà cũng được xưng hô là: 'Đại sư' ư?】

Lão dê nghĩ nghĩ một lúc liền cảm thấy hợp lí.

Ở một cái tòa thành 'hẻo lánh' như thế này, 29~30 cấp cũng đã được coi là cao thủ số 1, số 2, hơn nữa, nhìn tuổi tác của Ngọc Tiểu Cương mới đâu ra đấy khoảng bốn, năm mươi tuổi, xét ở trong cái tòa thành rẻ rách này cũng thuộc vào dạng có thiên phú.

Dù sao có ối thằng cả đời cũng không đột phá được 10 cấp hồn lực đâu. Tiêu biểu như Đường Nguyệt Hoa, em gái của Đường Hạo, cả đời kẹt ở 9 cấp, mãi mãi là một tên hồn sĩ.

Cho nên việc gã bảo vệ xưng hô với một tên 'cao thủ' 29 cấp là Đại sư, hoàn toàn hợp lý a.

Ân, ngoài nguyên nhân kể trên thì lão dê không còn nghĩ ra lí do nào khác giải thích cho trường hợp này cả.

"Ta nghe nói, có người làm giả giấy tờ của Vũ Hồn Điện đúng không? Chuyện này là sao?"

Lúc này, lão Kiệt Khắc liền mồm năm miệng mười, vội vàng kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho vị 'Đại sư' của chúng ta nghe.

"Lão tiên sinh, ngài có thể đưa chứng minh của Vũ Hồn Điện cho ta xem được không?"

Lão Kiệt Khắc vốn là thôn trưởng, tuy là không có học thức cho lắm nhưng mà ánh mắt cũng không phải bị mù, từ thái độ và vẻ mặt của bác bảo vệ là lão ta có thể nhìn ra địa vị của Ngọc Tiểu Cương tuyệt đối không thấp, huống hồ hắn ta còn có danh hào 'đại sư' đâu.

Thế là lão Kiệt Khắc ngay lập tức đưa tờ giấy chứng minh qua cho đại sư xem.

Ngọc Tiểu Cương nhìn chứng minh một chút, ánh mắt lóe lên một tia mừng rỡ.

【Há há há, ông trời cũng giúp ta. Cmn, thằng nhóc này chính là thiên tài song sinh võ hồn a. Nếu như ta thu thằng nhóc này làm đồ đệ... thì há há há, sau này không còn bất cứ thằng nào dám cười nhạo ta nữa.】

Không biết tại sao khi Đường Tam trông thấy ánh mắt của vị 'Đại sư' kia nhìn về phía mình, cậu ta lại cảm thấy nổi da gà, cúc hoa mát lạnh, cứ như thể hắn ta đang thèm thân thể của cậu vậy.

"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta thay mặt cho học viện xin lỗi ngài. Đứa nhỏ này cứ giao cho tao đi."

Lão Kiệt Khắc đương nhiên là đồng ý, Đường Tam gật đầu nhưng cũng không mở miệng.

Lão dê cũng cảm thấy hứng thú.

Cho dù lão dê cùng Tiểu Vũ không xuất hiện thì ắt hẳn thằng phế vật Đại sư này cũng đứng ra ngăn cản Đường Tam giết gã bảo vệ a.

Đám người này có thể không biết, nhưng lão dê thì lại biết: Đường Tam chính là con trai của Đường Hạo, cho nên giết một gã bảo vệ thì đã sao, đằng nào thì cũng có thằng Đường Hạo đứng ra chùi đít, thế thì Đường Tam sợ cái mọe gì, giết người thoải con gà mái đi.

Tuy nhiên, lão dê lại không hề biết sự thật, Đường Tam muốn giết gã bảo vệ không phải vì hắn biết thân phận của phụ thân mình là phong hào đấu la, mà là vì:

[Đường môn Huyền Thiên Bảo Lục tổng cương, điều thứ ba: Một khi xác định đối thủ là kẻ địch, chỉ cần giết được đối phương thì không nên hạ thủ lưu tình.]

Vốn là một người trưởng thành mang kí ức của hai đời, lại còn là thiên tài có một không hai của Đường Môn, chính vì vậy trước khi làm việc gì, Đường Tam luôn luôn suy trước tính sau vô cùng cẩn thận.

Cho nên, cho dù Đường Tam biết việc mình giết gã bảo vệ sẽ dẫn đến vô số phiền phức cho phụ thân làm thợ rèn (Đường Hạo) của mình, thế nhưng cậu ta cứ giết thì đã sao?

Mình giết xong thì mình diệt khẩu, hủy thi diệt tích, cùng lắm là bỏ trốn a, bằng vào một thân bản lĩnh của Đường Tam há lại chạy không thoát.

Nói tóm lại là việc lão dê cùng Tiểu Vũ xuất hiện, đã cứu được gã bảo vệ một mạng.

"Hai người các ngươi cũng muốn đăng kí nhập học phải không? Vậy võ hồn chứng minh của các ngươi đâu?" Ngọc Tiểu Cương quay đầu hỏi lão dê.

Mặc dù lão dê mặc trang phục xa xỉ thật đấy, mặc cho Tiểu Vũ đeo xích chó làm từ kim cương thật đấy, thế nhưng trong mắt Ngọc Tiểu Cương cũng chỉ như thế, không ngạc nhiên tí gì.

Dù sao thì hắn ta vốn là thiếu chủ của Lam Điện Bá Vương Tông, 1 trong 3 tông môn mạnh nhất đại lục a.

So với song sinh võ hồn Đường Tam thì quý's tộc' trong mắt Ngọc Tiểu Cương chẳng là cái thá gì.

Trông thấy thái độ có phần thờ ơ của Ngọc Tiểu Cương, lão dê càng cảm thấy hứng thú.

【Hahaha, gặp được thằng tiên thiên mãn hồn lực thì nhà ngươi sáng mắt ra, đến lượt lão phu thì nhà ngươi khinh thường đúng không? Được, lão phu sẽ cho tên phế vật nhà ngươi biết thế nào là lễ độ.】

Nghĩ đến đây, lão dê liền nói:

"Hahaha, bản công từ muốn đăng kí học tập ở cái học viện rẻ rách này thì cần đếch gì võ hồn chứng minh của Vũ Hồn Điện."

Cmn, lão dê vốn ôm thái độ thù địch với Vũ hồn điện, không chửi bới một phen đã là may lắm rồi, hơn nữa, bây giờ lão dê lấy đâu ra võ hồn chứng minh để cho Ngọc Tiểu Cương xem.

Đếch hiểu trong nguyên tác Tiểu Vũ đã không có tiền, lại còn không có võ hồn chứng minh Vũ Hồn Điện, thậm chí còn đếch có danh ngạch của sinh viên làm công, thế thì nàng ta làm thế đé* nào để được nhập học a.

Nhìn thấy thái độ vênh vênh váo váo của lão dê, Ngọc Tiểu Cương liền nhíu mày.

"Vị công tử này, học viện chỉ thu nhận những đứa trẻ đã thức tỉnh hồn lực. Nếu ngươi không đem ra võ hồn chứng minh, thì ta làm sao biết ngươi có phải hồn sĩ hay không để mà thu nhận."

"Không cần thiết phải lằng nhằng như vậy, hãy xem bản công tử triệu hồi võ hồn trước đã."

Muốn triệu hồi võ hồn hay hồn kĩ thì cần phải niệm chú, tất nhiên cao thủ thì không cần, lão dê cũng vậy.

Tuy nhiên, kể từ khi việc mình gian dâm với lão bà của bọn hồn thú đực lộ ra ánh sáng, bị chúng nó đánh cho gần chết mấy tỷ lần, lão dê đã rút ra bài học sương máu là luôn luôn phải điệu thấp.

Sau khi ăn tiên thảo Hóa hình thảo, biến thành hình dáng của nhân loại, bản thể của lão là Mị Ma Tà Dâm Dê nay lại biến thành võ hồn, vốn là Lão dê cũng không cần niệm thần chú để triệu hồi võ hồn, thế nhưng lão ta cứ thích đọc thần chú cho người khác phán đoán sai lầm a.

Nghĩ đến đây, lão dê liền mở miệng đọc thần chú:

"Bánh mì phải có ba tê, đàn ông phải có máu dê trong người. Dê cụ, phụ thể!"

Bạn đang đọc Đấu La: Võ Hồn Của Ta Là Dê Cụ sáng tác bởi Dr.206K
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dr.206K
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.