Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy Luật Bất Thành Văn

Tiểu thuyết gốc · 3084 chữ

Tối hôm đó, tại bệnh xá của Nặc Đinh Thành Sơ Cấp Hồn Sư Học Viện.

"Ứ ứ ứ, trym tao đau quá man~ Đau chết lão tử rồi! Thà thiến quách đi cho xong!"

Cơn đau nhức truyền đến từ dưới háng khiến cho Ngọc Tiểu Cương không tài nào ngủ được.

Sự đau đớn này, không ai có hiểu thấu cho vị Đại Sư này được đâu.

Các cụ đã bảo rồi, đau dài không bằng đau ngắn. Đã có rất nhiều lần Ngọc Tiểu Cương cũng nghĩ đến việc cắt nốt quả trứng còn lại để đau một thể luôn cho nhanh, thế nhưng, mỗi khi hắn ta chuẩn bị vung đao tự cung, thì khuôn mặt xinh đẹp của Bỉ Bỉ Đông, cùng dáng người sexy của đứa em gái họ Liễu Nhị Long lại hiện lên sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn ta không đành lòng cắt đi nốt quả trứng cuối cùng của mình.

"Cmn, lão tử đã nghĩ kĩ rồi. Ta nhất quyết không thể để trí tuệ cùng tài năng của mình bị biến mất trong thời gian trường hà, mà nhất định phải sinh một đứa con trai để nối dõi tông đường, đồng thời kế thừa bộ gen ưu tú của ta!

Cho dù lấy Nhị Long, để rồi bị người đời nói ta loạn luân với em gái thì đã sao?

Cho dù lấy Bỉ Bỉ Đông để rồi bị người đời ta nói bám váy đàn bà thì thế nào!

Liêm sỉ gì tầm này nữa! Bây giờ mất đi một quả trứng rồi, lão tử đã không còn gì để mất nữa ngoài quả trứng cuối cùng!"

Ngọc Tiểu Cương đã quyết định, sau khi chỗ hiểm của hắn lành lặn, hắn sẽ ngay lập tức đi tìm cô em gái Liễu Nhị Long cùng con người yêu cũ Bỉ Bỉ Đông, để nối lại tình xưa, chỉ cần ai đồng ý, hắn liền cưới ai, sau đó hắn sẽ sống phóng túng đến khi nào các nàng không thể đẻ con cho hắn nữa thì mới thôi!

Chính vì cử chỉ tiện tay bóp đi một bên trứng Ngọc Tiểu Cương của Lão Dê, đã gián tiếp khiến cho kịch bản ban đầu của Đấu La Đại Lục bị chệch đi khỏi quỹ đạo, tương lai bây giờ, đã hoàn toàn chìm trong mê vụ, cho dù một vị Thần Vương như Tu La Thần, cũng không dám nói trước điều gì.

"Phanh, phanh, phanh" lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

Đại sư cau mày, bình thường ngoại trừ Đường Tam, căn bản sẽ không có người tới nơi này thăm hắn.

Cmn, sau trận chiến với Lão Dê, người ta cứ tránh hắn còn hơn cả tránh tà vậy đó.

Điều này khiến Ngọc Tiểu Cương vô cùng bực bội, tiền thì hắn sẵn sàng chi trả cho bệnh viện, thế nhưng cho dù hắn trả tiền cao bao nhiêu, cũng đếch có ai xung phong nhận chăm sóc cho hắn.

Nếu như lúc này mấy cô y tá mà biết được suy nghĩ trong đầu Ngọc Tiểu Cương thì đảm bảo sẽ mắng hắn cẩu huyết lâm đầu.

Cmn, sao hắn không tự soi gương và nhìn lại mặt mình đi rỗi hẵng đi nói người khác.

Trong trận chiến với Lão Dê, Ngọc Tiểu Cương hắn chỉ dùng 1 quả rắm đã khiến cho nửa cái trường bị trọng thương, có người thậm chí còn ngáp ngoải, suýt nữa thì không giữ được tính mạng.

Người dân ở Nặc Đinh Thành bây giờ mà trông thấy mặt thằng Đại Sư này thì không chạy mất dép mới là lạ, chứ đừng nói tới chuyện xung phong chăm sóc cho hắn.

Như mọi người đã biết, võ hồn của 1 người thì ảnh hướng rất rất nhiều tới hành vi và tính cách của 1 con người, giống như Tà Hỏa Gà Mái Mã Hồng Tuấn, hay như Mã Tiểu Đào trong Đấu La 2, muốn giải quyết Tà Hỏa, thì cách nhanh nhất là đi ch!ch dạo với người khác.

Giống như thằng Đại Sư phế vật này cũng vậy, cứ 1 lúc là hắn lại đánh rắm dăm ba phát, không đánh không chịu được, mà đánh xong thì người khác cũng không ngửi được.

Duy chỉ có thằng Đường Tam là dám ở lại, chăm sóc cho Ngọc Tiểu Cương.

Nội tâm thì không biết Đường Tam hắn nghĩ ra sao, nhưng từ kết quả nhìn vào thì từ đội ngũ y bác sĩ, cho đến cả Lão Dê cũng phải thừa nhận Đường Tam là một thằng có hiếu.

Mọi người đọc nguyên tác thì biết rồi đấy, cha mẹ thằng Đường Tam này đều trường sinh bất lão, Đường Hạo thì trở thành vị diện chi chủ, A Ngân thì thành Thế Giới Thụ, đến ngay cả thằng sư phụ Phế Vật Ngọc Tiểu Cương chỉ được mỗi cái mồm mà cũng được lưu danh sử sách, danh tiếng truyền đến mấy vạn năm sau vẫn được người đời ca ngợi, vang danh mấy trăm đời.

"Mời vào." Đại sư cố nén cơn đau truyền đến từ dưới háng, run rẩy nói.

Cửa mở, một thân ảnh rất cao từ bên ngoài đi vào. Hắn mặc một cái trường bào, tóc rối như cái ổ gà, xõa ngang vai, khuôn mặt bẩn thỉu y như cái thằng ăn mày mấy ngày chưa tắm, dung mạo già lắm, nhìn trông bét nhất cũng phải sáu chục tuổi.

"Đã lâu không gặp, Đại sư." Thanh âm của người đến trầm thấp mà có chút khàn khàn.

Không biết tại sao, khi người này vừa đặt chân vào phòng, trong lòng Đại Sư lập tức liền khẩn trương lên, ngay cả hồn lực cũng không tự giác được trải rộng toàn thân.

"Ngươi... Ngươi là ai a? Là người hay là... ma? Chả lẽ là thích khách, đến ám sát trẫm!?"

Ngọc Tiểu Cương vội vàng lấy tay che háng.

Các cụ nói không có sai, cái gì quan trọng thì phải ưu tiên bảo vệ trước. Cùng lắm thì cụ đi trym lạnh toát chứ gì. Cho dù bây giờ có mất mạng thì Ngọc Tiểu Cương hắn nhất quyết phải bảo vệ "bộ ấm chén" đến cùng.

Hơn nữa, cả phòng này đều đang tràn ngập mùi rắm của Ngọc Tiểu Cương, vậy mà tên kia không hề nháy mũi dù chỉ một cái.

Điều này chứng tỏ hoặc là kẻ đến là một cao thủ, bét nhất cũng phải là một gã Phong Hào Đấu La (Đường Tam không tính), thì mới có thể chịu được mùi rắm của hắn ta, hoặc là trường hợp 2, kẻ đến là một tên... mũi bị điếc, không ngửi thấy cái gì.

Người áo xám nhàn nhạt nói:

"Chúng ta cũng đã 20 năm không gặp nhau rồi a. Với bộ dáng hiện tại của ta, cho dù bố ta cũng không nhận ra, chứ đừng nói là ngươi a. Thôi, không vòng vo nữa, bản tọa chính là Đường Hạo!"

Kẻ đến không ai khác, chính là Sẽ Thú Đấu La Đường Hạo.

Theo nguyên tác, phải tới tận 1 năm sau, khi Đường Tam nghỉ hè về quê thì Đường Hạo mới đến gặp thằng Ngọc Tiểu Cương, nhằm giao con mình cho thằng Đại Sư phế vật này dạy dỗ, đồng thời giao luôn cái lệnh bài trưởng lão rẻ rách của Vũ Hồn Điện cho hắn luôn.

Bây giờ kịch bản diễn ra sớm hơn nguyên tác 1 năm, nguyên nhân hoàn toàn là do Lão Dê cả.

Vốn là Tiểu Vũ trong nguyên tác sẽ kết bạn với Đường Tam thì không có gì đáng để nói.

Còn bây giờ, Tiểu Vũ đã trở thành nô lệ của Lão Dê, là hoa đã có chủ, cho nên Đường Hạo đã nổi lòng tham, hồn cốt dâng tới miệng không húp thì hơi phí.

Đường Hạo hắn đã quyết định: Tối nay sẽ giết người diệt khẩu, riêng cái hồn cốt 10 vạn năm của Tiểu Vũ thì hắn sẽ cất đi, để dành cho thằng con quý tử Đường Tam của hắn.

Song sinh võ hồn, 18 cái hồn kĩ, lại dung hợp thêm mấy cái hồn cốt 10 vạn năm thì vô địch thiên hạ chứ còn gì nữa a.

"Cái gì cơ? Ngươi chính là Sẽ Thú Đấu La, à nhầm... là Hạo Thiên Đấu La Đường Hạo ư?" Ngọc Tiểu Cương sợ hãi nói.

Cmn, không ngờ người thần bí vừa xông vào phòng bệnh này lại chính là thần tượng Đường Hạo của hắn a.

Đường Hạo là ai? Không ai là không biết a.

Hắn ta chính là nhân loại đầu tiên của Đấu La Đại Lục dám chủ động giao phối với hồn thú.

Như mọi người đã biết, có một quy luật bất thành văn của Đấu La Đại Lục, đã có từ hàng ngàn, hàng vạn năm nay, đó chính là: Chỉ có duy nhất hồn thú được phép hấp diêm loài người: Tiêu biểu như Tật Phong Ma Lang giao phối với nữ nhân, rồi đẻ ra Lang Đạo, họa loạn thiên hạ.

Thế nhưng 6 năm trở về trước, bỗng xuất hiện một vị Anh Hùng, đầu đội trời, chân đạp dép, đã đi tiên phong, đánh vỡ quy luật bất thành văn này, khiến cho hồn thú trở tay không kịp.

Người đó không ai khác, chính là Đường Hạo!

Vốn là Thiếu Chủ của Hạo Thiên Tông, loại nữ nhân nào mà Đường Hạo chẳng ch!ch qua. Cho nên, có thể nói: Nữ nhân thì hắn đã chơi chán rồi. Chỉ có duy nhất hồn thú giống cái là Đường Hạo hắn vẫn chưa từng nếm thử tư vị mà thôi.

Kết quả cuối cùng: Ngay sau khi biết A Ngân là Hồn thú, hắn ta đã mừng rỡ như điên, và ngay lập tức giao phối với nàng, để rồi đẻ ra thằng súc vật Đường Tam.

Cho đến tận bây giờ, Đường Hạo vẫn không thể nào quên được giây phút giao phối với hồn thú (A Ngân), quả thực là phiêu phiêu dục tiên dục tử, sướng hơn ch!ch nữ nhân rất nhiều, quả thực là đến chết cũng không quên được a.

Cho dù là Đường Khiếu (anh trai của Đường Hạo), biết A Ngân là Hồn Thú, hắn ta thực sự là không xuống trym được. Ranh giới đạo đức, cũng như quy luật bất thành văn của Đấu La Đại Lục đã ngăn Đường Khiếu hắn làm như vậy.

Kết quả cuối cùng: Đường Khiếu từ bỏ A Ngân, Đường Hạo thắng thằng anh một bậc.

Trông thấy thằng em của mình xx với hồn thú, Đường Khiếu thèm lắm, nhưng chỉ biết đứng nhìn, chúc em nó hạnh phúc, dù sao thì tương lai Đường Khiếu hắn sẽ trở thành tông chủ của Hạo Thiên Tông, hắn không gánh nổi cái danh tiếng ch!ch nhau với súc vật này ạ.

Điều này quả thực là bôi nhọ danh tiếng của Hạo Thiên Tông, làm mất mặt liệt tổ liệt tông a.

Không chỉ Đường Khiếu, mà ngay cả chính A Ngân cũng rất bất ngờ.

Không ngờ khẩu vị của thằng Đường Hạo này lại nặng đến vậy. Cmn, biết nàng là hồn thú mà hắn vẫn xuống trym cho được.

Tất nhiên, ngạc nhiên về ngạc nhiên, biết được chuyên này nàng ta mừng rỡ như điên, và ngay lập tức giao phối triền miên với Đường Hạo, để rồi 9 tháng 10 ngày sau, đẻ ra thằng súc vật nửa người, nửa thú Đường Tam.

Đáng thương thay cho Cựu Giáo Hoàng Thiên Tầm Tật, sau khi biết được thông tin này, đã ngay lập tức triệu tập nhân mã, hòng giết chết A Ngân, nhằm kéo Đường Hạo quay về với chính đạo, không nên tiếp tục u mê, đừng để hồn thú mê hoặc, rồi tiếp tục thực hiện những hành vi đồi trụy, trái với luân thường đạo lý cũng như thuần phong mỹ tục của nhân loại.

Tất nhiên, sau khi đã kéo Đường Hạo quay về với chính đạo, thì Thiên Tầm Tật hắn chỉ lấy thù lao là 1 cái hồn cốt 10 vạn năm thôi ạ.

Rất không may, đời không như là mơ, A Ngân đã hiến tế cho Đường Hạo, mà các cụ đã bảo rồi, bạn gái tế thiên, pháp lực vô biên. Đường Hạo ngay lập tức phát điên, xông lên đấm cho Thiên Tầm Tật không trượt phát nào, trọng thương gần chết, phải hi sinh mấy thằng đồng đội thì vị Cựu Giáo Hoàng này mới giữ được nửa cái mạng, bò về tới nhà.

Vốn là Thiên Tầm Tật đã công bố việc Đường Hạo ch!ch nhau với hồn thú cho toàn bộ thiên hạ nghe, nhằm tạo sờ can đan, bôi xấu danh tiếng Đường Hạo, thế nhưng, chiều hướng của dư luận lại hoàn toàn trái với những gì Thiên Tầm Tật nghĩ.

Dư luận họ lại nói thế này:

"Cái gì... Đường Hạo lại dám ch!ch nhau với hồn thú ư? Quả thực... quả thực là... Quá tuyệt vời!" Người dân A nói.

"Đúng thế a. Đường Hạo quả thực là anh hùng. Ta đã nhịn bọn hồn thú kia lâu lắm rồi. Hồn thú chúng có thể hấp diêm nhân loại, chả lẽ chúng ta không thể ăn miếng trả miếng hay sao? Đường Hạo làm thế, quả thực là khiến nhân loại chúng ta mở mày mở mặt!" Một thằng ngáo đá nói.

"Chúng ta thần tượng ngài! Hạo Thiên Miện Hạ. À không, chúng ta phải gọi là Sẽ Thú Đấu La mới đúng!"

"Sẽ Thú Đấu La vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Ngay sau ngày hôm đó, Đường Hạo đã nổi danh toàn thế giới, trở thành một idol, thần tượng số một của giới trẻ.

Có rất rất nhiều thằng biến thái lấy Đường Hạo làm gương, nuôi chó mèo, lợn, thậm chí là nuôi ngựa rồi xx với chúng.

Thậm chí có đứa còn đặt tên cho con hồn thú tên là Đường Hạo, thú cái thì lấy tên là Bỉ Bỉ Đông, xong rồi lúc chúng nó xx với nhau thì gọi tên Hạo ca ca, rồi Đông Nhi, nghe thì buồn nôn, mà nhìn thì cay con mắt.

Quả thực là trái với luân thường đạo lý. Chính hành vi giao phối với hồn thú của thằng Đường Hạo đã làm hỏng một đời giới trẻ.

Vũ Hồn Điện sau khi biết việc này, thì vội vàng cải biến danh hiệu của Đường Hạo, từ Sẽ Thú Đấu La chuyển thành Hạo Thiên Đấu La như bây giờ.

Tuy là việc Đường Hạo ch!ch nhau với hồn thú sẽ đẻ ra thiên tài thật đấy, rồi đến cả tương lại mấy vạn năm về sau, cứ người nào ch!ch nhau với Hồn Thú 10 vạn năm thì đều đẻ ra thiên tài thật đấy, thế nhưng Vũ Hồn Điện cũng không muốn giới trẻ học hỏi theo thằng súc sinh Đường Hạo giao phối với cả hồn thú a.

Điều này là vi phạm quy luật bất thành văn của Đấu La Đại Lục, là bị cấm, là không được cho phép!

"Ôi trời, ngài chính là Sẽ Thú Đấu La, à nhầm,... phải gọi là Hạo Thiên Đấu La Đường Hạo, thần tượng của ta a!" Ngọc Tiểu Cương mừng rỡ như điên.

Đường Hạo phất phất tay, ngăn cản Đại sư, lạnh lùng nói:

"Phong độ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi. Xưng hào của quá khứ không cần thiết nhắc lại. Năm đó, hai ta cũng coi như là có duyên gặp nhau vài lần. Người khác có lẽ sẽ nghĩ ngươi sau khi bị thiến sẽ biến thành thằng điên, thế nhưng ta lại biết: Ngươi không phải dạng vừa đâu, mà là đậu vừa giang."

Tâm tình của Đại sư dần dần trở nên vui vẻ, nụ cười bỉ ổi theo đó cũng ngoác tới tận mang tai:

"Xem ra ta đoán không sai, ngài quả nhiên chính là cha của Tiểu Tam a. Giờ này thì hắn đã về phòng trọ ngủ rồi, tại sao ngài còn xuất hiện ở đây?"

Đường Hạo nhàn nhạt nói:

"Chính vì hắn đi ngủ rồi, nên ta mới có thể đến chỗ này gặp ngươi. Ta biết ngươi đã thu hắn làm đồ đệ, cho nên làm một người cha, sớm hay muộn thì ta cũng phải tới gặp ngươi một lần.

Bây giờ ta phải đi làm một việc quan trọng (giết Lão Dê + Tiểu Vũ, đoạt hồn cốt), cho nên, ta đến để phó thác Tiểu Tam cho ngươi."

"Ngài phải đi ư? Ngài muốn đi đâu? Tiểu Tam đã đáng thương như vậy rồi, người không ra người, hồn thú không ra hồn thú, gọi là nửa người nửa thú, chả lẽ bây giờ, ngài cũng muốn vứt hắn mà đi sao?

Cho dù hắn đúng là súc sinh nửa người nửa (hồn) thú thật, thế nhưng hắn vẫn là nhi tử của ngươi a." Đại sư khẽ híp mắt, ánh mắt trở nên sắc bén.

"Hắn là con ta, nhưng cũng là đồ đệ của ngươi. Ta có việc quan trọng, nhất thiết phải đi, không đi không được! Bây giờ đang là thời kì tu luyện hoàng kim của Tiểu Tam, hắn mà đi theo ta thì đảm bảo sẽ bị thọt level.

Ta không yêu cầu gì ở hắn cả, cuộc đời của hắn, cần chính hắn tự mình làm ra lựa chọn. Làm người cũng được, làm thú cũng được. Các cụ đã bảo rồi, có làm thì mới có ăn, không làm mà muốn có ăn thì chỉ có ăn cức, à nhầm... ăn cướp hoặc ăn bám!

Sáu năm, ta đã mai danh ẩn tích sáu năm rồi, bây giờ con ta đã lớn lên, có một số việc, ta không thể không đi làm!"

Nói xong, Đường Hạo liền ném cho Đại Sư một cái lệnh bài trưởng lão của Vũ Hồn Điện, sau đó biến mất khỏi căn phòng.

【Khà khà khà! Tiểu Tam hãy chờ cha. Cha sẽ kiếm thêm cho con một khối hồn cốt 10 vạn năm!】Đường Hạo thầm nghĩ

Bạn đang đọc Đấu La: Võ Hồn Của Ta Là Dê Cụ sáng tác bởi Dr.206K
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dr.206K
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.