Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Lân, Trở Về, Tin Tức Của Hải Ba Đông! ( Cầu Đề Cử, KP, TLT )

Tiểu thuyết gốc · 2402 chữ

“ Con lai?”

“ Đúng vậy, theo như thuộc hạ điều tra được, cô ta tên là Thanh Uyển, là người của Sa Chi dong binh đoàn, thực lực Nhị Tinh Đấu Sư, năm ngoái do một lần làm nhiệm vụ, cô ta đã bị một tên nam xà nhân bắt cóc và cưỡng bức!”

“ Khi đoàn trưởng của họ tới giải cứu thì đã quá muộn….Cô ta đã bị chà đạp….”

Triệu Lý vẻ mặt thất vọng vì để một tên Xà nhân giẫm đạp, Thanh Uyển là người được cả Thạch Mạc Thanh này săn đón ai cho trở thành chồng của nàng vậy mà chuyện đó lại xảy ra.

“ Thế tên Xà nhân kia thì sao?” Lâm Minh khuôn mặt bình tĩnh, lúc hắn bình tĩnh nhất cũng là lúc hắn cụ súc và tức giận nhất.

Trên đời này Lâm Minh ghét nhất là bọn hiếp dâm và bắt cóc trẻ em, chỉ cần để hắn thấy thì mày xác cmn định là vừa.

“ Tên đó đã bị Đoàn Trưởng của dong binh đoàn đó chặt ra từng khúc, còn về phần Thanh Uyển khi được cứu ra ban đầu nàng có chút không ổn định, về sau khi biết tin mang bầu thì nàng đã biến mất khỏi Thạch Mạc Thành này!”

“ Vậy người cho rằng đứa con cô ta sinh ra chính là con của nhân xà với nhân loại sao?” Lâm Minh khi nghe tin tên đó đã chết thì trong lòng cũng đã nguôi giận.

Kẻ từ khi hắn nắm quyền toàn bộ Gia Mã thì hắn đã lập ra luật kẻ nào dám bắt, buôn nô lệ là Xà Nhân sẽ bị chém đầu, hắn để cho vợ của Hải Ba Đông làm chuyện này và dưới danh nghĩa của Thiên Minh Điện.

Lâm Minh không ngờ vẫn còn sự việc này xảy ra, sau này hắn đến xà nhân bộ lạc, hắn sẽ nói việc này với Thải Lân.

“ Đúng vậy, thưa đại nhân, hơn nữa con của nhân loại với xà nhân thường sẽ không sống quá 3 tuổi đâu, và nếu chúng sống được sẽ bị nhân loại kì thị. Bởi nhưng kẻ, như vậy thì thường mang lại điều xấu đối với người khác!”

Bộp~

Uỳnh~

“ Hừm….trẻ còn thì tội tình gì, nếu thế bổn toạ càng phải nhận nuôi đứa bé đấy!”

Lâm Minh tức giận vỗ bàn, chiếc bàn không chịu nổi bỗng vỡ ra làm đôi, hai mép của nó bỗng xuất hiện tam sắc hoả diễm, thiêu dụi cả cái bàn đó.

Thấy hắn liền thu hồi lại hoả diễm, Triệu Ly thấy vậy liền nuốt nước bọt liên tục, không dám nói gì nhiều về vụ đó.

“ Ta muốn nhưng kẻ biết chuyện này thì hãy giấu trong bụng, chết mang theo, nếu ta biết, thì người sẽ giống cái bàn đó!” Lâm Minh dùng ánh mặt lạnh băng nhìn Triệu Ly.

“ D..ạ…th…ưa…đ..ại…nhân!” Đầu đầy môi hôi vội khom người xuống nói lắp hứa sẽ không tiết lộ.

“ Hừm….” Thu hồi đấu khí lại, tiện tay vứt ra mấy viên đan dược tam phẩm, lẫn nhị phẩm, do luyện dược sư công hội luyện ra cho Thiên Minh Đệ tử, trong đó hắn chỉ cần vài viên đi ban thưởng mà thôi.

Đạp ~ đạp~

Tiếng bước chân của Lâm Minh đi ra xa, Triệu Ly khi nghe được liền ngồi bệp xuống, đầu đầy mồ hô,thở gấp, lúc nãy Lâm Minh đem lại cho hắn cảm giác như bị thiêu cháy, sau đó bị gió thôi tro của hắn đi.

“ Hô, hô, Điện Chủ thật đáng sợ….” Hắn thề rằng sẽ không tâm sự mỏng với ngài ấy nữa, nhỡ mồm một cái là đi tong cả tính mạng này.

“ Vậy đứa trẻ đó là Thanh Lân sao, nếu vậy thì sau 3,4 tuổi mẹ của nàng sẽ chết do thiếu ăn lẫn bị người ta khỉnh bỉ, nguyền rủa… hazz, nếu đã gặp được vậy thì đời này ta sẽ không để chuyện đó xảy ra!” Tiến đến căn phòng nơi Thanh Uyển đang nằm ngủ.

Hắn đi tới rồi mở cửa bước vào, nhìn thấy Thanh Uyển, ánh mắt đỡ đẫn nhìn lên trần nhà, khi hắn bước vào nàng cũng không nhìn hắn một lần, chỉ mở miệng nó.

“ Sao ngươi lại giúp mẹ con ta?” Âm thanh vô hồn, như máy móc phát lên hỏi.

“ Ta cứu cô vì thấy cô đang thương, lẫn ta không muốn thấy một sinh linh nhỏ bé phải mất trước khi được ra đời!” Lâm Minh bước tới cái nôi em bé, thấy bé con đang nhắm mặt ngủ.

“…….”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, không ai nói gì, còn Lâm Minh thì đang ngắm nhìn đứa bé, hắn hướng xuống thì thấy nhưng chấm xanh ở trên cách tay bé.

“ Người không khinh thường mẹ con ta sao?” Chợt âm thanh của Thanh Uyển vang lên, bây giờ trong đó có chút tía hy vọng.

Vốn nàng tưởng sau khi bị thế này thì người mà này yêu sẽ không rời bỏ nàng, vậy mà khi được cứu về tên đó liên đá nàng, nói nàng đã dơ bận, không xứng với hắn.

Điều đó làm nàng tuyệt vọng, nhưng khi phải hiện mình đã có cốt nhục của tên mà cưỡng hiếp nàng, dương như cả thế giới rời bỏ nàng, trong thành ai cũng biết chuyện này, bắt đầu có nhiều người chỉ trò, nói xấu, khinh thường nàng.

Con người ai cũng có điểm giới hạn, Thanh Uyển cũng vậy, khi này hết chịu nổi, và bụng nàng càng lớn, ban đầu này muốn bỏ nó, nhưng bản năng làm mẹ không cho phép.

Và Thanh Uyển đã bỏ đi, sống trong cái ốc đảo đó, tới thời điểm Lâm Minh gặp nàng, quay ra sau đổi diện gương mặt này.

“ Vì sao lại phải ghét bỏ cô, cô cũng chỉ là nạn nhân mà thôi, còn đưa bé vô tội, nếu cô tin tưởng ta, thì hãy đã ta làm bố của nó!”

“ Tên của ta là Lâm Minh, chắc cô cũng đã nghe qua một lần rồi chứ nhỉ?” Lâm Minh ngồi xuống bàn, tự rót cho mình ấm trà.

“ Thiên Minh Điện?”

“ Điện Chủ?”

Thanh Uyển lẩm bẩm hai tên đó, nàng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Minh, không còn là vô hồn như trước mà thay vào đó là kinh hỉ, vui mừng.

Phải biết Thiên Minh Điện bây giờ là chưởng khống cả Gia Mã Đế Quốc này, hơn nữa Điện Chủ còn là người mạnh nhất, Vân Sơn và Gia Hình Thiên là hai người của hai thế lực mạnh nhất còn phải nhận thua thì biết địa vị của Lâm Minh là như thế nào.

Đối với kẻ chỉ là dong binh thuê nhưng nàng, thì cách như trời với đất, như mấy với ngọn cỏ ven đường, nói không quá khi nàng chỉ là kẻ thấp kẻ trong cả hệ thống sức mạnh.

“ Thế nào, không được sao?” Lâm Minh thấy nàng không trả lời vội hỏi lại.

“ Được, vậy thì cảm ơn ngài!” Nàng vốn định ngồi dậy để cảm ơn, nhưng liền bị Lâm Minh ngăn lại,

Thấy Lâm Minh sắp tiến gần lại, nàng bỗng run sợ lên, kí ức đau buồn đó trở lại, thấy thế hắn liền lùi ra xa.

“ Oa…oa….”

Tiếng khóc của em bé vang lên, phá tan bầu không khí gượng gạo này, Lâm Minh chạy tới bế lên rồi đưa qua cho Thanh Uyển.

Nàng thấy đứa con mà đứt ruột đẻ ra, bế lên ôm vào trong lòng vừa khóc vừa cho con bú, đứa bé khi được uống sữa thì hết khóc, còn Lâm Minh vẫn nhìn chằm chằm vào đầu ti còn lại.

“ Ực…” sau đó quay đầu đi vội đánh sang chuyện khác.

“ Ta thấy đứa bé này không có tên, nếu được ta sẽ đặt tên cho nó, cô có ý kiến gì sao?”

“ Không…dù sao…nó cũng là con của ngài rồi!” Nàng không phản đối, chỉ nhìn con mình rồi im lặng cho nó bú.

“ Ư…. Thanh Lân thấy sao?” Lâm Minh nói lên các tên đã được định sẵn cho bé.

“ Thanh Lân sao? “

“ Con ngoan về sau con là tiểu Lân Lân của mẹ!” Nàng cưng chiều nhìn lấy tiểu Thanh Lân.

Thấy nàng nở nụ cười hắn chợt cảm thấy vui cùng, rồi đứng lên đi ra ngoài, đợi nàng khoẻ nàng hắn sẽ đưa nàng về Thiên Không Đảo.

……..

Một tháng sau.

Lúc này tiểu thanh lân đã mở mặt, nằm trong vòng tay ấm áp của Thanh Uyển, còn Lâm Minh đang dùng Linh Hồn Lực nâng cả hai bay trong không trung.

Tựa hồ Lâm Minh đã quên mất Dược Trần rồi hay gì, thôi kệ đi, khi Thanh Uyển thấy hắn phi hành mà không cần đấu khí hoá cánh, nàng lại bất ngờ lần 2.

Thanh Uyển suy nghĩ không thôi về thực lực của Lâm Minh, có thể còn mạnh hơn trong truyền thuyết mà nàng nghe người ta kể.

Trước mặc hai người và một bé, là ba toả đảo lớn lơ lửng trên bầu trời của Đế Đô, ở dưới là nhưng toà nhà cảnh tượng hết sức là hùng vĩ.

Về tới đây Lâm Minh có thể kết ấn trở về đảo, cả hai liền biến mất, xuất hiện trở lại đã là trong điện viện rộng lớn, nằm ở giữa mặt hồ, trên hồ có rất nhiều loại cây quý, nhiều nhất chắc là hoa sen.

Lâm Minh đặt hai người Thanh Uyển xuống, bỗng có một thân ảnh loli, chạy tới kêu hắn. “ Cha, cha bế Tiên Nhi!”

Cô bé ôm lấy bắp chân của hắn, nũng nịu đòi hắn bế, cô bé không ai khác chính là Tiểu Y Tiên, trước đây cô bé chỉ tên là Tiên Nhi, vì lỡ gọi tên của nàng trong nguyên tác vì thế nên giờ ai cũng gọi nàng là Tiểu Y Tiên.

“ Lại đây cho papa thơm má, chụt!!!”

“ Con ai mà đáng yêu thế!!”

“ Hihi, con của ba chứ ai chụt!”

Đúng vậy sau 1 năm thì hắn đã trở thành phụ thân của con bé, từ ngày mà hắn giả vờ giải độc cho Băng Thanh Ly, nàng cũng đã trở thành một trong những thành viên của Thiên Không Đảo.

“ Con của người đây sao?” Thanh Uyển bất ngờ khi Lâm Minh đã có con, nhưng khi nhìn kĩ lại không giống hắn.

“ Đúng vậy, Tiên Nhi mau gặp em của con đi!” Lâm Minh bế Tiểu Y Nhi đi lại gặp Bé Thanh Lân đang ngủ ngon trong vào tay của Thanh Uyển.

“ Muội muội, con có muội muội rồi hì hì!” Nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của cô bé, làm hắn thấy mình xuyên tới đây là lựa cho đúng đắn.

“ Hừm, huynh lại mang thêm vị muội muội nào cho chúng ta vậy?” Thải Điệp ưu nhã bước ra, nàng mang khí chất đặc trưng của một nữ chủ nhân địch thực của nơi này.

Theo sau là Tiểu Hy, Băng Thanh Ly, Nhã Phi, Yêu Dạ, Yêu Nguyệt, Vân Vận, đều đi sau Thải Điệp, tượng hồ như nàng là Đại Lão bà còn theo sau là tiểu lão bà vậy.

“ Ha ha, giới thiệu với cô đang là đại lão bà, còn kia là nhị lão bà, tam lão bà, sau là các thành viên chủ chốt của Thiên Không Đảo!”

Lâm Minh chỉ hướng Thải Điệp, sau là Tiểu Hy và cuối cùng là Băng Thanh Ly, đúng vậy Băng Thanh Ly đã trở thành lão bà của hắn.

Sau 7749 lần đem nàng từ đỉnh núi xuống chân, với các tư thể kinh điển, đã khiến nàng phải khuất phục dưới tay hắn, còn về Vân Vận thì gánh nặng đường xa a.

“ Mẫu thân con có muội muội!” Tiểu Y Nhi đòi xuống rồi chạy tới Băng Thanh Ly vẻ mặt khoe khoang.

“ Vậy con phải chăm sóc, bảo vệ em của con nha!”

“ Hì hì mẹ yên tâm, Tiên nhi giỏi lắm, con đã là Ngũ Đoạn Đấu Chi Khí rồi!” Cô bé lại tiếp tục khoe khoang, còn Băng Thanh Ly vẫn vuốt vẻ mái tóc khen.

“ Ô con đã đột phát rồi sau, giỏi quá lại đây ba hôn phát nữa!”

“ Tiên nhi giỏi quá, chả bù cho tỷ tỷ huhu….” Yêu Nguyệt chạy tới ôm bế lên cọ má khóc lóc.

“ Muội xem lại muội đi, suốt ngày chơi bời, Pháp Mã tiền bối suốt ngày đến chỗ tỷ phàn nàn hoài!”

Lâm Minh cảnh tượng này đầu có chút loại, hắn chớt nhìn đám nữ nhân nói “ Mọi người dựng lại một chút chú ý!”

“ Sao vậy lão công?”

“ Có chuyện gì sao Lâm Ca ca?”

“ Ca ca có chuyện vui gì à!”

Đám Yêu Dạ, Yêu Nguyệt, Nhã Phi, lập tức đáp hỏi, còn Thải Lân, Tiểu Hy, Băng Thanh Ly, Vân Vận chỉ lẳng lặng ngồi xuống nghe Lâm Minh sắp nói điều gì.

“ Chuyện là như thế này……….”

Sau một hồ kể lại chuyện của Thanh Uyển, đám người chợt dươi vào trầm lặng, thương tiếc cho nàng.

“ Sao lại có chuyện đó xảy ra được chứ, Tỷ tỷ có biết chuyện này không?” Thải Điệp là người mở lời đầu tiên.

Nàng không thể chấp nhận được tộc mình, lại có thể xuất hiện loại khốn nạn này được, vẻ mặt nàng quay sang nhìn Thanh Uyển,

Có chút xấu hổ, tự trách, có lỗi, vì tộc nhân nàng là đã khiến cho Thanh Uyển rơi vào bước đường như ngay hôm nay.

P/s: Do miền bắc trở lạnh, điều đó làm tác không gõ được chữ nhanh, vì vậy khi nào tác viết xong sẽ đăng lúc đó, không cố định giờ.

Về nếu ai muốn muốn tác sưởi ấm, thì có thể ủng hộ tác bằng mấy viên Tử Linh Thạch, nó sẽ giúp tác viết nhanh hơn.

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 4176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.