Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Lại Quỹ Đạo, Xuất Vân Diệt, Tây Bắc Rung Chuyển! ( Cầu Đề Cử, KP, TLT )

Tiểu thuyết gốc · 2082 chữ

Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Minh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, mọi ấm ức, buồn phiền cũng tán biến, mở mắt nhìn lên trần của căn phòng.

Hắn muốn di chuyện, đột nhiên cả cơ thể bị như bị thứ gì đó đè lên, không thể nhúc nhích được, tay chân bị đè lấy, hắn hướng mắt nhìn thì.

Bên trái bị Thải Lân ôm chặt lấy, bên phải thì bị Thải Điệp gối đầu, còn hai chân bị Hoa Xà Nhi và Nguyệt Mị ôm lấy ngủ.

Tiểu huynh đệ do sáng dậy, tràn đầy năng lượng nó cứ dựng thẳng chọc trời, hắn tính làm thêm nhưng thấy các nàng vẫn còn ngủ say sưa nên không làm thức nàng.

Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận, tránh gây tiếng ồn, rồi mặc lên bộ y mục mới, rồi bước ra khỏi cửa, di chuyển trở về hàng động muốn tìm Dược Trần.

Sưu~

“ Hả Cổ Viêm Giới đâu? Sao không có khí tức của Dược Trần vậy?” Lâm Minh sử dựng Linh Hồn lực đảo xung quanh nhưng không thấy gì cả.

Và thế là chuyện lạ đã xảy ra, không biết do may mắn hay là thiên đạo, muốn chiếu cố Tiêm Viêm đây, mà nạp giới chứa Dược Trần bị ai đó lấy mất sau này xuất hiện lại thì đã ở trong tay Tiêu Viêm.

Nhưng chuyện đó là sau, còn bây giờ Lâm Minh đang tìm kiếm, sau một hồi không thấy gì hắn cũng bỏ, đáp xuống ốc đảo.

Hắn liền suy tính bước tiếp theo của kế hoạch “ Hiện giờ, ta đã là Đấu Tôn coi như ở Tây Bắc này, hay là Hắc Giác Vực, đều không là gì đối với ta!!!”

“ Phải Đẩy nhanh tiến đột thâu tóm tây bắc này mới được!” Lâm Minh chỉ vừa mới ra suy nghĩ này, thì âm thanh lâu năm của hệ thống vang lên.

Keng~

“ Chủ nhân, tỉnh giấc không nằm quên trên chiến thắng!”

Keng~

“ Phát Động nhiệm vụ phụ : xứng bá tây bắc, tiêu diệt hoặc thuyết phục các thế lực gia nhập vào Thiên Minh Điện!”

“ Phần thưởng: Thẻ Tân Cấp Đảo Chính x1, Thẻ nâng cấp đảo phụ x5, Đảo Phụ x2, Thẻ Đặc Biệt x5 ( Đỏ ), không gian đấu kỹ ( Thiên gia trung cấp ) x1. “

Âm thanh phần thưởng nói xong liền dừng lại và biến mất, Lâm Minh nhìn vào đống phần thưởng liền vui cười.

“ Ha ha lại thêm ra hai toà phụ đảo, vậy ý của hệ thống là chỉ thu phục hai thế lực thôi à?” Lâm Minh tự cho là đúng hỏi.

Hệ thống cũng không trả lời, thấy vậy hắn cũng không đùa với tên hệ thống nhạt nhẽo này. Liền nhấn vào xem cột thế lực, bỗng cột thế lực hiện ra nhưng đã có biến hoá rất lớn.

Cột Thế Lực.

Tên : Thiên Minh Điện

Điện Chủ : Lâm Minh

Phó Điện Chủ : Thải Điệp

Căn cứ : Thiên Không Đảo, Gia Mã Đảo, Vân Lam Đảo.

Cấp bậc : 6 sao -> 7 sao

Công pháp : Thiên Địa Kinh Tiên Công ( Thiên giai trung cấp công pháp )

Gia tộc phụ thuộc : Mễ Đặc Nhĩ, Nạp Lan Gia, Mộc Gia, Gia Mã Hoàng Thất, Vân Lam Tông, Luyện Dược Sư Công Hội…v…v…

Bản đồ : Tháp Qua Nhĩ sa mạc, Gia Mã Đế Quốc, Hắc Giác Vực ( 1/10 ).

………

Lúc này Cổ Viêm Giới theo một quỹ đạo nào đó, đã xuất hiện trở lại Tiêu Gia không những thế, còn đang bị Tiêu Viêm đeo trên ngón tay.

Dược Trần kinh ngạc không thôi, lão không hiểu vì sao lại xuất hiện ở đây, rõ ràng là lão đang trá tấn tên Hàn Phong đó vậy mà sao lại bị xuất hiện đây.

Mà còn bị một tên nhóc con đeo lấy, Dược Trần muốn âm thầm theo dõi, lão muốn trở về với Lâm Minh, chỉ như vậy lão mới không sợ bọn Hồn Điện truy sát.

“ Sao sao, chiếc nhẫn nhìn lạ vậy, chả lẽ là Dược Trần trong đó?” Tiêu Viêm âm thầm nói, nhưng lời nói này Dược Trần cũng nghe được, Lão ánh mắt sợ hãi từ trong nạp giới nhìn Tiêu Viêm.

“ Cái quái gì vậy, Lâm Minh biết ta thì không có chuyện gì lại, nhưng tại sao thằng nhóc này cũng biết ta vậy???” Lão kinh hô nói,

“ Khặc khặc…..” Hàn Phong ở cạnh cười cuồng tiếu.

“ Im miệng lại….” Lão tức giận, dùng Cốt Linh Lãnh Hoả, biến thành roi đánh vào người Hàn Phong.

“ Khục…Ahh….”

Còn bên ngoài Tiêu Viêm đi về căn phòng của mình khám phá thêm về chiếc nhẫn, suốt gần 2 năm qua tìm kiếm chiếc nhẫn chứa Dược Trần trong vô vọng.

Nhưng hôm này, trong một lần dình Tiêu Ngọc tắm, hắn vô tình phát hiện một chiếc nhẫn ở dưới đáy của bể tắm lớn ở sau của Tiêu Gia.

Hắn liền vô nhặt lên, sau đi chạy đi, vậy là tên Tiêu Viêm bỏ qua việc dình trộm Tiêu Ngọc tắm, rồi bị nàng truy sát, nếu không có sự kiện này, chắc sau này nàng có thể sẽ thích hắn mất.

Trong căn phòng của Tiêu Viêm, hắn đang nhìn chăm chú, vẫn không có động tĩnh gì hắn lại tự nói “ Moá sau không phải là Dược Trần, moá thật sao lại không giống cốt truyện, đáng số ra là Dược Trần sẽ hút đấu khí của ta trong 3 năm sau đó đến khi ta bị từ hôn lão ta sẽ xuất hiện, rõ ràng là thế!!!! Những sao lại…lại….”

Tiếng chửi của Tiêu Viêm vang vọng khắp căn phòng, và Dược Trần cũng đã nghe thấy, lão sợ hãi “ Sao thằng nhóc này, lại nói như vậy, chả lẽ hắn biết được chuyện gì sao???”

Dược Trần âm thầm quyết định, lão sẽ không hiện thân, để biết được mọi truyện lão phải đi theo thằng nhóc này.

“ Hô…hô….”

Sau một hồi chửi mắng, hắn cũng mệt mỏi, miệng thở như chó, nằm như chết trên gường, hắn tức giận không thôi.

Đã trải qua gần 2 năm rồi nhưng hắn vẫn chỉ là Đấu Chi Khí Nhất Đoạn, còn nhưng bạn bè đồng trang lửa đã là Nhị hoặc Tam Đoạn, vậy mà hắn vẫn vậy.

Đặc biệt là Huân Nhi đã là Tứ Đoạn được cho là thiên tài của Tiêu Gia thế hệ mới, nhưng còn hắn sắp biến thành phế vật của Tiêu gia.

Đúng như quỹ đạo vậy chả qua là sớm hơn thôi, hiện giờ hắn mới 6 tuổi còn 9 năm nữa Nạp Lan Yên Nhiên sẽ đến từ hôn hắn.

Và mở ra cốt truyện, hắn phải làm sao bây giờ, vò đầu bứt tóc, lo sợ không thôi “ Nếu mà không có thực lực, ta sẽ bị Hồn Điện giết mấy, Tiêu Gia quả là hòn đá phỏng tay mà!!!”

“ Cái gì, sao Tiêu gia lại có liền hệ với Hồn Điện????” Dược Trần nghi hoặc nói.

“ Tiêu Viêm biểu ca, huynh có nhà không??” Tiếng gọi thanh thuý của Huân Nhi vang lên gọi Tiêu Viêm.

Đang trong suy nghĩ hỗn độn, khi nghe thấy giọng Huân Nhi hắn liền đem mấy chuyện đó, vứt ra sau đầu, rồi chạy tới với Huân Nhi, hắn chỉ cần dỗ tốt Huân Nhi thì sau này ăn cơm mềm được rồi chả cần cố gắng.

“ Huân Nhi muội muội, gọi ta có việc gì sao?”

“ Hì hì, biểu ca quên là hôm nay chúng ta sẽ dạo chơi chợ Tiêu Minh sao?” Huân Nhi có chút sinh khí, khi Tiêu Viêm quên ước hẹn của cả hai.

“ Ha ha, đúng vậy ta có quên đâu, trêu muội thôi, đi thôi nào!”

Hắn gãi đầu nói, xong rồi định dắt tay của Huân Nhi đi, thì bị nàng rụt trở lại. Hắn cũng chỉ biết sờ mũi rồi đi cùng nàng đi ra chợ của Tiêu gia.

……………

Trên chiến trường Xuất Vân và Gia Mã, bên Gia Mã đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả thẳng tiến càng quét Xuất Vân.

Tông phái, lẫn dong binh đoàn của Xuất Vân không thần phục thì chỉ có con đường chết, người già thì được tha mạng, còn phụ nữ và trẻ em bị đưa về Gia Mã.

Bọn họ chính là máu mới cho Thiên Minh Điện, lúc này đám cường giả của Gia Mã bắt tiến hành đồ sát, máu nhuộm đỏ cả mặt đất, vô số nhưng binh lính lẫn cả nhưng cường giả của Xuất Vân đều nằm xuống.

Lâm Minh đứng tại không trung nhìn cảnh tượng này, hắn lại có phần không lỡ, hắn biết chiến tranh chỉ đem lại đau khổ cho người dân thường mà thôi.

Nhưng hắn phải buộc làm vậy, chỉ có sự thống nhất mới là lâu dài, nếu hắn vẫn để cho tây bắc này chia 5 xẻ 7, thì đến lúc Hồn Thiên Đế thực hiện kế hoạch tàn ác đó, tây bắc địa vực này sẽ bị huỷ diệt lẫn cả thế lực của Lâm Minh cũng không chạy thoát được.

“ Ahh…..đừng giết ta…ahhh…..”

Hắn không đành lòng làm vậy, âm thanh uy nghiêm cất lên “ Nhưng kẻ đầu hàng, sẽ không chết!”

Âm thanh vang vọng khắp cả Xuất Vân, tất cả bốn phương tám hướng người của Thiên Minh Điện khi nghe giọng uy nghiêm của Lâm Minh từ trời cao phát ra liền như là liều thuốc kích thích hưng phấn không thôi.

“ Đầu Hàng thì sống, cố chống thì chết!”

“ Đầu hàng thì sống, cố chống thì chết….”

“ Đầu Hàng thì sống, cố chống thì chết!”

Khi nghe được lời ân xá của Lâm Minh, người Xuất Vân vội vứt hết vũ khí, lẫn tán hết đấu khí, vội quỳ xuống đầu hàng.

“ Ta đầu hàng…”

“ Ta không muốn chết…ta đầu hàng!!!”

“ Đúng vậy….chúng ta đầu hàng….”

Khắp nơi trên chiến trường, từ biên cảnh đến Đế Đô, tất cả người muốn sống đề quỳ xuống đầu hàng, nhưng kẻ có thực lực Đấu Hoàng hay Đấu Tông đều bị giết sát hết.

Bọn này toàn là người dùng độc vì vậy không nên giữ lại, sau đó là Yêu Dạ và Nhã Phi tiến vào hoàng cung của Xuất Vân.

Theo sau là 4 Đấu Tông, 5 Đấu Hoàng, và mấy trăm Đấu Vương, Đấu Linh, đáp cửa tiến vào, thì thấy hoàng để của Xuất Vân đã tự vẫn, chỉ còn lại đám Hoàng Hậu, phi tần, và các con của lão ta đang ôm nhau, rúc vào nhau.

Yêu Dạ thấy cảnh này liền ra hiệu kêu mọi người dừng lại, sau đó nói “ Nhưng người còn lại thì hãy đi kiếm nhưng tên độc sư còn lại, bắt hết bọn chúng cho ta!”

“ Rõ thưa Nữ Vương!”

Đám người Đấu Hoàng vội tuân lệnh làm theo, tàn hết ra, lúc này Nhã Nhi ra hiệu vài tên nữ Đấu Vương đưa mấy người này về Thiên Không Đảo, bây giờ Thiên Không Đảo đang rất cần người vì thế đám hoàng hậu, phi tân này không thể bỏ qua.

Cả Đại Điện xa hoa tráng lệ, bỗng chốc trở lên lạnh lẽ, chỉ có xác của tên hoàng để Xuất Vân chết trên chính ngài vàng của hắn ta.

Sau đó cả hoàng cũng bị thổ sắc đấu khí của Gia Hình Thiên cán phẳng, toà cung điện xa hoa đã biến mất, thay vào đó là một bãi đất đất rộng.

Toà Xuất Vân Thành này đã không còn hoàng cung, nghĩa là nó trở thành một trong nhưng toà thành bình thường ở trong Gia Mã Đế Quốc này.

Chính thức Xuất Vân bị tiêu diệt khỏi bản đồ Tây Bắc Địa Vực này, điều này làm cho các Đế Quốc khác thập phần lo lắng, sợ mình sẽ là Đế Quốc tiếp theo bị huỷ diệt, sáp nhập vào Giã Mã Đế Quốc.

Trong một lều trại quân doanh khổng lồ, bên trong đang ngồi là Lâm Minh và các thành viên của Thiên Minh Điện đang ngồi họp bàn về Đế Quốc tiếp theo.

…….

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.