Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều Kiện Đó Là Dị Hoả, Tiếp Về Đáy Tháp ( Cầu Đề Cử, KP, TLT )

Tiểu thuyết gốc · 2234 chữ

“ Vậy ta không khách khí mời!”

Lâm Minh đứng dậy, sau đó phủi đi bụi dích trên y phục, rồi ra hiệu mời.

“ Mời Thánh Giả….” Thiên Bách cũng ra dấu.

Hai người bay lên thẳng tiến về Già Nam Nội Viện, Lâm Minh cũng từ từ đạp không mà đi theo đằng sau.

Cả ban người dần dần ra khỏi Hắc Vực Đại Bình Nguyên, lúc này bình nguyên đã khôi phục mười phần như trước.

Cỏ cây, đã khôi phục, có phần xanh tốt hơn trước, không nhưng vậy bên trong vùng bình nguyên này, đấu khí hệ hoả và mộc tựa hồ nộng đậm hơn trước.

Cái này cũng là phần bá đạo của Âm Dương Long Phượng Quyết, đối với trị thương hoặc là song tu thì Âm Dương Long Phượng Quyết mà là thứ 2 thì không công pháp nào nhận lả thứ nhất.

Thiên Bách Nhị Lão, khi lần nữa quay lại xem vùng bình nguyên này, cả hai lão đều sợ hãi không thôi, đây chính là sức mạnh của Đấu Thánh sau, chở tay thành mây, lật tay thành mưa.

Chỉ cần giận dữ chúng sinh run sợ, dưới Thánh Giả tất cả đều là run dế, trong mắt hai lão tinh quang hiền hiện, đáng tiếc Lâm Minh không nhìn thấy, bởi cả cả lão này đều đeo bịt mắt.

Nếu hắn nhìn thấy, thì bây giờ không đang vắt óc làm sao để lấy được Vẫn Lạc Tâm Viêm: “ Làm sao đây, đoạt thì không được, Học Viên này đối với ta mà nói, nó có ý nghĩa rất lớn!”

“ Với lại ta cũng không phải loại người, không nói đoạt lý, hở ra làm đoạt….” Lâm Minh chau mày suy nghĩ.

Rất nhanh cả ba tiến vào trung tâm của Hắc Giác Vực, tiến vào đây, chính là nơi toạ lạc của Già Nam Học Viện, học viện này đã xuất hiện trên Đấu Khí Đại Lục không biết bao năm tháng.

Nghe nói cái học viện này do vị Đấu Đế nào đó, tự tay sáng tạo ra, tuy bây giờ Học Viện này không quá mạnh mẽ, khi chỉ có Đấu Tôn là cao nhất.

Nhưng nên nhớ, suốt mấy ngàn, vạn năm qua Học Viện đã đào tạo ra không biết bao nhiều cường giả, nhưng cường giả này lại rất nhớ tình cũ, một khi Học Viện bị đe doạ đến sự tồn vọng.

Thì lúc đó sự hiệu triệu của Học Viện mới chân chính phát huy, vị vậy mà suốt bao nhiêu năm qua chưa có một thế lực nào dám công khai đối đầu với Già Nam Học Viện.

Bỏ qua nhưng suy nghĩ này trong đầu, Lâm Minh và Thiên Bách phi hành qua ngoại viện, rồi dần dần tiến vào nội viện, trước khi tiến vào họ phải qua một đại ngàn sâm lâm, nơi chia cắt giữa nội và ngoại.

Tiến qua đại ngàn sâm lâm, ở trước mặt Lâm Minh là toà trung tâm rộng lớn, chợt trước mặt họ xuất hiện một ông lão trung niên, đang đạp không mà đứng.

Khi nhận rõ được là hai vị thủ hộ giả Thiên Bách, vị trung niên nhân khom người hãnh lễ đạo: “ Tô Thiên tham kiến Thiên Bách Nhị Lão, không biết hai lão ra ngoài có việc gì!”

“ Ha Ha, Tô Thiên tiểu tử được hôm bọn ta ra ngoài, tiểu tử ngươi lên vui mừng mới đúng chứ!” Bách Liệt chê chọc nói.

“ Ách!” Vẻ mặt của Tô Thiên có đôi chút giãn, lúc này hắn mới để ý tới tên nam tử trẻ tuổi, đang đứng sanh vai với cả hai vị nhị lão.

“ Không biết vị này là?” Hắn nhìn Thiên Bách nghi hoặc nói.

“ Giới thiệu với Thiên Minh Thánh, đây là Tô Thiên Đại Trưởng Lão của nội viện, cũng là người quản lý thay Viện Trưởng!” Thiên Mộc giới thiệu cho Lâm Minh biết.

“ Xin chào, Rất vui được gặp đại trưởng lão!” Lâm Minh tươi cười nói, sau đấy dơ tay ra để bắt tay.

“ Huh?” Thiên Bách Nhị Lão và Tô Thiên nghi hoặc nhìn động tác kỳ lạ của Lâm Minh.

“ Ách!” Lâm Minh có chút xấu hổ, đưa tay lên gãi gãi mũi, rồi nói:” Giới thiệu cho các ngươi biết, đây là động tác làm quen một cách thân thiện! Người chỉ cần đưa tay phải ra và bắt nhẹ là được!”

“ Như này sao?” Tô Thiên nghe lời của Lâm Minh, đưa tay phải ra, sau đấy bắt lấy tay của Lâm Minh,

Rồi buông ra, điều này làm cho Thiên Bách há hốc miệng, chuyện gì vừa xảy ra, một người đường đường là Đấu Thánh cường giả, kẻ đứng trên đỉnh tháp của Đấu Khí Đại Lục này.

Mà tay lấy tay của kẻ yếu hơn mình gấp vạn lần, nhìn thấy vẻ kinh sợ, há miệng, Tô Thiên vài phần nghi hoặc, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

“ Ách, Tiểu Tử, làm gì sai sao mà Nhị Lão lại kinh ngạc tới vậy?” Tô Thiên rút tay lại, rồi mới quay sang hỏi nhị lão.

“ Người biết ta….. vừa giới thiệu là tên gì không?” Thiên Mộc ghé vào tai Tô Thiên nói.

“ A…thì là Thiên Minh Thánh! Có gì ẩn ý sao?” Tô Thiên cũng ngây thơ trả lời lại.

“ Ngươi đọc lại đi…” Bách Liệt cũng không nhịp được mà nói.

“ Thì là Thiên….Minh….Thánh….Thánh…Đấu….Thánh….” Tô Thiên đọc lại tên, đọc được nửa thì hắn mới nhớ tới cái gì.

Từ tiếng nói Thánh, dần dần kéo dài, kèm theo biểu lộ, mô hôi chảy như mưa từ huyệt thái dương, cộng với miệng dần dần há to, ánh mắt của Tô Thiên mở to cực đại.

“ THÁNH…..GIẢ…..” hắn kinh ngạc hét to…..

Tiếng hét của Hắn vang vọng, cả bầu trờ nội viện, dương như không có gì có thể cản lại tiếng hét đó vậy.

Bộp~

Thiên Mộc là người không chịu nổi tiếng hét, cánh tay lão dơ lên đánh thật mạnh vào sau đầu của Tô Thiên, việc này cũng làm cho hắn ngừng hét.

“ Khái khái…. Ngươi không cần kinh ngạc tới mức vậy đâu!” Lâm Minh đã vận linh hồn lực lá chắn, để cách lý tiếng hét đó.

“ Không được, tiếng hét của tiểu tử người đã làm cho chúng đệ tử kinh động! Chúng ta đi thôi!” Bách Liệt thấy bên dưới, có chút bạo động liền nói.

“ Được…đi theo ta…” Tô Thiên cũng tính lại, hắn biết chuyện này không nên để nhiều người biết, liền dẫn đầu bay đi.

Cả ba liền theo sau, Tô Thiên vừa đi vừa truyền âm cho mấy vị trưởng lão ở dưới, giải tán cuộc bạo động.

Tại trong một dược phòng nào đó, đang có nhiều thiếu nữ đang vây quanh dược định, thì tiếng của Tô Thiên vang vọng.

“ THÁNH…..GIẢ…..”

“ Hả sao tiếng của Đại Trưởng lão lại hét to vậy?” Chúng nữ tử liền nghi hoặc hỏi nhau.

“ Thánh…Giả…Đấu…Thánh…” lúc này, có nữ tử tóc màu xanh lam, nàng tự lẩm bẩm trong miệng.

……….

Quay trở lại với Lâm Minh, hiện tại hắn đang ngồi thưởng trà với Thiên Bách và Tô Thiên.

Tô Thiên chỉ là người dự tính mà thôi, còn nhân vật chính hôm nay chính là Thiên Bách, hai lão vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lâm Minh nói ra điều kiện.

“ Ực…trà ngon…. Hai lão cũng dùng đi..” Lâm Minh đặt trà xuống, rồi nói.

Tô Thiên đưa mắt ra hiệu, hắn muốn hỏi dò, vì sao hai người lại đem một vị Thánh giả về đây.

Thiên Mộc không để ý tới ánh mắt của Tô Thiên, lão hướng về Lâm Minh hỏi “ Không biết điều kiện ngài đưa ra là gì?”

“ Nếu trong khả năng của hai lão già này đây!” Bách Liệt tính nói tiếp, nhưng lão lại cứng họng, bởi người ta đã là một vị Đấu Thánh hàng thật giá thật.

Có gì mà hai tên Cửu Tinh Đấu Tông, có thể làm hoặc cho Lâm Minh được chứ.

“ Hắc hắc, nếu muốn ta giúp thì dễ thôi, còn thứ ta muốn chắc chắn các ngươi cho ta được!” Lâm Minh nhàn nhạt nói ra.

“ Thật sao?” Thiên Bách Nhị Lão, nghe vậy liền không tin tưởng vào tai mình, nên hỏi lại.

“ Đúng vậy, không nhưng thế ta còn có thế giúp các ngươi đột phá tới Nhất Tinh Đấu Tôn, thế nào cũng lúc hai Đấu Tôn. Ta nghĩ, nơi Hắc Giác Vực này chỉ có Già Nam mới có Đấu Tôn mà thôi!” Lâm Minh tung ra miếng môi ngon.

Tô Thiên khi nghe vậy, cả người liền phấn chất, chỉ cần hai vị Thủ Hộ Giả đạt tới Đấu Tôn thì Già Nam càng được an toàn hơn.

“ Vậy thứ ngài muốn ở chúng ta là gì?” Khi nghe Lâm Minh nói thế, cả hai cũng không kìm lòng được, phải biết đây là tâm bệnh của cả hai.

Viện Trưởng cùng thế hệ với bọn họ, cũng đã là Đấu Tôn từ rất lâu, vậy mà bọn họ vẫn đang bị kẹp lại ở Đấu Tông.

“ Thứ ta muốn là….” Lâm Minh nói được nửa câu.

Thì dị hoả trong cơ thể bắt đầu bùng chạy lên, lập thứ biến cả gian phòng thành nơi nóng nhất, Lam sắc hoả diễm trong như biến cả, vô tận mênh mông, còn tam sắc hoả diễm thì như là con quái vậy vùng lấy ở đại dương khổng lồ.

“ Dị…hoả….máu sắc lam diễm…mênh mông tựa như biển lớn…đấy là Hải Tâm Diễm…” Thiên Mộc nhìn thấy đoá dị hoả màu lam sắc liền nhận ra.

“ Ba màu, bên trong ẩn chứa phong, lôi, diễm, lại còn cuồng bạo, như muốn thiêu cháy toàn bộ, đây là Phong Lôi Nộ Diễm…” Bách Liệt cũng nói lên tên của đoá dị hoả còn lại

“ Không thể nào, thật thần kỳ, một người có thể dung hợp 2 loại dị hoả mà không phản phệ, thần kỳ quá thần kỳ!” Lần này thì Tô Thiên đã chết lặng, nhưng thứ xuất hiện trên người này đã vượt qua tầm hiểu biết của hắn.

“ Công pháp thật là bá đạo, có thể dung hợp cả hai loại dị hoả, quả thật Đấu Thánh thì không có kẻ nào là phàm nhân cả!” Thiên Mộc cảm thán, lão chỉ cần nhìn qua cũng biết đó là do công pháp tạo thành.

Tạo sao hai lão lại nhìn ra được, mà Tô Thiên thì không, chuyện đó thì đơn giản, bởi vì hai người có kinh nghiệm sống lẫn sự hiểu bị sâu rộng, chỉ cần nhìn qua là có thể đoán được tình hình.

Và giờ đâu bọn hắn cũng đã biết được, ý của Lâm Minh là gì, thứ mà hắn muốn chính là đoá Dị Hoả ở dưới chân Phần Thiên Luyện Khí Tháp.

Nhị Lão nhìn nhau, trong lòng đầy suy nghĩ, bây giờ chính là thời khác lựa chọn, một là hai vị Đấu Tôn, hai là Máy Gian Lận.

Nếu chọn một thì lập tức Già Nam sẽ có hai vị Đấu Tôn toạ trấn, đó là ngăn hạn. Còn nếu chọn hai, thì sẽ là lâu dài hơn.

Trước mặt Già Nam không có đối thủ nào, mà phải khiến hai thủ hộ giả phải ra mặt cả, còn nữa cái này chỉ là tâm nguyện và khát khao của hai cả nhân mà thôi.

Còn về phần Luyện Khí Tháp, chỉ là tương lai của cả nội viện sau này, không có nó, nội viện và lẫn cả Già Nam sẽ không sinh ra nhiều cưởng gia như bây giờ.

“ Há, lựa chọn nào cũng đều là rủi ro, hay thế này một trong hai ngươi có thể đưa ta xuống phần đáy của tháp!” Lâm Minh gợi ý.

“ Trong lúc đó các ngươi vẫn còn có thời gian để họp bàn!”

“ Phần đáy, không biết ngày xuống đấy làm gì?” Tô Thiên là người hỏi, bởi hắn vẫn luôn đề phòng Lâm Minh.

Kẻ này là Đấu Thánh, nếu mà hắn nổi lên tâm cướp đoạt, thì cả cái học viện này, cũng không thể nào cản nổi.

“ Tô trưởng lão, người không cần phải căng thẳng, ta sẽ không đoạt nói đâu!” Lâm Minh đã nhìn ra ý nghĩa của Tô Thiên.

Nêu hắn trêu đùa nói, còn về phần Thiên Bách, hai người họ đã thấy Lâm Minh sử dụng đấu khí khôi phục lại cả đại bình nguyên rộng lớn, vì đã làm nó chết.

Đáng lẽ ra hắn không cần phải làm thế, vì cường giả luôn có đặc quyền, nhưng không Lâm Minh lại sử dụng đấu khí mình đã hấp thụ trả lại cho thiên địa.

Vì vậy mà, Thiên Bách Nhị lão cũng không nghĩ Lâm Minh là loại người đổi trắng thay đen, cũng một phần vì hắn là Đấu Thánh kẻ đã đứng trên đỉnh của Đại Lục, hắn không cần phải làm ra chuyện xấu thanh danh đó.

Bạn đang đọc Đấu Phá: Từ Giải Cứu Điệp Bắt Đầu sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.