Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau Làn Khói Đen, Dưới Đám Hoang Tàn

Phiên bản Dịch · 3957 chữ

Tốp cảnh sát hình sự Sở công an Giang Kinh đã đến hiện trường “Cư xá Thông Giang”. Đội phó đội hình sự Đồng Thụ cũng có mặt. Một đám đổ nát tan hoang, khói bay khét lẹt; vẫn đang nghe thấy những tiếng khóc thảm thiết, tiếng kêu cứu. Khắp căn hầm phòng không, trên mặt đất đều hỗn loạn cùng cục. Đồng Thụ biết lúc này cấp cứu là việc cần kíp hơn cả khám nghiệm hiện trường. Trong hoàn cảnh đặc biệt này ảnh chỉ nên như một nhân viên cấp cứ.

Anh và một số cảnh sát trực ban cùng các đội viên cứu hỏa và nhân viên y tế tổ chức cấp cứu cho những người bị thương ở phía trên căn hầm. Phần lớn các phòng khách của cư xá đều ở độ sâu 20 mét dưới kia. Một bác sĩ thuộc trung tâm cấp cứu lo lắng nói: Tuy mọi người chạy đến rất nhanh nhưng do thời gian rò rỉ khí gas đã lâu, chỉ e những người ở tầng sâu sẽ gặp lành ít dữ nhiều, nhất là khi vụ nổ đã làm sụt lở, bịt mất cầu thang lên xuống hầm.

Chưa có thời gian để điều động xe cộ thiết bị đào bới, mọi người tự động đứng thành dây, lần lượt chuyền tay nhau đưa đất đá từ dưới hầm lên mặt đất.

Hiệu quả thì có, nhưng vẫn cứ là mất nhiều thời gian; nếu đúng như tình hình đã báo cáo là khí than bị rò rỉ, thì e khi đón được những người ở tầng đáy hầm lên, đều chỉ còn là những cái xác không hồn mà thôi.

Tất cả mọi người cùng nỗ lực đã khơi thông được lối xuống cầu thang.

Trên lối đi ở dưới đáy hầm cũng có rất nhiều gạch đá rơi. Quả nhiên người ta đã phát hiện thấy nạn nhân đầu tiên hoàn toàn không còn sức sống gì nữa. Đồng Thụ đã từng chứng kiến những cảnh tàn khốc, nhưng nhìn những nạn nhân không rõ số phận sẽ ra sao, anh thấy lòng quặn đau. Anh và các nhân viên cấp cứu đều không nói nhiều, chỉ mải miết nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo cho các nạn nhân và chuyển họ lên mặt đất. Vì có thể ở dưới hầm vẫn còn rò rỉ khí than, nên bác sĩ của trung tâm cấp cứu nhắc nhở mọi người phải duy trì thông gió và vận động, không dừng ở dưới đó quá lâu.

Trong quá trình làm các thao tác, Đồng Thụ vẫn tranh thủ quan sát cấu tạo của cái hầm phòng không này. Chiếc bếp than to được vây bọc khá kỹ nằm bên cầu thang khiến anh chú ý. Chắc chắn nó là thủ phạm hàng đầu. Nó có ống khói vươn lên đến tận mặt đất nhưng thành ống có thể bị hở, hoặc đầu ống không được đặt đúng vị trí, không thông ra ngoài… đều có thể dẫn tới trúng độc. Sau vụ nổ mà bếp vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ, chắc là nhờ được bao bọc bằng vách tôn khá chắc chắn.

“Anh Thụ nhìn cái này có thấy quen quen không?” Một anh cảnh sát thường ngày vốn tỉ mỉ, đưa cho anh chiếc ví đầm mà các cô gái thường đeo.

Vào cái đêm cách đây không lâu, anh đã nhìn thấy Mạnh Tư Dao đeo chiếc ví đầm rất giống thế này.

Mở ví ra, thấy bên trong có ví tiền, cùng chứng minh thư và vài tấm thẻ ngân hàng.

Cô ta thật! Hoặc nên nói lại là đúng cô ta!

Chắc cô ta đã ở dưới hầm rất lâu. Đồng Thụ thấy đầu anh như bị căng ra từng hồi. Nhưng anh vẫn gắng nghĩ thấu đáo về khả năng mà cái ví đầm này đã gợi ra: trước hết là ở núi Vũ Di, sau đó là vụ chôn sống, rồi đến cái bi kịch ngày hôm nay… nhân vật chính vẫn là cô gái đơn độc nhưng rất cứng cỏi này.

Có lẽ chỉ lát nữa sẽ nhìn thấy thi thể cô ấy. Chẳng lẽ hôm nay lại là ngày cáo chung?

Tại sao cô ta lại đến đây? Kẻ nào cứ dai dẳng quyết ý giết hại cô ta? Đây nhất định không phải là sự cố ngẫu nhiên.

Anh cần có thêm nhiều thông tin: số người mỗi ngày ra vào cư xá, nồng độ khí ô-xít các-bon lúc xảy ra sự cố, cần bao lâu mới đạt được nồng độ đó, có nguồn khí gas nào khác không, và cả hành trình cùng hoàn cảnh cụ thể của Mạnh Tư Dao nữa.

Nhưng phải tìm ra cô ta hoặc thi thể của cô ta đã.

Anh cảnh sát vừa rồi lại gọi: “Anh ơi, nhìn cái này!”

Đồng Thụ bước đến, thấy trên nền lối đi lồi lõm do bị nóc sập xuống, có một đoạn ống dẫn đen đen. Ống dẫn gas!

Quách Tử Phóng về đến nhà, thấy Lịch Thu vẫn như lúc anh đi cách đây hai giờ - ngồi trên sa lông với tư thế cũ, mắt không rời ti vi. Cô mong sẽ nhìn thấy Tư Dao được an toàn cáng ra hoặc có lẽ lúc vụ nổ xảy ra Tư Dao không có mặt ở cư xá cũng nên, nhưng taạisao cô ấy lại không nghe di động?

Tử Phóng cho Lịch Thu biết, Tư Dao nói rằng đã có được bước đột phá quan trọng, phải đến cư xá “địa đạo” ấy gặp người bạn của Trương Sinh. LẼ nào lại trùng hợp, cô ấy vừa đến thì ở đó xảy ra ra tai nạn khủng khiếp?

Lịch Thu bất giác nghĩ đến số phận của những người bạn của Tư Dao, rồi lại nghĩ đến cái chết của cô em và gia đình bà dì, đều là sự cố bất ngờ. Những người ấy đều đã từng đến hang quan tài treo “Đau thương đến chết”. Hay là Tư Dao rốt cuộc cũng không thể thoát cái đại hạn do lời nguyền ấy đem lại?

Vừa vào đến nơi, Tử Phóng hỏi ngay: “Đã liên lạc được với Thường Uyển chưa?”

Lịch Thu gật đầu: “Cô ấy đang đi công tác ở Tây An và cũng đã xem bản tin trên ti vi, qua điện thoại cứ nức nở khóc. Tôi đã an ủi cô ấy hồi lâu. Cô ấy nói ngày mai sẽ về Giang Kinh trước dự định. Không hiểu sao tôi lại đang nghĩ rằng, nếu cô ấy cứ ở xa thì sẽ an toàn hơn”.

“Thì có gì khác nhau đáng kể? Cô nên nhớ cho: Viên Thuyên và Tiểu Mạn gặp nạn đều là ở bên ngoài… Và, chúng ta không hề nhận được tin xấu về Dao Dao kia mà!”

“Cô ấy đến cư xá gặp người ta, rồi chính nơi ấy bị nổ, tin này chẳng phải tin xấu là gì? Lú anh vừa đi khỏi nhà thì công an gọi điện đến hỏi Dao Dao có nhà không, tại sao họ lại hỏi điều này nhỉ? Chắc là họ cũng biết Dao Dao đã đi đến cư xá”.

“Tôi cho rằng đây có thể là tin tốt, ít ra cũng chứng tỏ rằng khi họ gọi điện đến thì vẫn chưa xác định được Dao Dao có ở trong cái hầm đó không, đúng chưa? Nếu đã thấy xác rồi thì việc gì phải hỏi nữa?”

“Này, anh nói năng ý tứ một chút được không? Anh không biết hay sao: cái hầm đó bị sập khá nghiêm trọng, nhiều người đang bị vùi bị đè bên dưới. Anh đã đi đâu suốt hai tiếng đồng hồ? Có nghe ngóng được gì k?”

Lúc này Lịch Thu mới nhận ra Tử Phóng trông bơ phờ mệt mỏi, hoang mang và ủ rũ nữa.

Tử Phóng thở dài: “Còn làm nổi việc gì nữa? Tôi túc trực ở hiện trường, nhìn từng người từng người được khiêng lên nhưng không có Tư Dao. Về sau càng có thêm nhiều người nghe nói về vụ này, họ kéo đến xem rất đông, công an buộc phải phong tỏa hiện trường, thế là tôi không thể quan sát được gì nữa. Tôi lại nghe nói đưa nạn nhân về bệnh viện Kim Đài cấp cứu, tôi bèn bám theo, nhưng Dao Dao cũng không có trong số người được cấp cứu.”

Lịch Thu bùi ngùi, Tử Phóng đã thật sự hết lòng với Tư Dao. Cô dịu dàng khuyên: “Anh đừng quá lo, nên nghĩ cách, nghe ngóng từ nhiều nguồn. Tôi vừa nghĩ mãi, ở đaâ có nhiều vấn đề rất phức tạp chẳng thế làm rõ trong đôi ba hôm được. Tôi ngày càng cảm thấy chúng có liên quan đến cái chết của cô em và gia đình bà dì tôi. Mấy hôm trước Tư Dao đã bảo anh điều tra về ngôi nhà mới, nên kẻ định giết hại cô ấy mới ngày càng điên cuồng như thế”.

Tử Phóng thẫn thờ ngồi trên đi văng: “Cô nói rất có lý. Vừa nãy suýt nữa tôi suy sụp thật sự vì nếu Tư Dao có chuyện gì thì việc điều tra còn có ý nghĩa gì nữa không?”

“Vẫn có ý nghĩa chứ. Chúng ta không thể cứ sống tù mù cho qua, đúng không?”

“Cô nói rất đúng”. Tử Phóng đã thấy phấn chấn. “Có nên gọi điện cho Lâm Nhuận không nhỉ?”

Lịch Thu thở than: “Anh ấy là người rất nhạy cảm, lại còn đang tĩnh dưỡng. Ở xa, anh ấy cũng chẳng thể giúp được gì. Cứ nên chờ, nếu có tin tức cụ thể thì hãy cho anh ấy biết”.

Sáng sớm hôm sau, Tử Phóng đến thẳng tòa báo. Dọc đường không ngớt gọi điện, ghi âm… thu lượm thông tin của báo giới và các đồng nghiệp về vụ việc nổ khí gas hôm qua. Lượng thông tin rất phong phú nhưng thực hư thì chưa rõ, rất khó mà sàng lọc. Ví dụ, về số người thiệt mạng, cơ quan hữu trách còn chưa thống kê, con số dồn đại thì chênh nhau quá lớn, có tin nói là hàng trăm, có tin nói là hơn hai chục, và vẫn đang tiếp tục đào bới, con số vẫn đang tăng dần. Về nguyên nhân cũng vậy, có người nói vì cái bếp than thải ra quá nhiều khí độc hại, có người nói là ống dẫn gas dưới đáy hầm bị rò rỉ.

Nhưng mọi thông tin đều không nhắc đến Mạnh Tư Dao. Lành ít dữ nhiều mất rồi! Tử Phóng nghĩ ngợi, anh thấy đau xót. Nếu Tư Dao bình an, hoặc chỉ bị thương nhẹ thì chắc đã gọi điện cho mình hoặc Lịch Thu.

Trung tâm cấp cứu từ chối các cuộc điện thoại hỏi về con số thương vong. Tử Phóng đến tòa báo trình diện, rồi anh báo cáo là đi lấy tin, lại vòng đến trung tâm cấp cứu.

Đúng như anh dự đoán, ở đây đang bận tíu tít và “cảnh giới rất nghiêm ngặt”. Vừa đi đến cửa tòa nhà anh đã thấy rất nhiều phóng viên ngực đeo thẻ, tay xách vai đeo máy quay phim máy ảnh… . đang bị mấy cảnh sát và các nhân viên chặn lại. Các phóng viên đang phàn nàn nhưng vẫn không ăn thua.

Tử Phóng thấy lo lo, anh đi đi lại lại… rồi chợt nghĩ ra một cách. Chỉ vài phút sau, thấy từ xa có một xe cấp cứu đang hú còi chạy đến, anh vôộichạy ra, áp sát cái cáng vừa chuyển khỏi xe, và biết ngay đó là một nạn nhân bị tai nạn giao thông. Không thấy có người nhà đi theo xe, Tử Phóng nhận ra nạn nhân là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, anh bèn gọi luôn miệng: “Chú Sáu, chú Sáu ơi, anh đây, anh của em đây mà!”

Nhân viên y tế hỏi: “Anh là người nhà à?”

“Tôi là anh của chú ấy!” Tử Phóng bám theo cái cáng, lọt được vào trung tâm cấp cứu.

Vừa vào thoát, anh đã quên luôn “chú em”, bắt đầu sục sạo các buồng bệnh nhân cho đến lúc có một y tá ngờ ngợ bèn báo cho bảo vệ. Họ lùa anh ra khỏi khu cấp cứu, anh còn chưa kịp nhìn thấy bóng Tư Dao.

Có lẽ… khu nhà kia là nhà xác.

Đã hai ngày trời bặt tin Mạnh Tư Dao. Lâm Nhuận đã gọi điện về muốn gặp Tư Dao; cuối cùng Tử Phóng không kìm được nữa, kể cho Lâm Nhuận biết toàn bộ thông tin Tư Dao đến "Cư xá Thông Giang", vụ nổ ở đó và Tư Dao mất tích.

"Có lẽ anh ấy đã khóc. Chưa biết chừng lại đang trên đường về Giang Kinh cũng nên". Tử Phóng nói với Lịch Thu. Tử Phóng cũng đang chìm trong nỗi đau xót chưa từng có. Với trực giác của mình, cùng là đàn ông với nhau cả, anh có thể cảm nhận được tình yêu sâu nặng của Lâm Nhuận đối với Tư Dao, anh không biết mình nên khóc... hay là hãy kìm nén nỗi buồn, tiếp tục đi nghe ngóng tin tức.

"Có tin gì về Trương Sinh chưa?"

"Chưa. Ở đại học Giang Kinh cũng đang bề bộn. Cha mẹ cậu ấy sống ở Giang Kinh lâu năm, đã nhờ nhiều người quen dò hỏi, nhưng bên công an nói là chưa có manh mối gì". Cuối cùng, Tử Phóng quyết định phải hành động dù lúc này lòng anh khó bề chịu đựng nổi bất cứ chuyện nào về việc Tư Dao mất tích. "Tôi thấy Lịch Thu nói rất có lý, khi chúng ta vẫn chưa có manh mối gì khả quan, chưa hề có tin về Tư Dao, thì nên tiếp tục điều tra về ngôi nhà này, về sự bất bình hạnh của gia đình chú rể của cô, chắc chắn vẫn còn nhiều ẩn số. Mấy hôm nay tôi đã nhờ các bạn tìm cách hỏi về cuộc điều tra của công an về sự việc của em cô, sự cố đắm thuyền của gia đình bà dì của cô. Họ kết luận, chỉ là một tai nạn giao thông. Khi vớt xác lên, khám nghiệm cho thấy nồng độ cồn trong máu vị thuyền trưởng rất cao, tức là ông ta lái trong lúc say bí tỉ, tất nhiên sẽ gây ra tai nạn".

"Nhưng công an không thấy lạ à: ngay từ sớm, thuyền trưởng đã biết nhiệm vụ của mình là lái tàu, sao ông ta có thể say khướt được? Ở Mỹ, nếu dự tiệc tối uống rượu, thì không dám lái xe về nhà ngay, lái xe sau khi uống rượu thì rất nguy. Cách duy nhất để giảm độ cồn trong máu là phải uống nhiều nước, và chờ đợi... Thông thường, hàm lượng cồn sẽ giảm nhiều sau một tiếng đồng hồ. Vị thuyền trưởng say bí tỉ như thế, chứng tỏ ông ta đã uống rượu đến lúc sát giờ chuẩn bị cầm lái."

Bên công an cũng có người nêu ra vấn đề này, anh ta luôn cho rằng vụ đó là có âm mưu giết người".

"Thế à? Vậy là không chỉ có mình tôi điên rồ nghĩ theo hướng kỳ cục đó hả? Anh ta là ai thế?"

"Là đội phó đội hình sự, họ Đồng. Anh ta đã từng làm vụ án Lưu Dục Chu và Lâm Mang. Hồi nọ Tư Dao gặp nguy hiểm, rồi bị ngất ở cái hố chôn người, anh ta cũng đến hiện trường thì phải".

"Đã nghi ngờ như thế, sao anh ta không tiếp tục điều tra nhỉ? Tôi vẫn nghĩ rằng chắc chắn sẽ có kết quả". Lịch Thu bỗng thấy có hy vọng.

"Một là, vụ việc xảy ra trên sông nước, chẳng có chứng cứ gì rõ rệt, các manh mối sẽ "trôi ra biển cả"; hai là tôi đoán rằng việc trị an ở Giang Kinh đang ngày càng phức tạp, chắc là sếp họ Đồng đang mệt đứt hơi để đối phó với các vụ việc đột xuất hoặc các vụ án nghiêm trọng, cho nên chẳng còn sức để điều tra một nghi án mà vốn đã bị coi là "sự cố bất ngờ" nữa!"

"Tuy nhiên, có những việc chính chúng ta cũng có thể tự làm. Ví dụ, chưa ai biết tại sao trong đêm trước khi xảy ra tai nạn đắm tàu cô lại nhận được bức ảnh kỳ lạ do Sở Sở gửi đến? Có phải cô ấy muốn nói rằng quanh cô ấy đang có mối nguy? Và tại sao phim do camera giám sát vẫn thể hiện họ bình an vô sự? Tôi đã nhờ người kiểm tra giúp những đoạn phim của hệ thống camera phòng trộm của nhà ông chú cô trước và sau khi xảy ra vụ tai nạn".

Lịch Thu quá mừng: "Anh tài quá, rất cảm ơn anh!"

"Nói thật, đây là do Tư Dao dặn tôi. Sau khi nghe nói về việc của em cô, Tư Dao đã nhờ tôi sưu tầm, nói là chưa chắc đã liên quan tới "Đau thương đến chết" nhưng đúng là rất đáng nghi; nếu có thể tra rõ sự thật thì ít ra cũng để cho Lịch Thu yên tâm. Tôi vốn nghĩ là rất khó, hình như có vẻ "phạm kỷ luật" nhưng sau khi Tư Dao xảy ra chuyện, tôi cho rằng không thể bỏ qua bất cứ đầu mối nào, huống chi cô cũng là một trong các chủ nhân của ngôi nhà này, cô xem phim cũng rất danh chính ngôn thuận"

"Dao Dao thật tốt bụng, đang ngổn ngang trăm mối, gặp bao nguy hiểm mà vẫn nghĩ rất chu đáo; gian khó đã tôi luyện nên con người, đúng thế. Ít hôm trước tôi vẫn rất nghi ngờ về cái chết của cô em và gia đình bà dì, tôi cứ lo Tư Dao sẽ không hài lòng, cho rằng tôi chuyển hướng chú ý điều tra của chúng ta; nay mới thấy tôi đã nghĩ nhầm".

Tử Phóng cầm ra ba cái đĩa DVD, nói: "Tất cả đều ở trong đây. Tôi đã cho in từ băng sang đĩa, chúng ta sẽ xem thật kỹ xem có điểm nào đáng ngờ không. Toàn bộ đĩa kéo dài 50 giờ, phải xem dần. Cô cũng nên nén xúc động đừng quá đau buồn".

Lịch Thu nghĩ ngợi rồi nói: "Chúng ta xem sáng sớm ngày 11 tháng 12 trước"

"Là khi cô nhận được bức ảnh mà Sở Sở gửi cho à?"

"Tôi muốn biết tại sao cô ấy lại mặc áo mưa chạy ra ngoài? Sau khi tôi báo công an, tại sao họ không đặt dấu hỏi? Nếu tôi nhớ nhà bà dì có mắc camera thì tôi đã nhắc họ chú ý".

"Có lẽ công an đã xem, họ không thấy có ai ra vào". Tử Phóng đặt một đĩa DVD vào máy, tua đến đoạn 11 giờ đêm ngày 10. "Tôi nhớ là cô kể rằng, cô em gửi ảnh đến vào hồi 0 giờ 30 phút theo giờ Bắc Kinh, xem đi!"

Góc phải của màn hình hiện chỉ số thời gian là 23h 10-12 với lối đi lát đá trước cửa nhà. Lịch Thu ngồi xem liền hai giờ, hình ảnh vẫn "bất động". Điều này có nghĩa là trong khoảng thời gian ấy Lịch Sở không hề ra vào khu nhà.

"Có lẽ cô ấy vẫn ở bên ngoài, chứ không về nhà".

Tử Phóng nhấn nút "FF" và dừng lại ở thời điểm 6h30 sáng. Từ trong menu anh lựa chọn nội dung "nhà để xe". Thì ra hệ thống camera này có cả thảy 8 đầu ghi hình, nghe nói góc quét của chúng có thể đạt trên 95% các khu vực của toàn khu nhà. Hình ảnh ở nhà để xe cho thấy có một chiếc Toyota "Land Cruise" từ từ chạy ra. Lần lượt sau đó là vài người, đầu tiên là một nam một nữ thanh niên, sau đó là một cô gái dong dỏng cao, làn da trắng nõn nà, trời chưa sáng hẳn mà đã đeo kính râm. Cuối cùng là một phụ nữ trung niên. Người đàn ông trung niên rời khỏi vị trí cầm lái, xuống xe, chuyển vài thứ hành lý khá nặng lên xe.

Đó là gia đình Lý Bá Thụy và Lịch Sở - em gái Lịch Thu.

Nhìn thấy những hình ảnh người thân, Lịch Thu gỡ cặp kính, lau khóe mắt rơm rớm lệ.

Thế là họ ra đi, một sớm mai rất bình thường, chiếc SUV của họ đi về hướng thiên đường.

"Thì ra anh đã xem cả rồi?" Lúc này Lịch Thu mới hiểu Tử Phóng đã biết rõ mọi nỗi nghi hoặc của cô. Anh chàng phóng viên mà cô vẫn cho là tương đối hời hợt này lại rất có thiện chí. Ai dám nói con người là không thể thay đổi?

Cô rất cảm động: "Cám ơn anh đã giúp đỡ rất nhiều. Tôi muốn lại, được không?"

Tử Phóng gật đầu: "Tôi vẫn muốn nói lại câu này: Lịch Thu đừng quá đau buồn"

Đúng lúc này chuông điện thoại reo vang.

Tử Phóng cầm máy lên, chỉ thấy im lặng... nhưng hình như anh nghe thấy tiếng thở khe khẽ.

"Vị nào đấy?"

Họ đã cúp máy.

"Tâm thần à?" Tử Phóng làu bàu. Tiếng chuông lại reo.

"Cần gì thì nói đi!" Anh gắt lên.

"Tiếp theo, sẽ là ngươi!" Một giọng lạnh lùng rót tới.

"Ngươi là ai? Tên mặc áo mưa hả?"

"Ta cho ngươi mặc áo quan! Kẻ tiếp theo sẽ là ngươi, trừ phi ngươi khâu cái mồm, trói tay, và bịt mắt của ngươi lại!" Nói xong ngần ấy câu, đối phương cúp máy luôn.

Lịch Thu cảm thấy bất ổn, đứng lên hỏi: "Ai thế? Có sự việc gì à?"

Tử Phóng định chửi bới một chập nhưng lại sợ sẽ làm cho Lịch Thu hoang mang, anh bèn nói: "Có một gã rách việc, cố ý trêu ngươi... Không vấn đề gì! Dịp này cô cũng phải thận trọng, chúng ta nên cùng đi xe của Thường Uyển".

Lịch Thu cười cười: "Thế thì phiền cô ấy nhiều quá! Không cần đâu, tôi sẽ cẩn thận..."

Điện thoại lại reo chuông.

Hai người cùng nhìn nhau. Có nên nghe không nhỉ?

Tử Phóng vẫn cầm máy lên: "Mày nghe đây, tao là hạng nhát gan, tao sợ cả con mèo đực, nhưng tao tuyệt đối không sợ thằng nào dọa dẫm đâu!" Anh quát vào máy.

Đối phương im lặng vài giây, rồi nói: "Anh là Quách Tử Phóng phải không?" Một giọng khác với lúc trước, hình như nghe quen quen...

"Phải! Anh là..."

"Tôi là Đồng Thụ, ở đội cảnh sát hình sự Sở công an. Chúng tôi nhận được tin tương đối chính xác, có thể hiện nay anh không được an toàn"

"Tôi thực sự rất kính nể đấy. Sao các anh lại biết được?"

"Chúng tôi cần nói chuyện tỉ mỉ với anh. Sau 20 phút nữa sẽ có một ô tô cảnh sát đỗ trước cửa nhà anh. Gặp tôi, anh sẽ hiểu".


Chú thích

(1) SUV: Ô tô thể thao đa chức năng

Bạn đang đọc Đau Thương Đến Chết của Quỷ Cổ Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.