Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tội Ác Và Trừng Phạt

Phiên bản Dịch · 3485 chữ

Thật kỳ lạ, đã rất lâu mà không thấy Chung Thục Minh và Dương Tín Chí quay trở lại.

Cũng thật hết sức khó hiểu, nếu không tìm thấy thứ mà họ cần,thì chắc chắn họ sẽ trở lại tiếp tục đe dọa Tư Dao, chứ không thể cứ tìm mãi, cố đấm ăn xôi, chỉ tổ phí thì giờ. Họ là những người sành sỏi kỹ thuật uy hiếp dụ dỗ kia mà!

Ở dưới tầng hầm, Tín Chí mở cái hộp sắt. “Chú ạ, đây là điểm tập trung toàn bộ đầu mối hệ thống điện, điện thoại, ca-mê-ra, hệ thống cảnh báo…Theo bản vẽ này thì công tắc điều khiển để mở tường kép cũng nằm trong này,chắc chắn dây điện sẽ từ đây đấu vào cửa tường kép” . Nói rồi, hắn ấn công tắc.

Màn hình tinh thể lỏng nhấp nháy, đòi nạp mật mã.

Tín Chí cười cười : “Chú xem, Lý Bá Thuỵ cực kỳ tỉ mẩn cẩn thận, mỗi bước thao tác không dễ gì mà qua được. Thiết kế này khiến cho ai đó dù cố ấn bừa công tắc cầu may, cũng vô ích.”.

Chung Thục Minh mỉm cười : “Chúng ta có biết mật mã không?”

”Chú vẫn thích thử cháu như hồi còn nhỏ à?”

”Lấy được nó, thì chú cháu ta có thể tiếp tục duy trì mọi lạc thú. Cháu hãy thử nhập tên văn bản máy tính của bản vẽ này xem? Cột màn hình này khá dài rộng, có thể chứa được bao nhiêu ký tự?” Chung Thục Minh thầm thở than, tại sao chàng trai luôn luôn rất ăn ý với mình này lại không phải là Lâm Nhuận?

Sau khi đã nhập tên văn bản in trên đầu bản vẽ, màn hình hiện ra dòng tiếng Anh xác nhận mật mã đã chuẩn xác.

Cửa vào tường kép đã mở ra thật.

Không gian bên trong không lớn, rộng hơn một mét, sâu hai mét,cao hơn đầu người; hai bên “tường” là hai hàng giá gỗ,trên đó xếp các chồng kẹp văn bản.

“Chắc phải ở đây!” Chung Thục Minh bước vào, bật đèn pin và bắt đầu lật giở các kẹp giấy tờ. Ông ta thấy Tín Chí vẫn đứng ngoài canh gác. “Này, các bí mật liên quan đến Đắc Quảng cũng là liên quan đến cháu,cháu cũng vào tìm giúp chú đi!”

”Vâng, cảm ơn chú đã tin cháu”. Tín Chí bước vào, cũng bắt đầu lục lọi.

Cánh cửa vào tường kép đã tự động đóng lại.

Lật giở một hồi, Tín Chí cau mày: “Chú ạ, hình như đám giấy này chẳng có liên quan gì, phần lớn là các mẩu báo cũ cắt ra, cả báo tiếng nước ngoài nữa. Vô lý thật, trong các kẹp này thì toàn là giấy trắng. Chú ơi, hay là cứ bảo các anh em khuân về bằng hết, rồi chúng ra lục tìm sau?”

Chung Thục Minh nghĩ ngợi rồi nói : “Cũng được, nhưng phải đưa con bé Tư Dao đi theo,còn hai đứa kia thì xử lý ngay tại chỗ!”

Tín Chí giơ tay đẩy cánh cửa. Cánh cửa bất động.

Hắn đấm mạnh vài cái, nhận ra rằng cánh cửa này bằng thép thật sự, không nhúc nhích trước những cú đấm đá thô bạo.

Hắn mở di động, dưới ánh đèn pin mờ mờ,thấy máy không hề có sóng vì tường kép này vừa cách âm lại vừa bưng chắn rất kín.

Tín Chí vã mồ hôi trán : cửa tự động đóng, không tìm được mẩu giấy tờ nào có giá trị,chứng tỏ tường kép này có thể là một cái bẫy!

Chung Thục Minh cũng nhanh chóng nhận ra tình thế nghiêm trọng: “Bọn ta trúng kế hay sao?” Tâm trạng ông ta từ kinh ngạc dần chuyển sang phẫn nộ: cho đến chết, Lý Bá Thụy vẫn chơi khăm người ta!

”Có ai ngoài kia không? Chúng tôi ở đây!” Thục Minh gào to. Ông ta nhớ lúc nãy Tín Chí đọc bản vẽ,nói rằng bốn bề tường kép này ốp vật liệu cách âm.

“Chú đừng lo,cái khoang này chủ yếu làm bằng gỗ, ta có thể phá mà chui ra. Để cháu dỡ bỏ cái giá gỗ này đã…” Tín Chí quả là con người tài ba, cực kỳ tinh nhanh, và có cả sức mạnh nữa.

Tín Chí rút cái giũa được chế tạo đặc biệt thường xuyên mang bên mình,sau vài phút đã dỡ được một mảng vách của cái giá gỗ, nhưng hy vọng cũng tắt ngấm luôn: sau cái giá là vách tường thép.

Mình đang ở trong một buồng giam bằng thép.

Nó hoàn toàn kín gió, chẳng mấy chốc cả hai sẽ hết không khí, ngạt thở mà chết.

Tín Chí mất hết bình tĩnh, ném cái giũa xuống, nậy một thanh gỗ ở cái giá, đập mạnh vào bức vách và lớn tiếng kêu cứu.

Hình như ở ngoài kia lại tuyệt đối yên tĩnh, không một chút hồi âm.

“Tín Chí, im đi! Ta phải nghĩ cách xem sao”. Chung Thục Minh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói run run không che giấu nổi nỗi khiếp sợ. “Có lẽ, đây chính là nhân quả luân hồi?”

Lão đang nhẩm tính, trong những năm phát triển Đắc Quảng, lão đã hãm hại bao nhiêu người, đã bố trí giết bao nhiêu người.

Nhưng trong đầu lão,tất cả chỉ là một đám mờ mờ.

Chẳng lẽ chóng hết ô-xy như thế này? Chắc không đến nỗi thế.

Tín Chí bỗng cảm thấy thì ra bề trên mà từ nhỏ hắn đã sùng bái,lại là một kẻ thật yếu ớt. Y nhớ, năm xưa y cũng là một thiếu niên hiền hậu và hay mềm lòng, chính nhờ đi theo Chung Thục Minh lăn lộn chốn thương trường với hai ngả thiện ác đồng hành, y mới rèn luyện được tính cách lỳ lợm,thậm chí tàn nhẫn.

Tất cả là tại ông chú Thục Minh này.

Đến lúc này mà lão vẫn còn từng giây từng giây cạnh tranh với mình chút không khí đang cạn dần.

Mình cần phải tồn tại lâu một chút, biết đâu lại có thể tìm được lối ra.

Trong bóng tối, y bất chợt đưa hai tay bóp cổ Chung Thục Minh. Y thở hổn hển: “Xin lỗi, khi họp hội đồng quản trị chú thường bảo hãy tạo thêm nhiều cơ hội cho lớp trẻ…”

Thục Minh thầm than “Mình đã đoán không sai, Lâm Nhuận sẽ không bao giờ làm chuyện này…” Chầm chậm,lão đưa tay đang cầm cái giũa của Tín Chí lên.

Nhưng tay lão đưa lên rất khó khăn…

Có lẽ vì đôi bàn tay như cái kìm sắt của Tín Chí đang siết chặt khiến lão gần như nghẹt thở.

Không. Tay Tín Chí đã dần lỏng ra,hắn đã không thể uy hiếp mình được nữa.

Lão không nhìn thấy ở một góc tường kép, sau tấm ván thép, có một cái vòi to bằng đầu ngón tay. Qua một ô dây thép gai đặt ở “tường thép” ,nó đã phun vào dây một thứ hơi không màu mà mọi nhà thường dùng để đun bếp. Lúc này, luồng hơi bỗng tự động ngừng phun, vì thiết bị cảm ứng ghi nhận đã đạt tới nồng độ ô-xít các-bon để thực hiện “cái chết tức thì”.

Ở phòng của Tư Dao, đám thuộc hạ của tập đoàn Đắc Quảng phụ trách canh gác cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Thời gian trôi qua đã lâu mà không hề thấy cấp trên có lệnh gì, gọi di động cũng không ai nhận. Bà cô của Lâm Nhuận càng như ngồi trên đống lửa, rất lo sẽ xảy ra chuyện gì, luôn ra ngóng mãi ở cửa sổ.

Sắc mặt bà ta bỗng trở nên trắng bệch. Bà ta đã “ngóng” thấy một đoàn xe cảnh sát đang hú còi chạy đến khiến bà ta sợ mất mật.

Rất nhanh, bọn người của Đắc Quảng lủi sạch khỏi căn phòng của Tư Dao. Tư Dao thở phào, sợi dây rất căng đã chùng lại. Cô cảm thấy lồng ngực đau ghê gớm, tim đập như tiếng trống làng.

Cô định kêu lên nhưng không thể làm nổi. Cô không còn biết gì nữa.

Ánh lửa, ngôi nhà nhỏ, trái tim bị lèn chặt cứng, nỗi kinh hãi bám riết; Lại là ngủ mê, chứng tỏ cô vẫn còn sống trên đời, chỉ hiềm đang bị hành hạ đủ bề. May sao cô đã tỉnh lại.

Không phải, cô vẫn chưa tỉnh cơn ác mộng. Người kia là ai mà đứng ở đầu giường cô? Dáng người rất quen, khuôn mặt đã trải qua mọi nỗi bể dâu, bộ râu nhuốm bạc. Người mặc áo mưa?

Ông ta định làm gì?

Tư Dao thấy nhoi nhói đau, nhưng vẫn chưa thật sự tỉnh hẳn, muốn kêu mà không thành tiếng.

Nhưng cô vẫn cố gắng.

Trong buồng chăm sóc bệnh nhân nặng vang lên một tiếng kêu “Ối…”

Người y tá chạy vào. Người hộ lý thu dọn ga đệm… và các vật phẩm trên giường đặt vào chiếc xe đẩy, nói với người y tá: “Giường số 3 đang gọi”. Người y tá nhìn thấy Tư Dao khẽ mở mắt, rất mừng rỡ “Số 3 tỉnh rồi”. Bác sĩ trực cũng chạy đến, cùng y tá ghi lại các chỉ số thiết bị đo đặt ở đầu giường.

Bệnh nhân này đã tỉnh lại sau 2 ngày hôn mê, bác sĩ và y tá đều thở phào. Người y tá liền đi gọi bác sĩ điều trị Tạ Tốn.

Bác sĩ Tạ Tốn bàn với lãnh đạo khoa nội, cấp trên đã chấp thuận thực hiện chăm sóc đặc biệt đối với Tư Dao. Anh rảo bước vào phòng chăm sóc bệnh nhân nặng, thấy bạn trai Tư Dao và một người nữa đứng ở đầu giường cô. Bác sĩ Tốn nói “Các vị phải hết sức hạn chế, hiện giờ không được để cô ấy bị hưng phấn hoặc mất sức”

Tư Dao nghe Lâm Nhuận và Tử Phóng kể lại diễn biến hôm đó. Thì ra có 1 phụ nữ đã báo công an rằng có vụ cướp nghiêm trọng xảy ra ở khu “ốc đảo quí tộc” Lục Ô. Cảnh sát đã bố trí cả đội chống bạo lực, thế là máy tên lâu la đang tháo chạy ngay lập tức bị bắt. Người phụ nữ đã báo công an chính là bà Đỗ Dung- bác của Tư Dao. Bà Dung nói mình nhận được một cú phôn nặc danh, bảo bà hãy báo công an ngay lập tức. Bà liền gọi cho cảnh sát 110. Đến giờ vẫn không biết người gọi điện cho bà là ai.

Qua lời kể của Lâm Nhuận và mọi người, cảnh sát đã xuống tầng hầm, nhìn thấy cái hộp sắc trung tâm đang mở, nhưng không biết phải làm gì để vào được bức tường kép. Họ bèn tìm Trương Sinh, Điền Xuyên, rồi mở máy tính của Tư Dao, nhận ra bản vẽ “Nhà máy Louvre” mới nạp vào máy, có tên là LW5865136697400P. Đó là một bản vẽ kết cấu ngôi nhà, còn ghi rõ cả cách mở “tường kép”.

Tường kép này nằm giữa tầng một và hai, ở bên cạnh cầu thang, phải điều khiển bằng hệ thống điện ở cái hộp sắt dưới tầng hầm để mở. Họ kinh ngạc phát hiện ra xác của Chung Thục Minh và Dương Chí Tín.

Trong khoang tường kép này nồng nặc mùi khí gas.

Trong quá trình điều tra vụ việc, Trương Sinh báo với cảnh sát về một bức tường kép khác. Họ đã thấy trong đó một số vật dụng của ông Lý Bá Thụy. Thì ra ngôi nhà này có hai ô “tường kép”, một ô là cái bẫy chết chóc, một ô là đường tắt thoát thân.

“Đúng thế. Trong ô tường kép thật sự kia, tôi đã phát hiện ra một đĩa cứng, bên trong chứa 2 file bản vẽ, một bản thuyết minh- nói rõ sự khác nhau của 2 bản vẽ- một bản vẽ An toàn, có đánh dấu ‘mật thất’ của ông Lý Bá Thụy, một bản vẽ Nguy hiểm, có đánh dấu một ô khác, là ô chết chóc. Bản vẽ còn ghi rõ: nếu gặp tình trạng khẩn cấp, thì giao bản vẽ Nguy hiểm này cho bọn tội phạm, chúng vào đó chẳng bao lâu sẽ phải chết. Cho nên tôi đã phải chi món tiền kha khá để mua phần mềm “Nhà máy Louvre”, rồi in bản vẽ Nguy hiểm ra, luôn mang theo người. Ở bảng điều khiển dưới tầng hầm, nếu nhập tên file bản vẽ An toàn- cũng tức là chuỗi kú tự mà Viên Thuyên viết cho tôi trên chiếc phong bì- thì có thể mở ‘mật thất’ của ông Lý Bá Thụy; nếu nhập tên file bản vẽ Nguy hiểm- tức là chuỗi kí tự cơ bản giống nhau, chỉ khác chữ cuối cùng là P chứ không phải là C- thì sẽ mở ra tầng hầm chết chóc”. Tư Dao nghĩ đến Lâm Nhuận đã bị mất cha, tâm trang cô rối bời bao ý nghĩ chồng chéo.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Viên Thuyên lại biết được những chuyện phức tạp như thế?” Tử Phóng hỏi.

“Cũng có thể, chỉ đơn giản là Viên Thuyên đã quen với Lý Bá Thụy. Cho nên, cô ấy biết ngôi nhà của ông Thụy, rồi mách tôi đến thuyê mặc dù ở Giang Kinh này có rất nhiều nơi cho thuê nhà”.

Lịch Thu cũng đã biết Tư Dao đã tỉnh laik. Lúc cô vào đến nơi, thấy Tư Dao đang chuyện trò thoải mái, cô rất mừng. Tử Phóng không muốn Lịch Thu hàn huyên với Tư Dao, bèn hỏi luôn “Lịch Thu! Các vật dụng mà bà dì và ông chú rể để lại, hiện nay đâu rồi?”

Lịch Thu nghĩ ngợi rồi nói “Sauk hi cả nhà bị tai nạn, tôi và mẹ tôi cũng thu dọn; các thứ cồng kềnh đều đã bán đi, một số đồ có tính chất riêng tư, mẹ tôi xếp vào hòm để chuyển đường biển về Mỹ. Cho nên, chắc là chúng vẫn cất ở môt căn phòng chứa đồ tại nhà mẹ tôi. Anh hỏi để làm gì?”

“Liệu có thể phiền mẹ cô xem xem trong anbum ảnh của họ có ảnh chụp chung với Viên Thuyên không?”

Lịch Thu lạnh lùng đáp “Tôi không cho rằng mẹ tôi sẽ chấp nhận vì cho đến giờ, hễ nhắc đến gia đình bác tôi là mẹ tôi lại khóc, giờ mà lại giở ảnh ra xem?Anh thấy có khác nào tra tấn bà không?”

Tư Dao lắc đầu: “Sao anh Tử Phóng sốt ruột khiếp thế? Đâu có phải là chuyện cấp bách gì?”

Lịch Thu nói “Nhưng tôi sẽ nói, để mẹ tôi gửi cả tập ảnh đến đây, để ngài phóng viên duyệt xem”

Tử Phóng ấm ức “Thôi nào, tôi đã sai, được chưa? Làm cho hai bà phải liên kết để trấn tôi”

Lúc này bác sĩ Tạ Tốn đã đọc xong kết quả điện tâm đồ mới nhất của Tư Dao, anh nhắc nhở mọi người vào thăm “Để cho đông đảo quí vị vào thăm, tôi đã rất linh động rồi, các vị phải để cô ấy nghỉ ngơi và nhất là phải tránh mọi kích thích tâm lý”

Anh lại nhắc bác sĩ trực ban mấy câu, rồi về văn phòng ghi chép diễn biến bệnh lý.

Lâm Nhuận chạy ra khỏi phòng đuổi kịp bác sĩ Tạ Tốn hỏi “Bệnh tình của Tư Dao là thế nào ạ? Hai hôm trước, anh nói là cần quan sát thêm, chưa kết luận được, nay cô ấy đã tỉnh, chứng tỏ chuyển biến tốt phải không?”

Tạ Tốn nghĩ ngợi, rồi nói “Bây giờ anh cùng tôi về văn phòng, tôi sẽ nói cụ thể”

Khi 2 người về đến văn phòng, thì Tử Phóng cũng kịp chạy đến nơi.

“Tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói với Tư Dao thế nào… Cách đây không lâu, cô ấy đến chỗ tôi khám về mạch máu cơ tim, lúc đó toi đã phát hiện ra cô ấy bị viêm cơ tim mức độ nhẹ, đây là chứng bệnh gần đây khá phổ biến trong nhóm người trẻ tuổi. Viêm cơ tim thể nhẹ, thường chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng là sẽ tự khỏi. Thực tế hiện nay, cũng bệnh này y học cũng chưa có thuốc đặc trị. Sau lần bị ngất vừa rồi, tôi kiểm tra thấy hiện tượng viêm cơ tim của cô ấy đang tiến triển rất xấu, nhất là hiện tượng rối loạn nhịp tim rất nặng, có tần suất cao, thậm chí màng tim đã ứ trệ huyết dịch…”

“Xin anh cho chúng tôi biết, tiên lượng căn bệnh của cô ấy thế nào?” Lâm Nhuận thấy hơi chóng mặt.

“Rất tiếc, tôi chưa thể dự đoán chắc chắn. Chúng tôi sẽ giữ cô ấy nằm viện để tiếp tục kiểm tra. Hy vọng có thể khống chế không cho căn bệnh phát triển diễn biến ác tính”

“Chắc anh đã biết một cô bạn của Tư Dao, trước kia cũng đi vào cái hang núi bí hiểm đó… ròi bị viêm cơ tim dẫn đến đột tử…”

“Tôi biết. Tình trạng của Tư Dao tuy chưa phát triển đến mức ấy, nhưng chiều hướng này thì không cho phép lạc quan. Cho nên chúng ta cần đặc biệt chú ý không được để cho tâm trạng cô ấy bị xáo trộn mạnh. Tuy không vì thế mà bảo đảm 100% sẽ ngăn cản được khuynh hướng phát triển xấu đi, nhưng ít ra cũng giảm thiểu hiện tượng rối loạn nhịp tim. Khi giải phẫu thi thể bạn của Tư Dao, chugns tôi đã phát hiện ra một loại virut. Thực không may, virut ấy cũng có trong máu Tư Dao…”

Nghe bác sĩ Tạ Tốn nói xong về bệnh tình và xác nhận sự tồn tại của virut, Du Thư Lượng im lặng hồi lâu cho đến khi Tạ Tốn lại hỏi anh quan điện thoại “Bác sĩ Lượng vẫn đang nghe đấy chứ?”

“Vâng, vâng. Tôi còn nhớ anh nói rằng chủng loại virut này cực hiểm thấy. Tôi được biết, việc ngăn chặn virut này lây nhiễm hiện nay là bị động, chủ yếu vẫn trông chờ vào sức miễn dịch của bệnh nhân. Liệu cô Tư Dao… có vượt qua được không?”

Tạ Tốn buồn rầu “Cũng như anh, tôi rất nghi ngờ. Cảm giác này thực không dễ chịu gì nhưng đành cứ chờ xem sao. Phó giáo sư Chương Văn Côn cũng rất quan tâm tới vấn đề này; tuy virut học là lĩnh vực rất xa với chuyên môn của mình nhưng anh ấy thường hay tiếp xúc với các chuyên gia y học cơ sở, cho nên thời gian tới đây anh ấy sẽ tăng cường liên hệ với họ để nghiên cứu điều tra căn nguyên và tìm tòi phương pháp điều trị… Tôi cũng thấy ái ngại, vì việc này thuộc về trách nhiệm của bác sĩ điều trị là tôi; tất nhiên tôi cũng sẽ nghiên cứu nghiêm túc, sẽ cùng các chuyên gia của khoa tìm kiếm phương pháp điều trị”

Du Thư Lượng biết Tạ Tốn rất chân thành, nhưng chỉ e sự việc chẳng hề đơn giản. Hiện giờ chỉ mong sao loại virut dẫn đến viêm cơ tim này sẽ yếu đi vì bệnh nhân có thể lực tốt, sẽ khong đến nỗi dẫn đến tử vong. Nhưng, hầu như những người trẻ tuổi từng vào hang quan tài treo đều đã ra đi, nếu họ đều bị đột tử do viêm cơ tim virut thì sao? Tư Dao có thể đặc cách miễn dịch không?

“Anh đã nói chuyện với cô ấy chưa, thái độ cô ấy ra sao?”

“Tôi đã nói chuyên, vì thế tôi muốn anh giúp cho… Tôi thấy cô ấy bình tĩnh một cách không ngờ, dường như đã chấp nhận số phận… Đây là điều tôi rất lo lắng. Thông thường, các bệnh nhân viêm cơ tim đều sẽ bình phục tốt, nhiều bệnh nhân cơ tim nặng cũng có thể tiếp tục sống bình an”

“Vậy anh có giải pháp gì chăng?”

“Anh là chuyên gia, tôi đâu có thể có đề nghị gì khả quan được! Huống chi, chính Tư Dao đề nghị muốn gặp anh”


Chú thích

1. Danh từ y học dự báo khả năng bình phục

Bạn đang đọc Đau Thương Đến Chết của Quỷ Cổ Nữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.