Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Linh Ngọc

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

“Sư tôn, chưởng môn sư bá vội vàng gọi người đi Ngọc Thanh điện nghị sự có phải là đã tra ra được tin tức gì rồi phải không?”

Điều khiến Lâm Thanh Trúc quan tâm nhất vẫn là mối thù của cha mẹ mình, nhìn thấy Diệp Thu quay về nên nàng lập tức không chờ đợi được mà hỏi.

Diệp Thu quay về chỗ ngồi, bình tĩnh uống một ngụm trà và lắc đầu nói: “Không có. Ngươi cũng không cần phải vội, khi nào có tin tức ta sẽ lập tức nói cho ngươi biết.”

Lâm Thanh Trúc có chút thất vọng, nàng còn tưởng rằng Mạnh Thiên Chính vội vàng gọi Diệp Thu tới Ngọc Thanh điện là vì tra ra được tin tức gì.

Nhưng ngay lập tức nàng liền tỉnh táo lại, vì hiện tại việc cấp bách trước mắt của nàng chính là tu luyện.

Cứ cho là hiện tại tra ra được thì nàng cũng không thể báo được thù, còn không bằng cứ ngoan ngoãn đợi ở trên núi tu luyện cùng sư tôn.

Chờ đến ngày nàng trở nên thực sự mạnh mẽ thì nàng sẽ tự mình đi điều tra chuyện này.

Diệp Thu nhìn thấy nàng chán nản mà mỉm cười nói ra:

“Được rồi! Ngươi chuẩn bị một chút đi, ngày mai vi sư sẽ tự mình mang ngươi xuống núi để truy tìm nguyên nhân hung thú bao động, nhân tiện cũng cho ngươi đi trải nghiệm luôn. Bây giờ ngươi đã là Huyền Chỉ nhị phẩm, kiếm pháp cũng học được kha khá, nên cũng đã đến lúc phải thực chiến một trận.”

“Sự việc hung thú bạo động lần này ảnh hưởng quá rộng lớn, toàn bộ Đông Hoang đều phải gánh chịu thiệt hại. Những đệ tử thiên tài của các đại tiên môn thánh địa đã xuống núi trước nhóm chúng ta một bước. Nhân cơ hội này ngươi cũng có thể nhìn xem một chút những thiên tài của các thánh địa khác rốt cuộc có phong thái như thế nào, để biết mình và bọn hắn có gì thua kém hay thiếu sót gì không, khi quay trở về làm thành một bản tổng kết.”

Hai mắt Lâm Thanh Trúc toả sáng, nói: “Thật sao? Sư tôn không lừa đệ tử đấy chứ?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa ?” Diệp Thu liếc nàng một cái, Lâm Thanh Trúc nghe mà cực kỳ cảm động.

“Hì hì, đệ tử biết mà, sư tôn đối tốt với ta nhất.”

“Vậy bây giờ ngươi đi chuẩn bị?”

“Vâng, thưa sư tôn!”

Lâm Thanh Trúc cực kì vui vẻ, bởi vì nàng có thể xuống núi, hơn nữa là được xuống núi cùng với sư tôn.

Từ sau khi lên núi, mặc dù mỗi ngày của Lâm Thanh Trúc đều rất thú vị và sư tôn cũng đối xử với nàng rất tốt. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có một nút thắt đó là mối thù của cha mẹ nàng cùng với chỗ ở cũ đã bị phá huỷ hiện tại không biết như thế nào rồi.

Biết được Diệp Thu muốn dẫn nàng xuống núi trải nghiệm và còn muốn giúp nàng điều tra kẻ cầm đầu đã hại chết cha mẹ nàng mà trong lòng Lâm Thanh Trúc vô cùng cảm động, thiếu chút nữa là muốn lấy thân báo đáp luôn.

Sau khi về phòng, Lâm Thanh Trúc lập tức thu dọn hành lý để chuẩn bị sáng sớm hôm sau cùng Diệp Thu xuống núi. Kỳ thật nàng cũng không có cái gì để thu dọn cả, một người một kiếm là đủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, ở bãi đất trống trước căn nhà gỗ trên Tử Hà phong, Lâm Thanh Trúc đã đợi ở đây từ sớm và cuối cùng cũng thấy Diệp Thu bước ra mà vội vàng chào hỏi.

“Sư tôn, chào buổi sáng!”

“Ừm…”

Diệp Thu mặc một bộ đạo bào màu trắng, bên hông treo một khối ngọc bội, trong tay hắn cầm một cây quạt, phong độ nhẹ nhàng, ngập tràn tiên khí.

Diệp Thu đưa tay lấy xuống khối ngọc bội, nói:

“Đây là một khối ngọc trữ vật, bên trong có không gian rất lớn có thể giúp ngươi cất giữ đồ vật. Những người tu tiên chúng ta khi đi lại mang nhiều hành lý rất bất tiện, cho nên đa số mọi người đều sẽ có một pháp bảo chứa đồ như vậy.”

“Hôm nay là lần đầu tiên ngươi xuống núi nên vi sư cũng không có pháp bảo gì có thể cho ngươi mà chỉ có khối ngọc bội này. Ngươi cầm đi!”

Sau khi đưa ngọc bội cho Lâm Thanh Trúc xong, Diệp Thu lại dạy cho nàng cách sử dụng khối ngọc trữ vật này.

Lâm Thanh Trúc vô cùng cảm kích nói: “Đa tạ sư tôn ban cho pháp bảo, Thanh Trúc rất ưa thích!”

Mới sáng sớm mà sư tôn đã cho ta một kiện pháp bảo, ngài thật là hào phóng!

Ngày nào sư tôn cũng cho đệ tử pháp bảo, đúng là ngài không hề giấu thứ gì làm của riêng.

Diệp Thu mỉm cười và trong lòng thầm gọi.

“Hệ thống!”

[Đinh!]

[Ngươi đã đưa cho đệ tử một cái pháp khí chứa đồ thượng đẳng, kích hoạt hoàn trả.]

[Có mở ra hay không?]

“Mở ra!”

[Xin chúc mừng túc chủ kích hoạt bạo kích gấp một trăm lần, thu hoạch được một khối Huyền Linh Ngọc cực phẩm.]

Tay phải Diệp Thu vừa động và trong tay đã xuất hiện một khối ngọc bội mới.

Hắn cẩn thận nghiên cứu một chút thì thấy khối ngọc bội này không chỉ có không gian chứa đồ lớn hơn rất nhiều so với cái vừa rồi hắn đưa cho Lâm Thanh Trúc, mà nó còn có một tác dụng rất thần kỳ dó là có thể cất giữ vật sống!

“Chà, đây đúng là một bảo bối tốt!”

Diệp Thu cười xấu xa một tiếng và dần dần trở nên ngang ngược.

Mặc dù không kích hoạt được vạn lần hoặc nghìn lần trả về, nhưng gấp trăm lần thôi là Diệp Thu đã rất hài lòng rồi.

Dù sao cũng không phải lúc nào cũng gặp may như vậy mà gấp trăm lần trả về đã là rất cao rồi.

Bạn đang đọc Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch của Tố Dữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 1160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.