Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Gỡ Băng Ánh Nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 2262 chữ

Sáng sớm hôm sau tại quảng trường của Huyền Thiên học viện các "sĩ tử" của chúng ta có mặt vô cùng sớm từ 5h sáng để thi vòng hai trắc thí nghị lực.Thấy mọi người đều đã tới đủ phó hiệu trưởng mới cất giọng:

-Gút mo ninh các em hôm nay chúng ta sẽ thi vòng hai của cuộc thi tuyển sinh năm nay của Huyền Thiên học viện.

Rồi ông ta trợt phất tay một cái,một quả băng sơn ngoi lên từ giữa quảng trường.

-Ầm...ầm...ầm

Đây là một băng sơn vô cùng hùng vĩ cao trọc trời,gió lạnh thét gào quấn quanh là những bậc thang trải dài như vô tận lên tận đỉnh núi.

-Đây là Băng Vĩ Sơn là địa điểm cho cuộc thi vòng hai này.Nhìn sơ qua chắc các ngươi đã đoán được phần nào đúng không?Thể lệ vòng này rất đơn giản Băng sơn này có tổng cộng 1000 bậc việc của các ngươi cần làm là chỉ cần trèo lên đó.Những ai đi qua được 600 bậc sẽ thông qua.Thời gian sẽ là 5 canh giờ.

-Mà quên còn một điều nữa cứ 111 bậc sẽ là uy áp của một đại cảnh giới từ thấp lên cao từ Luyện Khí lên đến Độ Kiếp cảnh nên các ngươi hãy cẩn thận đó.Một điều cuối cùng nếu ai có thể leo đến đỉnh núi sẽ nhận được truyền thừa của một vị phó hiệu trưởng cũng chính là chủ của ngọn Băng Sơn này.

-Và cuộc thi thứ hai trắc thí nghị lực................

BẮT ĐẦU!

-Xông lênnn..

-Xông lênn....

-Xông lênn....

Sau tiếng quát của ông phó hiệu trưởng cả vạn thí sinh cùng lúc lao lên băng sơn trông từ xa như đàn kiến mang thức ăn về tổ vậy.

Còn nói về nhân vật chính của chúng ta thì..hắn hiện tại đang đứng yên.Đúng vậy sau tiếng hô hắn vẫn đứng bất động chỗ đó nhìn "đàn người"lũ lượt lao lên,đơn giản là hắn không muốn bị xô đẩy giật tóc hay xé quần xé áo bởi những sắc nữ đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn kia.Đợi chừng mười năm phút khi mà bắt đầu có những "trái sung rụng"đầu tiên rơi xuống kèm với đó là giọng quãng tám thì Dương mới bắt đầu từ từ đi lên.Nhờ Tiểu Hồng mà Dương biết ngọn Băng Sơn này chính là một món Thiên cấp Cực phẩm pháp bảo có thể dùng uy áp để luyện thể nên Dương sẽ không dùng tu vi mà chỉ dùng cơ thể của mình "leo núi".

Vì Dương hiện tại đang là Kim Đan thể sơ kì nên hơn ba trăm bậc đầu hắn cũng nhẹ nhàng bước qua.Chỉ khi lên bậc thứ 444 thì hắn mới thấy bước chân hơi nặng một xíu xiu vì dù gì hắn cũng là Nhật Nguyệt cảnh tuy không dùng đến linh lực nhưng thứ uy áp Linh Hải cảnh này chả bõ nhét kẽ răng.Cũng từ bậc thang khoảng 400 Dương bắt đầu thấy có những tên nằm lăn lóc thở hổn hển như bò.Nhưng cũng chỉ là số ít thí sinh trong vạn người mà thôi.Hắn lại tiếp tục băng băng leo lên đến tận bậc 666 thì Dương thấy ở đây chỉ còn khoảng một phần ba số thí sinh lúc đầu vượt ải đang há mồm ngớp từng ngụm không khí .Đa số vẫn chưa leo được lên một số do uy áp quá mạnh kết hợp phong bạo liên tục thổi làm rơi "một ít" thí sinh,có kẻ thì nằm bất tỉnh,có kẻ thì nội thương,có kẻ vẫn cố gắng bò lên nói chung là thất bại ở vòng hai khá là cao.Bước thêm một bước là bắt đầu có uy áp của Hoá Thần cảnh sơ kì ở đây thì bắt đầu chỉ còn lác đác khoảng hơn trăm người mà thôi,họ muốn thử thách giới hạn của bản thân và tiếp tục leo lên.Ở đây thì Dương cảm thấy chân như đeo đá vậy phong bạo kết hợp với khí lạnh và uy áp của Hoá Thần cảnh đè nên người thì quả thật không dễ chịu tí nào.Ngước lên thì hắn thấy có một vài khuôn mặt nổi trội đang gần leo lên bậc 888 đó là ái nữ của Băng thành chủ và một vài tên có tu vi với độ tinh khiết khá cao của vòng một.

Để luyện thể dễ hơn thì Dương cởi bỏ quần áo bên ngoài mặc mỗi quần đùi để lộ từng khối cơ bắp tráng kiện mà không làm mất vẻ đẹp của nó.Khiến cho các chị em bên dưới cũng như các vị khách nữ xoa mắt mà nhìn.

-Hự...

-Dương ca đẹp trai quá......

-Ta cũng muốn được đứng gần để trông thấy huynh ấy....

Bởi vì Dương ảnh hưởng mà vô số thiếu nữ vực dậy tinh thần cô gắng leo tiếp để nhìn thấy hắn.Thậm chí vì ngắm múi mà một số nàng thơ xịt máu mũi bất tỉnh.Càng nên cao phong bạo càng giữ tợn như những lưỡi đao gió cứa vào da thịt.Đến bậc chín trăm cả ngọn núi giờ đây hoang vu vắng vẻ chỉ còn hai người đó là Dương và cô nàng tới từ Băng thành,ở đây là nơi phong bạo mạnh nhất,lạnh nhất cũng như uy áp lớn nhất tới từ Độ Kiếp cảnh.Cả người Dương giờ như một huyết nhân khắp cơ thể là những vết cắt chằng chịt thấy cả xương may mà nó không cắt vào tiểu huynh đệ không là Dương cũng bỏ cuộc rồi.

Thấy Dương leo tít trên cao ở bên dưới liền xì xào bàn tán.

-Nhìn kìa Dương ca đã leo tới tận bậc thứ chín trăm rồi,khoan đã hình như còn một người nữa là Băng Ánh Nguyệt con gái rượu của thành chủ Băng thành.

-Đúng là nàng ấy rồi,nhưng tại sao nàng không dùng danh nghạch trực tiếp vào học viện mà lại đi thi như vậy.

-Ta nghe nói hình như nàng có hôn ước với kẻ mình không yêu là đại thiếu gia của Tiêu gia.Nên nàng ta tham gia cuộc thi này để nhắm tới truyền thừa của phó hiệu trưởng để có thể tự chủ cho hôn nhân của mình!

-Ta cũng nghe nói tên Tiêu gia này,hình như hắn bị người ta ám toán trở thành phế vật uất hận mà chết.Không biết thực hư thế nào.

Ở đây khi nhìn thấy bóng lưng yểu điệu nhưng vô cùng kiên cường kia làm Dương có cảm giác muốn che trở nàng cả đời vậy.Khi nàng bước lên bậc thứ 966 bờ vai nhỏ nhắn kia run lên bần bật rồi ngã khuỵ xuống.Nàng đã cố hết sức mình rồi,bây giờ ngay cả cựa quậy một ngón tay nàng cũng không làm được.Trợt nàng có một suy nghĩ là nếu bây giờ có một mỹ nam bế nàng thì tốt biết bao rồi nàng nhắm mắt mặc số phận...nàng quá mệt rồi!

Không để giai nhân ngã xuống nền băng lạnh lẽo Dương long hoá hai chân dẫm băng lao lên đỡ lấy nàng,hắn bế nàng như kiểu bồng công chúa vậy.

-Tiểu mỹ nhân...sao phải cố chấp như vậy chứ...

Không có đau đớn,không có mặt băng lạnh lẽo mà lại có một làn hơi ấm và một đôi tay rắn chắc bế lấy nàng.Nàng mơ hồ mở mắt ra thì đập vào mắt nàng không phải mỹ nam bình thường mà là tuyệt thế mỹ nam đang mỉm cười nhìn nàng.Nụ cười như nắng ấm mùa xuân sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo cũng như tan chảy trái tim nàng vậy.Nàng ấp úng yếu ớt nói:

-Ta...ta không muốn hôn nhân của mình bị sắp đặt...ta ..ta phải mạnh mẽ để làm chủ cuộc đời của mình.

Ở khoảng cách gần khi trông thấy dung mạo của nàng cũng khiến tim Dương khá xuyến xao khuôn mặt tinh xảo xinh xắn nhưng kém vài phần với Đát Kỉ nhưng đôi mắt cùng mái tóc đều là xanh dương.Nàng vận một bộ lam y nhưng vì phong bạo cắt xé làm nhuộm đỏ cả y phục.

Trông thấy nàng ta vậy mà đỏ hết cả mặt,hai bên má ửng hồng đáng yêu vô cùng hắn chỉ muốn nựng má nàng một cái.Nhưng với tình trạng bây giờ của Dương thì bế nàng như hiện tại cũng gần như là giới hạn của hắn rồi.Hắn ghé xuống xát mặt nàng nói thầm:

-Vậy để ta sẽ giúp nàng đi nốt chặng đường còn lại nhé.

Nói rồi từng bước chân nặng nề kèm theo cả máu của Dương từ từ bước lên những bậc thang nặng chĩu.Vì được hắn bế nên mọi uy áp của nàng đều biến mất và truyền hết vào người Dương.Nằm trong ngực hắn mà tim nàng đập thình thịch còn nhanh hơn lúc nàng leo núi nữa,,nàng mơ hồ nghĩ rằng là mình thích hắn rồi sao(thích quá chứ lại)

Còn bên dưới là những âm thanh hồi hộp cùng đếm bậc thang vang lên.

-990 bậc

-991 bậc

-992 bậc

-993 bậc

-...........

Và khi Dương bước lên bậc thứ 999 mọi thứ áp lực nhất đều đổ dồn lên cơ thể hắn đã thế còn nhân đôi vì bế người theo.Chỉ một bước nữa thôi hắn sẽ hoàn thành cửa ải này,nhưng một bước này như một bước lên trời vậy đối mặt với hắn là uy áp toả ra từ Độ Kiếp hậu kì kèm với đó là phong bạo và nhiệt lạnh mạnh chưa từng có khiến cả cơ thể hắn giường như lún xuống các đốt xương vang lên những tiếng lách cách như sắp không trụ lại nữa.Thấy hắn chịu áp lực thay mình như vậy nàng vô cùng không lỡ lên tiếng khuyên hắn:

-Bỏ ta xuống đi không ngươi sẽ chết đó...

-Yên tâm hãy tin tưởng ở ta.....

Nói rồi Dương ngửa đầu gầm rống:

-Thần thông:Ma Hoá-Ma Long Thủ

Trợt một khí tức vô cùng tà ác,sát khí kinh người từ cơ thể Dương lan ra xung quanh cả mái tóc hắn đen kịt bay cuồng loạn,đôi mắt hắn đen kịt như vực sâu thẳm tràn đầy sát khí.Nó làm ảnh hưởng đến cả Ánh Nguyệt khiến mắt nàng đỏ rực nàng bây giờ chỉ biết giết và giết.Rồi cả hai chân Dương Long Phiến đen kịt dày đặc bao bọc,một bước giẫm xuỗng khiến cả ngọn băng sơn rung lên bần bật lung lay như sắp đổ.

-Hắn...hắn vậy mà thành công...

-Hahahaah lão tam à hơn nghìn năm cuối cùng ngươi cũng đã có truyền nhân.Ngươi có thể nhắm mắt yên nghỉ rồi.

-Đúng là lão đại của chúng ta,quá bá đạo..

-Uớc gì ta thay thế vị trí củ người kia được Dương ca ôm một lần thì cả đời ta cũng mãn nguyện rồi.

-Xì...ngươi có chịu nổi uy áp như thế kia không mà nói.

Sau khi Dương bước lên đỉnh núi ở dưới là một tràng vỗ tay hoan hô.Còn bên trên đỉnh núi lại có một hư ảnh của một lão giả thâm căn cố đế nhưng khuôn mặt góc cạnh diện mạo vô cùng uy nghiêm trên tay não là một đoá hoa sen cửu cánh nhưng làm lên từ băng xung quanh nó là nhiệt lạnh vô cùng khủng bố khiến không khí xung quanh vặn vẹo không ngừng, lão đang mỉm cười hiền hoà nhìn hai bọn hắn.

-Vậy bây giờ ta nên trao truyền thừa cho ngươi hay nàng ta đây?

-Trao cho nàng ta đi,nàng ấy cần nó hơn ta!

-Này thiếu niên ngươi chắc chắn chứ ở đây có cả dị băng Hàn Băng Tuyết Liên đấy tuy ngươi đã có dị hoả nhưng có thêm nó thì ích lợi vẫn không nhỏ đâu.

-Ta chắc chắn.

-Được rồi dù gì nàng ta cũng phù hợp hơn ngươi nhưng ta có một lời khen cho ngươi thiên phú trác tuyệt,nghị lực phi phàm chỉ cần đủ thời gian trưởng thành sẽ thành nhất phương cường giả.Nhưng trạng thái này của ngươi sau này nên ít sử dụng thì hơn.

-Cảm ơn lão tiền bối!Vãn bối sẽ ghi nhớ.

Nói rồi lão phất tay cả toà băng sơn phát sáng thu nhỏ dần rồi biến mất cùng Băng Nguyệt Ánh chắc nàng đi tiếp nhận truyền thừa.Còn Dương thì sau khi kết thúc thời gian ma hoá cơ thể liền suy kiệt cùng các thí sinh từ từ hạ xuống quảng trường.

Thất Dương trong tình trạng suy kiệt trầm trọng cả lũ Vô Phúc liền lao ra mang hắn đi thở oxi.Để lại phó hiệu trưởng chốt câu xanh rờn

-Vòng hai kết thúc chiều nay sẽ diễn ra vòng ba các thí sinh có thể nghỉ trưa hồi phục linh lực.

-Còn các vị khách quý thì mời ở lại dùng bữa.

----------------------------------------------------------------------------

Một góc nào đó của một quán ăn xang chảnh:

-Hắn đã bị thương nặng nhất định vòng ba các ngươi phải giết được hắn mang dị hoả về cho ta biết chưa?

-Rõ!!!!!

-Làm xong nhất định ta có thưởng...giờ thì uống đi.

-Tên khốn ngày ngươi chết sẽ không còn xa nữa HAHAHAHA.......

Bấm thích vì nó miễn phí.Cảm ơn mn

Bác nào có lòng thì em có rượu nhé!!!

Để thúc đít cho tác giả mau ra chương thì mọi người donate ở đây:

MB:838607072002

NGUYEN TUNG DUONG

Bạn đang đọc Đế Bựa sáng tác bởi Dươngcaidù
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dươngcaidù
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 33
Lượt đọc 473

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.