Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Thư Sinh

Tiểu thuyết gốc · 1810 chữ

-"Ta đã đi được bao lâu rồi, phía trước có tiểu điếm ta nên dừng chân nghỉ chốc lát" Thiếu niên đang nhìn về tiểu điếm phía trước lẩm bẩm.

Thiếu niên cưỡi hắc mã khoảng chừng 14 có khuôn mặt trắng trẻo thanh tú nhìn trên khuôn mặt thấm mồ hôi, đôi mắt nhăn lại thần sắc không tốt lắm, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý tay phải cầm quạt sau lưng là tay nải khoảng chừng đã đi hành trình khá dài, xa xa tiểu điếm nhỏ cũ kỹ ở bên đường xung quanh toàn rừng khá hoang vu.

-"Khách quan, ngài lên kinh dự thi khoa cử sao, trông ngài khá mệt xin mời vào trong dùng trà" một tên tiểu nhị từ trong quán chạy ra, Thiếu niên bước vào bàn ngồi xuống hô:

-"Đúng vậy, tiểu nhị cho ta một ấm trà ngon và một đĩa đậu phộng rang."

-"Khách quan người chờ một lát trà sẽ mang lên ngay !"

Xung quanh có vài tên tiều phu đang uông trà, một tên đại hán mày rậm tay run run cầm cốc trà lên uống, uống xong lăp bắp:

-"C...các ngươi biết hôm nay ta...ta thấy gì không! ta gặp được tiên nhân đấy, ta thấy tiên nhân bay trên trời" nói xong tay lại rót thêm cốc trà trong mắt không kìm nổi vẻ kích động.

-"Chắc là ngươi hoa mắt rồi, đúng, đúng, làm như gặp tiên nhân dễ thế sao, ngươi mộng du sao, tỉnh lại đi" xung quanh nhao nhao lên nói.

Bên kia bàn thiếu niên cười cợt lẩm bẩm "Tiên nhân sao? thực sự có sao? đó chỉ là truyền thuyết thôi trên đời làm gì có " xong thiếu niên cầm cốc trà lên uống cạn, vẻ mặt của y từ cười cợt không biết lúc nào đã chuyển sang vẻ đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

"Ta nghe nói chiến sự sắp xảy ra rồi, chuyện là sáng nay triều đình dán cáo thị mỗi gia đinh trên 14 tuổi đều bị xung quân đấy" ở bàn khác có những tiếng xì xào bàn tán to nhỏ.

-Ngươi nói là thật sao? mọi người sắc mặt tái lại.

-Ta cũng nghe phong phanh từ một người họ hàng xa đang buôn bán trên kinh thành là Đại Chu vương triều chuẩn bị tiến đánh Đại Việt vương triều chúng ta đấy, ta còn nghe nói nguyên nhân Đại Chu đưa quân sang đánh chúng ta là vì tam công chúa Hạ Huân Nhi đào hôn với thái tử đương triều Chu Đình Phong đấy.

Bộp...! -"Rõ ràng là lấy cớ mà không biết chiến sự có ảnh hưởng tới Đông Lâm sơn mạch này hay không?" cao lớn hắc sắc đại hán căm phấn kèm lo lắng.

-"Ngươi lo lắng quá đấy chúng ta cách xa như vậy hơn thế nữa Đại Việt chúng ta đâu có ăn chay." một đại hán nói xong mọi người lại kích động, người có vẻ lo lắng, người cười cợt cho qua.

Hắn lẩm bẩm- "Thực sự nổi giận vô cớ như vậy sao?

"Ta một đường trốn nhà lên kinh dự thi, phụ thân ngài cấm ta không được bước chân vào quan trường, nhưng năm đó người trọng thương hài nhi nhất định phải vào cung tra rõ nguyên do." hắn song thủ năm chặt, từ lúc 5 tuổi hắn đã được phụ thân dạy dỗ văn ôn võ luyện, học qua các binh gia chiến lược phải nói là tài giỏi phi thường.

Sau khoảng chừng một nén nhang thiếu niên đặt tiền lên bàn đứng dậy và rời đi phía sau vọng tiếng tiểu nhị:

-"Chúc ngài sớm đỗ công danh, lần sau ngài nhớ tới!"

Nhảy lên ngựa thiếu niên phóng đi trong núi rừng đầy tĩnh mịch, Đông Lâm Sơn mạch nằm cận Đông Lâm thành thuộc Đại Việt vương triều quốc gia nhỏ ở Trung Châu bao gồm tam quốc là Đại Chu, Đại Việt và Đại Tề.

Vài ngày sau đứng trước cổng thành Cổ Loa nguy ngoa tráng lệ, Cổ Loa thành là kinh đô Đại Việt. Dưới thành người đi lại không đông lắm và binh lính canh cổng thành đông hơn thường ngày, nhìn vào thành thiếu niên than

-" Có lẽ là do chiến sự sắp bắt đầu cho nên giới nghiêm" .

-"Là kẻ nào? mau xuất trình thông hành lệnh!" Thất thần thiếu niên giât mình nhìn lại, tiếng quát là của một đại hán râu qoai nón mặc binh phục đang đứng cửa thành, hắn tươi cười .

-" Thất cái gì thần! Nhanh lại ta kiểm tra nhà ngươi còn muốn vào thành hay không!" vẻ mặt trông dữ tợn lên quát to.

Thiếu niên lấy từ trong người một tấm lệnh bài có khắc chữ Diệp rồi đưa cho đại hán râu qoai nón, sau khi nhìn tấm bài sắc mặt thay đổi một chút sau đó nói:

-"Ngươi là thư sinh lên kinh dự thi sao?"Thiếu niên gật đầu, ngay sau đấy tên gác cổng hô lên "Thông Quan!"

Thiếu niên bước vào thành đi một đoạn, mấy tên canh cổng lẩm bẩm cái gì sau đấy một kim ưng nhỏ chân mang ống tre bay về phía cấm cung.

-" Cái gì? Một tên thư sinh cầm lệnh bài Diệp gia vào kinh để dự thi? Lẽ nào là Đông Lâm thành Diệp gia?" Người nói chuyện là một vị trung niên ngồi uy nghiêm mang kim bào khắc họa ngũ trảo kim long, người này không ai khác chính đương kim thánh thượng Đại Việt quốc Hạ Càn.

-"Người đâu? Ngươi đi tra lai lịch tên thư sinh sáng nay vào kinh là kẻ nào? Phải là Đông Lâm Thành Diệp gia không?" Vẻ mặt trở nên băng lãnh.

-"Vâng, nô tài tra ngay thưa bệ hạ" Một tên mặt đầy vết nhăn mái tóc bạc trắng thái giám vội quỳ xuống đáp.

Sau một nén nhang:

-" Khởi bẩm bệ hạ, nô tài tra được đích thị là Diệp gia độc tôn Diệp Vân công tử, kẻ này thiên tư thông tuệ, văn thao võ luyện, lần này lên kinh dự thi khả năng lưu danh bảng vàng." thái dám bước nhanh vào cung điện quỳ xuống tâu.

"- Là Diệp gia tuyệt đối không được, văn võ song toàn sao? ngươi hiểu ý ta?"

"Nhưng bẩm bệ hạ chiến sự sắp sửa diễn ra là lúc cần người tài..."

-"Tiểu Hiền Tử ngươi không cần nói ta hiểu, nhưng ngươi rõ ràng một chuyện năm đó?" Chưa nói hết câu Hạ Càn nhìn Tiểu Hiền Tử ánh mắt sát khí nói, Tiểu Hiền Tử đang thất thần bỗng nhiên trở nên đại biến

-" Là nô tài lỡ miệng, xin bệ hạ trách phạt"

-"Không biết không có tội, ngươi lui ra đi" "Tạ bệ hạ, nô tài cáo lui!"

-" Năm đó sau khi phụ hoang ta băng hà Diệp gia ngươi cũng vì thế mà thoái quan vị về Đông Lâm ở ẩn, tại sao các ngươi lại muốn quay lại, hay chỉ là muốn tra nguyên do phụ thân ngươi trọng thương năm đó sao?" Hạ Càn lẩm bẩm.

Tại Đông Lâm thành Diệp gia trang

- "Nguyệt nhi nàng bảo sao Vân nhi tự ý lên kinh dự thi sao? Làm càn! khụ... khụ.." tiêng quát kèm theo tiếng ho sặc sụa của trung niên, không ai khác chính là phụ thân Diệp Vân gia chủ Diệp thị Diệp Sở

-" Ta đã ngàn vạn lần nhắc nhở kỹ không được hành sự lỗ mãng, Vân nhi thật làm càn"

-"Phu quân, chuyện đến nước này đều trách ta không tại ta chàng cũng không..."

-" Được rồi nàng không cần nói nữa, mặc dù ta đã thành phế nhân hắn cũng không dám làm gì Vân nhi " Hạ Minh Nguyệt chưa nói hết câu Diệp Sở ngắt lời.

Trên phố thị một thiếu niên thư sinh mặt mày thanh tú mang theo hắc mã tản bộ trên phố nhìn trên phố thị cảm thán " Kinh thành thực sự phồn thịnh"

Sau đó nhìn về một tòa lâu Như Ý lâu rồi tiến về, một tên tiểu nhị mặt mày vui vẻ chạy ra dắt ngựa và hô -" Mời ngài vào"

Bước vào Diệp Vân - " cho ta một phòng trung đẳng"

Tiểu nhị hớn hở đáp -" Vâng mời công tử lên lầu hai, ngài có cần các cô nương phục vụ không?"

Diệp Vân nhăn mặt lại:" Không cần, mang nước ấm chuẩn bị ta tắm" sau đó bước lên lầu. Tại kinh thành các khách điếm được chia làm 3 loại thượng, trung, hạ mỗi loại một đặc quyền riêng và chi phí cũng khác nhau.

Vào phòng Diệp Vân thấy các thị nữ mang nước vào xong khoát tay hiệu lui ra, vươn người lột bỏ y phục bước vào tắm, tắm xong Diệp Vân ngủ thiếp đi đến hôm sau.

Sáng hôm nay Diệp Vân bước về Quốc Tự Viện báo danh .

-"Người kế tiếp lên đọc rõ tên tuổi, xuất sinh nơi chốn" một lão già mặc Quốc Tự Viện y phục quát.

-"Bái kiến giám thị đại nhân, học đồ đến từ Đông Lâm Thành Diệp Vân 14 tuổi" Diệp Vân nói sắc mặt lão già thay đổi nhẹ nhưng ko dễ nhận ra.

-"Thông tin của ngươi ta đã ghi lại, đây là thẻ bài ghi danh, cầm lấy đừng để mất sáng ngày mai đến đây tiến hành khoa cử, được rồi người tiếp theo" Lão giám thị nói.

Cầm tấm thẻ bài lên Diệp Vân dự định trở về Như Ý lâu, giữa đường hắn nhìn thấy một sặp hàng nhỏ cũ kỹ bán đồ linh tinh, có bán đủ loại như đao, kiếm, ngọc bội,.. chủ sặ hàng là một thân lão già tóc bạc, chân nhìn có vẻ như bị què, lõa thấy Diệp Vân vội hô:- " Công tử sạp hàng ta bán rất nhiều đồ vật, ngài thích món gì ta sẽ ưu đãi cho công tử"

-"Ta thấy sạp hàng nhà lão dính nhiều bụi bặm như thế chắc không ai đến mua, được rồi lão giới thiệu cho ta vài món nếu hứng thú ta sẽ mua" nghe được lời Diệp Vân lão giả cười cười

- " Ngài yên tâm sạp hàng ta tuy ít khách nhưng ta bán hàng thật, giá thật, để ta giới thiệu vài món, đảm bảo ngài sẽ hài lòng."

-" Thanh đoản kiếm này được làm từ huyền thiếc chất liệu cúng rắn vô cùng tên là Huyền Thiết Kiếm, còn đây là Hắc Long Kiếm..." Lão giả đem từng món trên sạp tỉ mỉ giới thiệu cho Diệp Vân.

Bạn đang đọc Đế Chủ Phàm Nhân sáng tác bởi tieuyotin

Truyện Đế Chủ Phàm Nhân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuyotin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.