Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dựa Vào Bản Thân

Phiên bản Dịch · 1170 chữ

“Đa tạ hai vị công tử cứu, tiểu nữ tử, Tử Diên xin cảm tạ!”

Thiếu nữ váy tím vội vàng tới cảm tạ, còn làm một đại lễ về phía hai người, thế nhưng ánh mắt khi nhìn Lâm Tam thì lại có loại cảm giác vừa thấy đã yêu.

Về phần Tần Phong thì trực tiếp bỏ qua, dù sao chỉ là một hài từ thì biết cái gì.

“Mẹ nó, đây không phải là phân biệt đối xử sao!?”

Tần Phong triệt để bó tay rồi, hơn nữa lại có thêm một nhân thức mới về loại sinh vật gọi là nhân vật chính.

“Tử Diên tiểu thư khách khí, gặp chuyện bất bình chính là việc nằm trong phận sự của người tu luyện chúng ta!”

Lâm Tam lại bày ra bộ dáng chính nghĩa lẫm nhiên, Tần Phong nhìn thấy thì không ngừng mắt trợn trắng, nhưng Tử Diên ở phía đối diện lại rất dính chiêu này, trên khuôn tràn đầy những ngôi sao nhỏ, thiếu chút nữa là buông lời lấy thân báo đáp.

Bùm!!

Lúc này, một gã đại hán còn chưa chết hẳn, gã bắn một mũi tên xuyên mây về phía bầu trời, lập tức trên không trung liền xuất hiện một chữ Hổ to lớn, khắp phương viên vài trăm dặm đều có thể nhìn thấy.

“Đây là biểu tượng của Uy Hổ bang!”

Tần Phong là hy vọng tương lai của Tần gia, tự nhiên nắm rõ thế lực trên địa bàn của mình như lòng bàn tay.

Uy Hổ bang là một bang nhỏ hạng mười tám trong lãnh thổ của Tần gia, thủ hạ có mấy vạn nhân mã, tu vi của bang chủ cũng trên Siêu Phàm cảnh Linh Vũ Cảnh.

Bởi vì hắn hàng năm đều cống nạp cho Tần gia, cho nên Tần gia cũng lười phản ứng đến bọn hắn.

Đại hán một bên miệng phun máu tươi, một bên trương cuồng cười to nói: “Tu vi của bang chủ chúng ta là tam trọng Linh Vũ Cảnh, mặc kệ các ngươi là thiên kiêu gì, thì tất cả đều phải chết.”

“Tam trọng Linh Vũ Cảnh!!”

Bên trong ánh mắt của Tử Diên tràn đầy lo nghĩ, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Tử Diên tiểu thư yên tâm, chúng ta không có việc gì!”

Lâm Tam một mặt tự tin, vỗ bộ ngực cam đoan.

Nếu không gặp Tần Phong, có lẽ y đã vội vàng mang theo Tử Diên chạy trốn, nhưng bây giờ gặp Tần gia đại công tử, còn chạy cái cọng lông, chỉ cần đứng đây chờ bọn họ chạy tới quỳ xuống cầu dạy dỗ.

“Nói như vậy, ngươi rất mạnh đúng không, cố lên nhé!”

Tần Phong kiên quyết không cho thiên tuyển chi tử cơ hội trang bức, mà lôi kéo Tử Diên tiểu tỷ tỷ vội vàng chạy trốn......

“Ách......”

Lâm Tam lúng túng đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Nếu như không đi, thì là đang khoác lác!

Nhưng nếu như đi, chính là tặng đầu người!

Cuối cùng sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, Lâm Tam vẫn cảm thấy nên lấy mạng chó làm trọng, mặt dạn mày dày chạy trốn theo Tần Phong.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tử Diên hiện lên vẻ thất vọng.

Không có thiếu nữ nào không yêu thanh xuân, không có thiếu nữ nào không tôn sùng anh hùng, tưởng đã gặp được chân mệnh thiên tử, nhưng không ngờ đối phương chỉ là một thiếu niên thích khoe khoang.

“Đinh, chúc mừng túc chủ đánh gãy trang bức của thiên tuyển chi tử, khiến cho y không cách nào thu được thiện cảm của nữ thần, thu được 500 điểm phản diện!”

“Như vậy cũng được sao!!”

Tần Phong lập tức liền đến tinh thần, giống như lsp lần nữa mở khóa tư thế mới.

Lâm Tam còn tính toán vãn hồi hình tượng của mình, mở miệng hỏi: “Tần huynh, ta không rõ, lấy thân phận của ngươi, tại sao còn muốn chạy!?”

“Rất đơn giản!”

Tần Phong nghiêm túc nói: “Ta không phải là loại công tử phú gia ỷ thế hiếp người, sống sót dựa vào dư âm tổ tông thì không được tính là nam nhân. Tần Phong ta có thể đi đến ngày hôm nay, chính là vào nhờ bản thân, ta muốn dùng chính đôi tay mình để vẽ ra một mảnh bầu trời. ”

“Tần huynh!”

Trong lòng Lâm Tam bắt đầu có chút khâm phục Tần Phong, đây là phú nhị đại mà y chưa từng thấy.

“Hắn......”

Đôi mắt đẹp của Tử Diên lóe lên tia sáng kỳ lạ, không ngờ tên nhóc này, chí còn cao hơn trời.

.........

Tần gia.

Nhóm lão tổ Tần gia đang họp.

Từ khi Tần Phong rời đi, bọn họ liền phát hiện 3000 vạn linh thạch trong kho đã không cánh mà bay.

Nó không phải là dạng linh thạch bình thường, mà là linh thạch tinh luyện có phẩm chất cao nhất. Một khối có giá trị bằng một ngàn khối linh thạch bình thường. Cho dù Tần Gia là người kiểm soát tuyệt đối phía đông của Đại Hạ, nhưng cũng phải mất năm năm mới có thể tích góp được.

Đệ thập tổ nói: “Theo quản sự của khố phòng nói thì ngày hôm đó chỉ có Phong Nhi đi vào khố phòng!”

“Vậy thì hẳn là hắn!”

Trên mặt Thủy tổ không có nhiều biểu cảm, hiển nhiên cũng đoán được là ai làm.

Đệ thập tổ nghi ngờ nói: “Nhưng vấn đề là, làm thế nào mà hắn có thể mang hết 3000 vạn linh thạch cực phẩm? Đó là một ngọn núi, ngay cả túi trữ vật lớn nhất cũng chỉ chứa được mấy trăm.”

“Nếu như hắn không có chút bản lãnh thì cũng không dám đưa ra kế hoạch to gan như vậy!!”

Thủy tổ cười cười, khoát tay áo nói: “Quên đi, dù sao cũng là cho hài tử nhà mình dùng, chúng ta không cần điều tra tiếp.”

“Vâng!”

Đệ thập tổ gật đầu minh bạch, nhưng lại do dự, nói “Còn có một việc, tiểu Thiên lại nôn ra máu, tinh thần vẫn uể oải suy sụp, còn Tịch Nguyệt đứa nhỏ này cũng một mực khóc không ngừng......”

“Ai, làm cha làm mẹ, cảm phiền bọn họ!”

Thủy tổ thở dài, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Với tình trạng tinh thần hiện tại của tiểu Thiên, có lẽ khó gánh vác được chức vụ gia chủ, chúng ta nên tạm tìm người đảm nhiệm vị trí gia chủ của tiểu Thiên, cũng đừng để bất cứ ai làm phiền họ. Hãy để bọn họ sống một cuộc sống yên tĩnh, ta hy vọng hai người có thể mau chóng phục hồi.”

“Vậy ta liền đi làm!”

Đệ thập tổ gật đầu, quay người rời đi.

Bạn đang đọc Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử (Bản Dịch) của Gia Dưỡng Liễu Chích Phì Thỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 1008

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.