Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức hút của bánh bao cải thảo, cô bé mắc chứng kén ăn

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

Ngay trong lúc Lý Dật đang làm bánh bao thịt heo thì Lâm Giang cũng đã quay về khách sạn mình ở.

Sau khi rời khỏi khu nghỉ mát của Lý Dật, Lâm Giang bèn đi dạo một vòng xung quanh vịnh Cá Heo.

Không thể không nói rằng, phong cảnh xung quanh vịnh Cá Heo thật sự rất đẹp, làm Lâm Giang có thể hưởng thụ cái gì gọi là nét đẹp của biển.

Có lẽ bởi vì vừa đi một vòng nên Lâm Giang, người sáng nay chỉ ăn một ít đã cảm thấy hơi đói.

“Được rồi, ăn cơm rồi lại lên phòng vậy!”

Lâm Giang nhìn đồng hồ rồi đi về phía nhà hàng của khách sạn.

Bây giờ đang là thời gian ăn trưa nên trong phòng ăn có không ít du khách đang ăn cơm.

Lâm Giang tuỳ tiện tìm một bàn rồi ngồi xuống. Sau đó, hắn gọi nhân viên phục vụ của nhà hàng tới rồi đưa ba cái bánh bao cải thảo mình mua từ chỗ Lý Dật cho nhân viên phục vụ, để nhân viên hâm nóng lại cho hắn.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Giang đã mua tám cái bánh bao từ chỗ Lý Dật, hắn ăn năm cái đã no, ngay sau đó đã cất ba cái còn lại vào trong túi mang về, chuẩn bị trưa nay lại ăn.

Nhớ tới hương vị tuyệt vời của bánh bao cải thảo, Lâm Giang không khỏi liếm môi, bụng vốn không đói lắm lại sôi sùng sục.

“Xem ra bánh bao của ông chủ Lý không chỉ ăn còn mà còn có thể kích thích vị giác của người ta nữa!”

Khoảng ba phút sau, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã hâm nóng ba cái bánh bao cải thảo cho Lâm Giang.

Lâm Giang vội vàng cầm một cái lên cắn một miếng, trên mặt lộ ra vẻ say mê.

“Đúng thế! Chính là hương vị này, thật sự là quá ngon!”

Có thể nói, dù bánh bao ngon thế nào, chỉ cần ăn nhiều đều sẽ cảm thấy ngán. Nhưng bánh bao của Lý Dật lại khiến người ta ăn trăm cái cũng không ngán.

Dù hôm nay Lâm Giang đã ăn năm cái bánh cao, nhưng bây giờ hắn vẫn không có bất cứ cảm giác ngán nào.

Trong lúc Lâm Giang đang ăn bánh bao, hắn đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình. Khi hắn quay đầu lại nhìn, chỉ hấy một cô bé khoảng bốn, năm tuổi đang nhìn chằm chằm bánh bao trong tay hắn.

Cô bé này mặc một bộ váy trắng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhìn qua rất xinh xắn. Nhưng cơ thể lại vô cùng gầy yếu, khuôn mặt hơi vàng, nhìn giống như không đủ dinh dưỡng vậy.

Thấy cô bé vẫn nhìn chằm chằm mình, Lâm Giang cầm một cái bánh bao cải thảo lên đưa cho cô bé rồi mỉm cười nói: “Cháu có muốn ăn không, bánh bao này ngon lắm!”

Cô bé nhìn bánh bao Lâm Giang đưa, sau khi do dự mộ lát bèn nhận lấy rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú ạ!”

Ánh mắt của Lâm Giang lộ ra vẻ yêu quý, hắn nhẹ giọng nói: “Không cần khách sao, ăn đi!”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu một cái rồi nâng bánh bao cải thảo trong tay lên, cẩn thận từng li từng tí cắn một miếng.

Một giây sau, trong mắt cô bé phát ra tia sáng xưa nay chưa từng có như phát hiện ra vùng đất mới. Cô bé nâng bánh bao cải thảo trong tay lên ăn từng miếng to.

Lâm Giang nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô bé thì trên mặt lộ ra một nụ cười yêu thương.

Con gái của hắn cũng không nhỏ hơn cô bé này bao nhiêu.

Mỗi lần nhìn thấy bé gái tầm tuổi này, hắn đều không có bất cứ sức đề kháng nào.

Xoảng!

Một âm thanh đĩa rơi xuống mặt đất đột nhiên vang lên bên cạnh Lâm Giang.

Lâm Giang giật mình vội vàng quay đầu nhìn ra phía sau.

Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy trắng khoảng hơn ba mươi tuổi đang che miệng và nhìn cô bé ấy với khuôn mặt tràn đầy mừng rỡ, trong mắt toàn là vẻ không thể tin như đang nhìn thấy chuyện không thể xảy ra nào đó vậy.

“Đoàn Đoàn, con…”

Lâm Giang còn tường người này tức giận vì cô bé ăn đồ của người lạ bèn vội vàng đứng dậy rồi nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi chị, bánh bao trong tay con bé là do tôi đưa, chị yên tâm! Cái bánh bao này tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, ăn rất ngon!”

Nhưng người phụ nữ này căn bản không để ý tới Lâm Giang, cô ấy kích động chạy tới bên cạnh cô bé, ôm chặt lấy cô bé rồi bật khóc: “Đoàn Đoàn, tốt quá rồi, cuối cùng con cũng chịu ăn rồi!”

Lúc này, cô bé đã ăn hết sạch bánh bao cải thảo trên tay. Cô bé chưa thoả mãn liếm môi rồi nhõng nhẽo với người phụ nữ: “Mẹ, cái bánh bao này ăn ngon, Đoàn Đoàn còn muốn ăn thêm!”

“Được được được, con chờ một chút! Mẹ lập tức đi mua cho con!”

Nghe thấy cô bé nói vậy, trên mặt người phụ nữ tràn đầy vẻ vui mừng. Cô ấy vội vàng đứng dậy hỏi Lâm Giang: “Xin hỏi anh mua bánh bao này ở đâu vậy? Có thể dẫn tôi đi mua mấy cái không?”

Lâm Giang gãi đầu rồi nói: “Tôi mua bánh bao này ở một khu nghỉ mát gần đây, nhưng bánh bao ở khu nghỉ mát đó đã bán hết rồi, nếu chị muốn mua thì chỉ có thể chờ đến ngày mai thôi!”

Cái gì!

Đã bán hết rồi ư?

Trong mắt người phụ nữ tràn đầy vẻ thất vọng.

Lâm Giang nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt cô ấy đành nhịn đau lấy chiếc bánh bao cải thảo cuối cùng của mình ra rồi đưa cho cô ấy: “Tôi còn một cái, nếu chị không ngại thì lấy đi!”

Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ mừng rỡ, cô ấy vội vàng nhận lấy bánh bao trong tay Lâm Giang rồi nói: “Cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn anh!”

Lâm Giang vội vàng xua tay rồi nói: “Không cần khách sáo, chỉ là một cái bánh bao thôi mà!”

Người phụ nữ đưa bánh bao trong tay cho cô bé rồi dịu dàng nói: “Đoàn Đoàn, chú ấy còn có một cái, con ăn đi!”

“Cảm ơn chú ạ!”

Cô bé vui vẻ gật đầu nhận lấy bánh bao cải thảo trong tay người phụ nữ rồi vội vàng ăn.

Nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của cô bé, trong mắt người phụ nữ lại xuất hiện nước mắt kích động.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, Lâm Giang không khỏi tò mò hỏi: “Con gái của chị…”

Người phụ nữ lau nước mắt bên khoé mắt rồi nói với vẻ mặt buồn bã: “Con gái của tôi bị bệnh kén ăn, đây là lần đầu tiên con bé chủ động ăn trong ba tháng qua!”

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Lâm Giang mới chợt hiểu ra.

Khó trách cô bé này nhìn không đủ dinh dưỡng, hoá ra là bị bệnh kén ăn!

“Anh có thể nói cho tôi biết khu nghỉ mát bán bánh bao này ở đâu không? Tôi muốn mua thêm cho Đoàn Đoàn mấy cái bánh bao, có lẽ có thể chữa khỏi bệnh kén ăn của con bé!” Người phụ nữ hỏi Lâm Giang.

“Đương nhiên là được!”

Lâm Giang gật đầu không chút do dự.

Nhớ tới lời nói lúc trước của Lý Dật, đôi mắt của Lâm Giang sáng lên, hắn nói với người phụ nữ: “Ngày mai khu nghỉ mát đó sẽ đẩy ra món mới là bánh bao thịt heo, nhưng số lượng có hạn, mỗi người chỉ có thể mua một cái. Ông chủ của khu nghỉ mát đó nói, chỉ cần khách quen là chúng tôi dẫn một một vị khách hàng mới tới thì sẽ được mua thêm một cái bánh bao thịt heo! Hay là ngày mai chị đi cùng tôi đi! Nếu thế thì chúng ta còn có thể mua thêm mấy cái.”

Người phụ nữ nghe vậy bèn vội vàng gật đầu rồi nói: “Được, vậy chúng ta kết bạn Wechat đi! Tôi tên là Vương Hân Di, ngày mai bao giờ anh xuất phát thì trực tiếp gọi cho tôi là được!”

“Được!”

Lâm Giang sảng khoái gật đầu rồi lấy điện thoại di động ra kết bạn với người phụ nữ này.

Bạn đang đọc Để Ngươi Mở Cửa Hàng, Ngươi Lại Xây Dựng Khu Nghỉ Mát Xịn Nhất Thế Giới của Thần Kỳ Kị Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EditorUU
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.