Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Bán

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Chương 39. Không Bán

"Ha ha, Nhị thẩm, Phong ca nói đùa đây, lấy yêu cầu Phong ca hiện tại, ta đoán chừng nếu không phải đại tiểu thư ngàn vàng, mà những người con gái chỉ có gương mặt đẹp mà không có tài cán gì kia, thì Phong ca của ta cũng không thèm nhìn, đúng không?"

Lạc Vân nói, còn hướng về phía Lạc Phong nháy nháy lông mày.

Nhưng kỳ thật lời này thật đúng là nói ra lời trong lòng của Lạc Phong.

Hắn đã sắp thành phú ông ức vạn rồi, có thể đi tìm những cô gái kia làm gì?

Không nói nhất định phải ngàn vàng, nhưng bạn gái nhất định phải tài giỏi.

Một khi ngươi đẹp trai, lại có tiền nữa, tìm nữ nhân thật quá dễ dàng.

"Tiểu tử ngươi, cũng đừng có hại ta, ta chưa nói qua nhất định phải cưới đại tiểu thư ngàn vàng gì."

Mặc dù trong lòng tự luyến, nhưng vẫn là phải khiêm tốn một cái, Lạc Phong một cước đá vào trên mông thằng em họ.

Gia hỏa này khá lắm.

Phản ứng thật nhanh.

Không có đá được.

"A, có người gửi thông báo cho ta?”

Lạc Phong là chủ kênh có đẳng cấp khá cao.

Cho nên có thể cài đặt thông báo.

1 vạn khối tiền sẽ được gửi thông báo một lần.

Lại có trọn vẹn bảy tám lần thông báo?

Những gia hỏa này thật là có tiền.

Vì nhắn tin cho mình, thế mà phải tốn 1 vạn khen thưởng lễ vật.

Kỳ Trân Dị Bảo các: Tiểu huynh đệ, Nhai Bách mộc kia, giá chín trăm vạn, thế nào?

Thiên Nhiên Cư: Nghe nói huynh đài, có Nhai Bách mộc phong hoá chí ít năm trăm năm? Cho xin cái giá được không?

Hàn phu nhân dưỡng sinh quán: Lão đệ a, bán cái nhân tình cho tỷ tỷ, năm cân mật ong bán kia cho ta, thế nào? Về sau ngươi đến dưỡng sinh quán của chúng ta dùng nước, tất cả đều miễn phí.

Dưỡng sinh quán Khang Vận: Chào tiên sinh, ta là Tô Mỹ Cơ, người đại diện dưỡng sinh quán Khang Vận, hi vọng ngươi trông thấy tin tức này, đồng thời liên lạc lại với ta, dưỡng sinh quán của chúng ta đối với mật ong của ngươi cảm thấy rất hứng thú, phương thức liên lạc: 188xxxx. . . . .

"Tất cả đều là mua hàng sao?'

Lạc Phong nhìn đến đây, cũng đành bật cười.

Rất nhanh liền bắt đầu trả lời từng cái.

Lạc Phong trả lời Kỳ Trân Dị Bảo các: giá cả 900 vạn cũng còn được, nhưng ta không phải là rất hài lòng.

Lạc Phong trả lời tiệm đồ cổ Thiên Nhiên Cư: Cái đồ vật này khả năng 2000 năm, nói là 2000 vạn, cũng có chút cao, giảm giá cho ngươi 50%, người cảm thấy 1000 vạn được, có thể đáp lại ta.

Lạc Phong trả lời Hàn phu nhân dưỡng sinh quán: Tỷ tỷ, ta thật muốn để mật ong ở lại để cả nhà ăn, đồ tốt hiếm thấy như này, muốn bán cũng khó khăn biết bao.

Lạc Phong trả lời Tô Mỹ Cơ: Tô tiểu thư, xin lỗi, ta muốn giữ lại mật ong này.

Trả lời xong tin tức.

Lạc Phong nghĩ một chút.

Những người này đoán chừng sẽ đen hết mặt.

Có lẽ chỉ có Thiên Nhiên Cư lão bản mừng rỡ như điên rồi.

Chí ít Lạc Phong là ra giá 1000 vạn.

Khúc gỗ kia Lạc Phong ngay từ đầu liền nghĩ qua, giá cao bán, giá thấp lưu.

"Thế mà không bán?"

Tô Mỹ Cơ giờ phút này ngồi tại bên trong phòng làm việc, chờ đợi hơn một giờ.

Nhưng đợi đến lại là một câu như vậy.

Mặc dù nói đồ vật là của người ta, mua bán đều là tự do của người ta.

Nhưng thái độ đối phương cứng rắn như thế, cũng không khỏi để khuôn mặt nàng có chút ửng đỏ, chu môi bắt đầu không vui.

Đương nhiên, Lạc Phong thời khắc này, hoàn toàn không biết rõ hắn đã làm đệ nhất mỹ nữ Giang Nam này tức giận rồi.

Nếu để những con cái nhà giàu Giang Nam kia biết rõ, đoán chừng sẽ dẫn theo đại đao 40 mét tới cửa đó?

"Tô tiểu thư, nếu không chúng ta liền tới nhà tìm chủ kênh này đi, dù sao nếu tiếp tục thiếu mật ong, việc làm ăn của mấy trăm cửa tiệm chúng ta sẽ còn tiếp tục xuống dốc!"

Cố Hiểu Phương vừa nghĩ tới hàng tháng mất đi rất nhiều khách hàng, có chút đau đầu.

Tô Mỹ Cơ thấy vậy, gật đầu, nói:

"Ừm, ngươi giúp ta tìm thời gian hợp lý đi, còn có hiện tại không biết rõ địa chỉ đối phương, phải hỏi được địa chỉ rồi mới nói."

"Đúng rồi, cũng không biết rõ địa chỉ."

Cố Hiểu Phương cũng có chút im lặng, mím miệng có chút bất mãn.

Tô tiểu thư tại Giang Nam mặc dù không phải có tiền nhất, nhưng bởi vì mỹ mạo cùng quy cách kiếm tiền thì rõ là một nữ nhân tối cường, đây là lần thứ nhất bị đối xử lãnh đạm như vậy.

Có phải chủ kênh này không biết rõ Tô tiểu thư là đại mỹ nhân hay không vậy?

Nếu biết?

Đoán chừng đã sớm đem mật ong đưa lên rồi?

Thời gian mấy ngày trôi qua.

Lạc Phong cũng không có phát sóng.

Mà là đi thành phố xem vài căn nhà ở.

Đương nhiên, không xem thì không sao, xem liền giật mình.

Muốn mua cái biệt thự ngưỡng mộ trong lòng, năm ngàn vạn trong tay mình, thật đúng không tính là có tiền.

Lạc Phong cũng vô cùng im lặng, đến cùng những người có tiền kia kiếm tiền bằng cách nào?

Bản thân mình bật hack cũng đánh không lại sao?

Bạn đang đọc Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch) của Vân Tiêu Ngạo Cửu Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 604

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.