Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách Làm Người Của Lạc Phong

Phiên bản Dịch · 1065 chữ

Chương 50. Cách Làm Người Của Lạc Phong

Sắc trời lờ mờ.

Lạc Phong không thể không rời khỏi nơi này.

Khiêng theo cuốc Yến Vĩ, liền đi tới phía bậc thang.

Tìm đến một chút nước để rửa sạch sẽ bùn bẩn trên người.

Sau đó hắn chất đống mấy món di vật văn hoá lên xe rồi lái khỏi đây.

Trên đường về nhà, Lạc Phong cũng không ngừng nghĩ lại, đến cuối cùng phía dưới hồ là nơi nào?

Đường triều cũng có? Tống triều cũng có?

Nguyên triều cũng có?

Nhưng chủ yếu lại là Minh triều.

Lúc đầu dự định tới thôn Thủy Đường dạo chơi một chút, làm ăn một đợt cuối cùng ở huyện mình, đào xong liền đi sang Lâm huyện bên cạnh.

Thật không nghĩ đến nơi này lại cho mình kinh ngạc lớn như thế.

Sau khi về đến nhà, Lạc Phong đã nhìn thấy thật nhiều thôn dân cùng phụ mẫu cùng xông tới.

Nhìn về phía xe Hummer của mình líu ríu nói.

"Con trai, những cái rác rưởi này là ngươi nhặt ở nơi nào về?"

"Không phải ngươi chỉ là nguy trang thành bán ve chai thôi sao? Làm sao lần này lại đi nhặt ve chai thật rồi?"

Lạc Phúc Cao nhìn đồ vật ở trong xe một lượt.

Chỉ là đồ vật rách rơi ở trong nhà mà thôi, căn bản không có cái nào giống như là bảo vật.

Luôn cảm giác con tra thật sự là ra ngoài mua ve chai.

"Cha à, đây đều là đồ cổ! Móc ra ở dưới cái hồ nước lớn của thôn Đại Thủy Đường!"

"Làm sao có thể, đều là rác rưởi mà?"

Lạc Phong móp méo miệng.

Đào bảo bối nhiều lần như vậy.

Đột nhiên mang về một chút đồ dùng thì trong nhà kêu rách nát.

Thế mà bị lão cha khinh bỉ?

. . . .

. . . .

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lạc Phong rời giường khi trời còn chưa sáng.

Dù sao cũng là nhớ thương bảo bối phía dưới cái hồ kia.

Hắn có thể không dậy sớm được sao?

Nhưng vấn đề là, nếu như phía dưới là một khu kiến trúc cổ đại cỡ lớn, như vậy mình sẽ không thể thuê máy múc để bới lên được, bởi vì gầu máy múc quá to, dễ dàng đem bảo bối của mình đào hỏng.

Mà một mình đào bới, khẳng định hiệu suất rất thấp.

Mấu chốt ở chỗ.

Lạc Phong mặc dù muốn mang thôn dân đến phát tài, nhưng nhất định phải là khi mình đào xong chỗ tốt nhất, còn lại mới cho bọn hắn được.

Hiện tại liền gọi đi đào?

Một khi vật tốt nhất bị bọn hắn móc ra, nếu mình không cho thì chính là hẹp hòi, nếu cho thì mình sẽ đau lòng, thật sự là khó giải quyết.

Không nghĩ quá nhiều.

Bữa sáng vẫn là canh gà mẹ nấu, còn có bánh bao thịt dê, trứng vịt lộn.

Bữa sáng rất phong phú.

Dù sao hiện tại địa vị ở trong thôn của Lạc Phong khá cao , cơ bản không thiếu gà ta cùng trứng gà trứng vịt do hàng xóm đem tới.

Kỳ thật đồ ăn dễ ăn nhất, cũng chính là bánh bao, mì sợi, cháo gạo,….

Ngươi cảm thấy ngươi rất có tiền? Không muốn ăn bánh mì? Muốn ăn bò bít tết? Mì ý?

Thật xin lỗi, những người sau khi từ trên vũ trụ đi về, đều là muốn ăn những đồ vật dân dã này.

Vừa dinh dưỡng lại dễ ăn.

Ăn xong bữa sáng, đại khái khoảng tám giờ, Lạc Phong lại tới Đại Thủy Đường.

"Lạc ca! Hôm nay ngươi tới sớm thế!"

"Ban đêm có ta trông coi, không cần thiết tới sớm như vậy tới!"

Lạc Phong vừa tới.

Tiểu tử Hoàng Thiên Bá kia liền cười ha hả đi tới.

Hắn chủ động đưa ra yêu cầu muốn giúp Lạc Phong trông coi hồ nước buổi tối.

Dù sao không có người canh giữ thì khẳng định sẽ có người tới trộm.

Hiện tại Hoàng Thiên Bá biết rõ Tô Mỹ Cơ rất tôn kính người này, vậy hắn khẳng định phải tiếp đón thật tốt a!

Nếu em họ không vui, vậy thì sinh hoạt của hắn cũng không dễ dàng chút nào cả.

"Hoàng lão ca, đa tạ, có ngươi giúp ta, ta vẫn là yên tâm!"

"Nhưng vì nhớ thương bảo bối phía dưới, ta không chịu được nên phải tới sớm!"

"Như vậy đi, Hoàng lão ca, đồ vật phía dưới này, ta đào lên, cũng cho ngươi 5%!"

"Xem như tiền công ngươi giúp ta coi sân bãi!"

Lạc Phong chính là người như vậy.

Ngươi muốn dùng cứng rắn, muốn cùng mình chia năm năm, bảy ba.

Lạc Phong khẳng định không làm.

Nếu dễ nói chuyện, vậy Lạc Phong cũng sẽ không keo kiệt chút nào.

"Thật sao?"

"Chia cho ta 5%?"

Hoàng Thiên Bá nghe xong, lập tức chà xát lòng bàn tay, cười tủm tỉm híp con mắt lại.

Hắn biết rằng, chỉ ngày hôm qua đào bới, Lạc Phong liền móc ra mười mấy dạng đồ cổ.

Giá trị bao nhiêu thì Hoàng Thiên Bá không biết rõ, nhưng theo như Lạc Phong nói, phía dưới hẳn là có một cái cổ trạch của gia đình giàu có.

Khẳng định giá trị rất nhiều tiền.

Năm phần trăm cũng rất nhiều.

"Ta lừa ngươi làm cái gì cơ chứ?"

"Bên kia có nhiều người từ huyện khác tới vây xem, rất hỗn tạp, ngươi giám sát chặt chẽ một chút, ta sợ bọn hắn sẽ nhảy xuống góc chết của hồ! Sau đó đào trộm bảo bối của chúng ta!"

Lạc Phong liếc mắt nhìn một chút, mặc dù sân bãi này là của mình, nhưng không có biện pháp đuổi người ta đi.

Rất là đau đầu.

"Vấn đề này giao cho ta! Ta sẽ gọi người của toàn thôn nhìn chằm chằm cho ngươi!"

Hoàng Thiên Bá lập tức vỗ vỗ ở ngực.

Bây giờ đã có đối phương chia phần trăm.

Như vậy bị trộm di vật văn hoá giá 100 vạn, không phải bản thân mình liền ít năm vạn sao?

Nhất định phải giám sát chặt chẽ một chút.

Bạn đang đọc Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch) của Vân Tiêu Ngạo Cửu Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 525

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.