Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 58

Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Lại khôi phục tri giác, cổ họng khản ách như thể bị lửa thiêu, Shinichi chau mày, mở bừng mắt, đường mắt trông thấy ngay cốc nước trên đầu giường bèn không khỏi duỗi tay với.

Thế nhưng thân thể lại đang được Akinobu ôm ấp trong lòng, cậu chẳng qua cũng chỉ mới động khẽ mà đối phương cứ như đã tỉnh táo lại càng thêm chặt chẽ ấn cậu vào ngực hơn.

“Dậy rồi à.”Giọng nói Akinobu từ sau đầu khoan thai truyền đến.

Shinichi bất giác nhớ lại cảnh tượng đêm qua, nuốt nước bọt ừng ực, tim lại bắt đầu phản động đập nảy bum bum, “Tôi… Tôi muốn uống nước…”

“Ừm…” Akinobu hôn khẽ sau cổ cậu, sau đó buông vòng ôm, thời điểm y cử động, Shinichi hoảng sợ cái tên này thế mà ở lỳ luôn trong người cậu chưa có đi ra.

Đâm ra cậu chẳng dám động đậy mảy may gì nữa. Đàn ông con trai ai chả biết, cái tầm mới tỉnh ngủ chính là lúc dễ dàng nhất súng bị cướp cò, cậu chỉ có thể cứng đơ chờ Akinobu từ tốn rút khỏi lỗ nhỏ của cậu, chất lỏng tiết ra còn nằm lại lối vào đồng thời cũng ào ạt rỉ tràn. Shinichi bặm môi, thừa tin mặt cậu chỉ sợ đã đỏ tía tới cả cổ. Tay vẫn còn đau nhức, cầm cốc trong tay mà cứ run cầm cập, không rõ nguyên do, cậu biết giờ phút này Akinobu nhất định đang nhìn cậu, vì thế cậu lại càng ngượng nghịu thêm nhiều.

Nửa cốc nước đã bị cậu tu cho cạn đến cả đáy, xúc cảm mát rượi trôi qua yết hầu, cậu thấy khá khẩm hơn hẳn, bỏ cái cốc về rồi, Shinichi lại không biết phải nói gì kế tiếp.

“Tôi… nên gọi điện về nhà đã…” Không chừng Eva giờ đang lo sốt vó cả lên, lại còn Shuusuke, không biết ông ấy có uống thuốc đúng giờ không nữa.

“Tôi tìm người báo cho Eva rằng cậu phải đi Boston[1] tham gia một đợt hướng dẫn thi đấu phải ba hôm nữa mới về được.” Akinobu thủng thẳng bảo.

Shinichi ngẩn ra, à ra là người ấy đã sớm vạch kế hoạch làm gì với mình, ba ngày cơ à? Ngay cả điện thoại cũng đã gọi?

“Vì sao cậu không quay lại nhìn tôi.” Hơi thở Akinobu chớp có chớp không tản qua lưng cậu, Shinichi muốn bước xuống giường né tránh, vừa dợm lật góc chăn lên thế mà lại bị Akinobu kéo trở về. Bàn tay Akinobu ôm lấy hai má cậu, bắt đầu hôn cổ, Shinichi có thể rõ ràng ý thức có thứ cứng rắn đang cọ tại nơi đuôi xương sống, không khỏi hít mạnh một hơi, “Akinobu… Akinobu… Hôm qua tôi vẫn còn mệt chết được…”

Đáng tiếc, đối phương dường như không hề nghe thấy, trườn một đường hôn dọc xuống theo cột sống cậu, Shinichi muốn gỡ tay đối phương đang chặn trên lưng mình ra, bất ngờ thay Akinobu lại đột ngột tiến tới giữa mông cậu, thổi một hơi vào trong lỗ nhỏ đã sưng tấy.

“Hai đứa mình rất khó được bên nhau như này.” Giọng Akinobu luồn lỏi từ trong chăn ra, rầu rầu rĩ rĩ, có chút khiến người đau lòng quá.

Shinichi không nói gì, chỉ là thở dài một hơi, đối phương đã hôn dìu dịu lên cánh mông cậu, trong khi những ngón tay thì trêu đùa phân thân mềm nhũn đằng trước.

“Lần này tôi sẽ không thô bạo như tối qua đâu, vẫn không được sao?”

Trái tim Shinichi run lẩy bẩy, Akinobu rất hiếm dịp dùng thứ ngữ khí này để hỏi cậu, chẳng khác gì một đứa bé đang tủi thân.

“Dù sao… Cậu cũng không thể làm mạnh quá như ngày hôm qua đâu đấy…”

Như một đứa trẻ được cho kẹo, Akinobu lật mình Shinichi lại, cúi xuống, một lần lại một lần thay đổi góc độ hôn siết môi Shinichi, bàn tay xoa nắn bờ mông mẩy, dịch nhầy đêm qua còn dính lại chính là dầu bôi trơn tuyệt vời nhất, tâm tình vốn dĩ hết sức chộn rộn của Shinichi đều được xoa dịu đi bởi những cái hôn vụn vỡ của Akinobu.

Lúc này, Akinobu tiến vào ít nhiều cũng thoải mái hơn so với hồi đêm qua, lưỡi y quẩn vòng qua đôi mắt căng thẳng khép chặt của cậu, “Đừng sợ, đã vào hết rồi.”

Bấy giờ Shinichi mới dám chầm chậm hô hấp, he hé mở mắt lại đối diện thẳng với đôi mắt Akinobu, đối phương đang hôn lên giữa hai đầu lông mày cậu, theo động tác nhướn thân mà phân thân nóng bỏng càng thêm xâm nhập, sự ma sát thong thả kiểu này khiến thần kinh Shinichi không khác gì bị chọc ngoáy, rồi đến khi Akinobu uyển chuyển rút ra, thần kinh cậu cũng như bị kéo căng tít tắp là dài, không biết tới chừng nào thì sẽ đột nhiên đứt phựt.

Đầu lưỡi Akinobu tỉ mỉ liếm trên vành môi Shinichi, chậm rãi len vào một nửa, quấn lấy lưỡi cậu bắt nó cùng khiêu vũ, liếm láp, trong khi thân dưới vẫn đang tiếp tục nhịp đưa đẩy.

Shinichi đầu hàng, thần kinh cậu sao mà cự nổi sự kích thích cỡ này của Akinobu cơ chứ, cậu chính thức phất cờ trắng, “Cậu nhanh nhanh lên đi… Muốn làm gì thì làm xừ đi…”

“Cậu chắc chứ?” Túi cầu của y tự dưng đập tới mông cậu xong rồi khựng.

Shinichi cắn răng, “Tôi… chắc.”

Vừa dứt lời, hai chân lập tức bị Akinobu nâng lên, bị kéo giạng một góc độ không tài nào rộng hơn được cho nữa, Akinobu dùng nguyên tư thế đó lao xuống từ trên cao, thúc tới tấp vào nơi Shinichi mẫn cảm nhất.

“Aaaaaaaaaaaaa ——” Cậu ngẩng đầu, tấm lưng cong lên, còn chưa kịp hoàn toàn nhận thức thì đối phương lại rút ra khỏi, vách tường hé mở còn chưa kịp khép đã lại bị cơn sóng va đụng cuộn đến lần nữa.

Shinichi túm chặt drap giường, khó mà tiếp nhận dòng khoái cảm kia cho được.

“Tôi thích cậu bám tôi cơ… Hay cậu thích thế cưỡi ngồi?” Lời nói của Akinobu thật quá là mệnh lệnh.

Shinichi hiểu, Akinobu thích cái tư thế kia, vì rằng nó có thể giúp cho sự kết hợp giữa bọn cậu càng thêm chặt chẽ, nhưng mà cậu lại sợ cái tư thế đó lắm, khi ấy cậu cứ láng máng một cảm giác hễ một lần thúc vào tận cùng lại là một lần nguy cơ cậu sẽ bị Akinobu giết chết.

Akinobu đã làm bộ muốn nhấc mông cậu lên, Shinichi hãi hồn nhổm lưng dậy ôm chặt cổ Akinobu cuống quýt, “Không cần! Như này là được rồi!”

Akinobu lại di chuyển liên hồi nhưng thực sự đã dịu dàng đi rất nhiều so với mới nãy, Shinichi mở lớn mắt, nhìn theo tóc y phất phơ theo động tác hai người, riêng mỗi tối qua, còn lại cho tới bây giờ cậu chưa được thấy Akinobu nhắm mắt tràn trề biểu cảm tận hưởng nhường vậy nữa, cứ như cho dẫu giờ phút này có là thời khắc tận thế cũng không còn đáng để y đếm xỉa.

Shinichi bắt đầu mê man, không rõ Akinobu đã ra bên trong cậu tự lúc nào, giữa mông lung bùng nhùng hình như có cảm giác mình được ngâm trong làn nước ấm áp, có người giúp cậu xoa bóp thắt lưng và cả bắp đùi mỏi nhừ rệu rã.

Cảm giác khoan khoái cuốn quên hết đi tất thảy những gì làm cậu mỏi mệt.

Shinichi ngủ say. Akinobu vớ tạm một cái áo khoác, thấp mình xuống hôn trán cậu, đoạn bước ra khách phòng. Kenwa đang ngồi đủng đỉnh trên sofa, quẳng một ánh nhìn tràn trề thâm ý sang cho bạn tốt.

“Cậu đúng là một thằng vô lại quá đi mà, cố tình để cậu ta lo lắng.”

Đối với lời trách móc này của Kenwa, Akinobu cũng chẳng ý kiến ý cò, chỉ đơn giản lật xem giấy tờ bày trên bàn sẵn.

“Interpol căn bản không có khả năng phát hiện ra vấn đề gì trong sổ sách của tập đoàn Saionji. Cậu có mấy cái mỏ dầu ở Arab, lần nào Pabill trả tiền mua vũ khí cũng đâu có trả tiền mặt mà là bằng dầu mỏ cơ, mà bộ phận tài chính của mỏ dầu Arab này lại được tẩy trắng rồi mà. Ở châu Phi thì lại có mấy quặng kim cương, khi các quốc gia châu Phi mua vũ khí hạng nhẹ cũng trả phí bằng kim cương thô, những quặng mỏ đó lại biến đống kim cương thành thu nhập hợp pháp rồi. Cậu chấp thuận xài chung bản thiết kế của Elle với Lucerne kỳ thật cũng là do cậu đang nhăm nhe trở thành nhà sản xuất vũ khí cao cấp chính quy, giờ thì Chính phủ Hoa Kỳ lại còn đang mong ngày mong đêm cậu nhập quốc tịch đất nước bọn họ nữa chứ. Valentine hoàn toàn không thể giam giữ cậu, tài trợ của ba nghị viện thuộc Thượng nghị viện đều là từ tập đoàn Saionji, thậm chí Tổng thống nhiệm kỳ tới cũng có khi nằm trong số họ. Về cơ bản cậu chả có rủi ro bị gặp chuyện gì, cậu chẳng qua muốn làm người yêu lo lắng vì cậu mà thôi.”

Akinobu lật tờ tài liệu lại, ký tên tại mục dưới cùng, sau đó mới ngẩng lên, “Cậu ấy đang ngủ.”

Kenwa phì cười, lông mày nhướn nhướn, “Xem chừng trông hạnh phúc phết đây.”

Akinobu bỏ cây bút tay y đang cầm, nhìn sang Kenwa, “Nếu tôi nói cả đời này chưa bao giờ tôi được hạnh phúc như hiện tại, cậu có tin không? Nếu tôi nói từ nay về sau tôi chỉ muốn được hạnh phúc như hiện tại, cậu có tin không?”

“Tin chứ.” Kenwa đứng dậy, cầm theo đống văn kiện lên, “Cho nên cậu mới muốn tập đoàn Saionji chuyển hình, có thế thì một ngày nào đó cậu mới có thể được cầm tay Kobayakawa trong thế giới này được.”

“Phải.”

“Sao tôi cảm thấy tình yêu không có làm cậu mất đi dã tâm nhỉ?” Kenwa nhún vai, “Ngược lại ham muốn còn to bự hơn nữa?”

. / .

Chú thích:

1. Boston là thủ phủ của tiểu bang Massachusetts ở Hoa Kỳ. Nó là thủ đô không chính thức và là thành phố lớn nhất ở New England. Được thành lập năm 1630, Boston là một trong những thành phố cổ xưa nhất và có ảnh hưởng lớn đến văn hóa của Mỹ. Kinh tế của thành phố dựa vào giáo dục bậc cao, nghiên cứu, chăm sóc sức khỏe, tài chính, và kỹ thuật, chủ yếu là kỹ thuật sinh học.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối của Tiêu Đường Đông Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.