Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái tên này, tên giống như người!

Phiên bản Dịch · 625 chữ

Bình hoa nên để ở chỗ nên đặt bình hoa đến đây làm gì, để lấy nhiều thứ tốt xào độ nổi tiếng à?

Giản Thất đi về phía Mộc Tử bọn họ, cả đám người cũng đi theo.

Sở Du nhíu mày: "Có người một số người ấy à, muốn thể hiện đi xa một chút, đừng có tưởng rằng ai cũng thích cô!"

Lời nói không nhẹ cũng không nặng, tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sự giễu cợt trong lời nói lại rất mạnh mẽ.

Giản Thất bình tĩnh mỉm cười, quả nhiên cảm giác của cô không sai, cô ta thật sự có thành kiến với mình!

Lười biếng dựa vào lưng ghế, Giản Thất nhìn các bạn học trước mặt, như cười như không nói: "Các bạn đứng thế mệt lắm, tìm một chỗ ngồi đi, nếu muốn ký, tớ đều ký cho!"

Mọi người nhất thời thích thú hò hét.

Sở Du cười lạnh, cầm lấy đồ của bản thân trực tiếp rời đi, đi đến vị trí xa xa.

“Đến đây đến đây đến đây, muốn ký tên đều qua đây, ký xong rồi, nên trở về phòng học thì trở về, nên ngồi đúng vị trí thì ngồi đi, đợi lát nữa giáo quan đến lại tra tấn cho.”

Giản Thất cười một cách ngạo mạn, cầm bút viết viết.

Trương Hiểu nhìn Giản Thất nói đùa với mọi người.

Trong khi Sở Du ngồi kia một mình, khó tránh khỏi muốn trách cứ Giản Thất, vì vậy cô nói với Mộ Tử: "Tớ đến ngồi cạnh Sở Du..."

Mộc Tử cười nhẹ gật đầu.

Trong lòng đương nhiên hiểu, lúc nãy không phải Sở Du mở miệng nói câu giễu cợt trước, Giản Thất sẽ không tức giận.

Vì vậy chuyện này chắc chắn không phải lỗi của Giản Thất.

"Đứng ở đó làm gì? Quay lại vị trí ngồi đi!" Một giọng nói lạnh lùng ngắt lời mọi người.

Mọi người bất giác nhìn về phía âm thanh phát ra, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, bay khỏi lớp hoặc ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giản Thất nghe giọng nói quen thuộc này, không khỏi ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười không rõ ý gì.

Yo, nhiều duyên phận thế cơ à!

Đường giáo quan, hy vọng vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay!

Trên bục giảng, người đàn ông mặc quân phục rằn ri, dáng người thẳng tắp như cọc tiêu, khí thế mạnh mẽ khiến cả lớp học im lặng.

Nhìn thấy mọi người đang ngồi nghiêm chỉnh, Đường Cận Ngự nói: "Tôi tin rằng mọi người không còn xa lạ với tôi nhưng bây giờ tôi có một thân phận mới, giới thiệu cho mọi người nghe, tôi tên Đường Cận Ngự. Sau này mọi người có thể gọi tôi là Đường giáo quan, những ngày tiếp theo tôi sẽ là tổng giáo quan của mọi người, có bất cứ chuyện gì có thể tìm tôi, bây giờ bắt đầu điểm danh…”

Giản Thất nhìn người trước mặt hơi nhướng mày.

Đường Cận Ngự!

Cái tên này, tên giống như người!

"Bây giờ, tất cả mọi người chuẩn bị, năm phút nữa đến bãi tập! Người đến muộn, chống đẩy một trăm cái!" Đường Cận Ngự lạnh lùng nói.

Mọi người đều ngốc luôn rồi.

Vừa đến đã ác độc như vậy sao?

Trong tích tắc, mọi người trong lớp nhanh chóng chạy về phía bãi tập.

Mộc Tử chọc Giản Thất: "Giản Thất, cậu còn mê man gì đấy? Đi thôi…”

"Cậu đi trước đi, tớ đi ngay..." Giản Thất cười tinh nghịch đi về phía Đường Cận Ngự.

Bạn đang đọc Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào [Bản Dịch] của Gia Tử Nhứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trangyeetao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.