Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chapter 68: Sát Thần

Tiểu thuyết gốc · 1916 chữ

Sau một huống bất ngờ, Nhất Tôn cũng đã vào được trung tâm thành, nơi đây khác hẳn với khu vực ngoài rìa thành. Ở đây đường phố sạch sẽ, kiến trúc hoành tráng.

Nhất Tôn nhìn thấy ở đây nhiều loại phương tiện di chuyển trong thành, thể hiện công nghệ của họ đã được cải tiến. Điều đáng buồn giai cấp lại thể hiện rõ, cả nhóm của Nhất Tôn không được sử dụng bất cứ phương tiện di chuyển nào, mà phải đi bộ qua nhiều con phố.

Nhất Tôn liền hỏi “Tại sao chúng ta lại phải đi bộ, bọn họ lại đi xe!”

A Dịch khà lên cười “Tầng lớp chúng ta không được những yêu đãi đó, kể cả các loại hình khác như giải trí ở đây cũng không được tham gia. Lý do chúng ta hay ra ngoài rìa thành là vậy!”

A Lệ “Ngươi thấy bọn lính canh cho chúng ta qua dễ dàng vậy không? Bọn chúng quen với cảnh chúng ta ra vào thường xuyên rồi, nếu không có gì bất ổn thì ngươi ra vào thoải mái.”

Đi thêm một đoạn, A Dịch nói “Mọi người dừng lại. Tới nơi rồi!”

Phía trước là một trụ sở hành chính, nhìn như một ngôi nhà 3 hay 4 tầng.

Cả nhóm người được A Dịch hướng dẫn tới một văn phòng hành chính, Nhất Tôn và những người khác bắt đầu đăng ký tên và được phát số hiệu cùng đồng phục đi làm.

Đồng phục là bộ quần áo màu xanh che kín chân, một đội giầy và bao tay chuyên dụng, một khẩu trang. Đặc biệt, nhóm của Nhất Tôn được phát thêm một chiếc nón bảo vệ và một lớp áo bảo vệ nữa so với các nô dịch khác, vì họ được thông báo làm trong môi trường rất lạnh.

A Lệ nói “Các người làm việc cẩn thận vào, đừng quá tò mò mà tới gần người đó. Người đó sở hữu hàn khí mạnh lắm, nhiều người tò mò mà nằm viện cả tháng rồi nên tránh xa được thì tốt!”

Tất cả đều gật đầu và “vâng” vài tiếng, nhưng trong đầu họ vẫn nhiều thứ khó hiểu không nói ra.

A Dịch và A Lệ hướng dẫn chuẩn bị đồ dùng làm việc vào một cái balo, khi chuẩn bị xong tất cả cùng đi tới chỗ làm.

…..

Lại là cuốc bộ qua mấy con phố, Nhất Tôn được thông báo đích tới là một căn nhà mã số F9, những căn nhà ở đây xây dựng giống nhau và liền kề, mỗi ngôi nhà đều có khuôn viên xung quanh nho nhỏ.

Nhất Tôn nhìn từng số nhà mà lòng cảm thấy bồn chồn; F0, F1,F2… mà tới càng gần thì khí lạnh từ đâu thổi tới làm nhiệt độ xung quanh bỗng hạ thấp; mặc dù ngoài trời đang nắng lớn.

Nhất Tôn nhận ra nguồn năng lượng quen thuộc này, trong đầu anh nghĩ “đúng là Trúc Thanh đang ở đây!”

Cuối cùng cũng tới căn nhà F9, trước cửa là hai tên lính đang đứng.

Một tên lính quát “Các ngươi đi đâu đây?”

A Dịch đứng lên trước nói chuyện cách lễ phép “Dạ, đây là phiếu làm việc của nhóm chúng tôi!”

Tên lính xem qua rồi nói “Vậy các ngươi vô làm đi, nhớ mặt đồ bảo hộ đấy.”

“Ah may mắn cho các ngươi cô gái đó vừa trốn khỏi đây, nhưng tí nữa bị bắt lại thôi, các ngươi làm việc nhanh đi, không lại trách ta không báo trước.”

Cả nhóm bắt đầu phân công làm việc, khuôn viên cây cối bên ngoài và vật dụng xung quanh nhà cần được thay thế, đây là công việc ai cũng tranh nhau dành lấy vì độ nguy hiểm thấp.

Đến khi vô nhà, đội thực hiện chỉ có 5 người trong đó Nhất Tôn, mở cánh cửa đang có lớp tuyết đóng của canh nhà ra thì hơi lạnh đã làm cho 4 người còn lại nổi cả da gà. Mọi người hơi lo lắng bắt đầu công việc của mình, 30 phút tiếp theo công việc đã gần như hoàn thiện thì 2 người chịu không nổi xin rút ra ngoài, tiếp theo thời gian sau đó A Dịch và A Lệ cũng từ từ bước ra. Trong canh nhà bây giờ còn duy nhất Nhất Tôn, anh bắt đầu thu dọn xong hết và nhìn xung quanh một lượt.

Nhất Tôn nhìn xung quanh không có ai, liền lấy một mảnh kim loại nguyên chất trong nạp giới (Nhẫn không gian chứa đồ) và anh để lại tín hiệu bằng mảnh kim loại đè lên một tờ giấy gấp gọn.

Một lúc sau, tên lính canh ở ngoài la lớn “Mọi người mau rút khỏi đây, cô gái đó đã bị bắt trở lại.”

Nghe được lời kêu của tên lính canh, tất cả nô dịch đều nhanh như chớp thu dọn đồ đạc rút khỏi phạm vi ngôi nhà.

Lúc này, có 3 tên chiến binh đang khống chế Trúc Thanh trở về, nhìn 3 người này cấp bậc thua cô tới 3 và 4 cấp. Theo lý mà nói thì 3 tên này không phải đối thủ của Trúc Thanh.

Bất ngờ, Nhất Tôn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng, Trúc Thanh cố gắng vận động sức mạnh thì chiếc vòng cổ đang đeo lên người cô ấy phát sáng và tạo ra một luồng điện làm cô ấy phải gào lên “Aaaaa…”.

Tay Nhất Tôn nắm quyền, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh biết để lượng hàn khí toả ra xung quanh nhà như vậy, Trúc Thanh đã nhiều lần phát động sức mạnh và bị giày vò như thế nào.

Nhất Tôn không hề biết Trúc Thanh sử dụng sức mạnh lại bị tổn thương, anh lỡ ghi những từ đó trong lá thư.

Ba tên đó dẫn Trúc Thanh vô nhà và một lúc sau liền bước ra ngoài nói chuyện “Cô gái này khó khuất phục ghê, bình thường gặp kẻ khác thì một hai lần giật điện đã ngoan ngoãn rồi.”

“Thôi về nhận nhiệm vụ tiếp theo thôi!”

…….

Trúc Thanh lấy lại bản năng, cô bắt đầu suy nghĩ “Nếu không nhanh trốn thoát thì mình bị tên Thanh Nam ép cưới mất!”

Đang trong lúc suy nghĩ, Trúc Thanh bị một vật quen thuộc đập vào mắt, cô đã phát hiện ra vật Nhất Tôn để lại. Trúc Thanh tiến lại gần cầm mảnh kim loại đó lên và phát hiện lá thư ngắn bên dưới:

“Anh Nhất Tôn đây

hiện giờ anh đang gần em và

không sử dụng sức mạnh mình được,

em hãy tiếp tục toả ra hơi lạnh thì

anh mới đến với em được.

Anh sẽ cố cứu em sớm.”

Trúc Thanh đọc được những lời này làm bản thân sắp khóc, bản năng yếu mềm của một người con gái sắp nổi dậy. Nhưng lúc này, cô cần bình tĩnh lại, cô phải làm theo những gì Nhất Tôn đã ghi.

Trúc Thanh vẫn một thắc mắc nữa “tại sao anh ấy không sử dụng được sức mạnh?”, cô ấy cố gắng không suy nghĩ ra những chiều hướng xấu nữa.

Trúc Thanh tiếp tục toả ra khí hàn từng tí một và làm như thế chiếc vòng trên cổ không phát ra dòng điện.

Ngày hôm đó, Nhất Tôn sau khi dọn dẹp nơi ở Trúc Thanh xong, anh lại tiếp tục công việc ở những nơi khác. Trong hoàn cảnh này, thiên thời địa lợi đều nằm về phía Nhất Tôn, anh đang đi trong thành địch một cách hợp pháp.

Nhất Tôn bước trên con đường ở đây, anh cảm thấy nó rất quen thuộc với cuộc sống trước khi thế giới thay đổi. Mỗi sáng sớm khoảng thời gian trong quá khứ, Nhất Tôn trên con xe máy hướng tới nơi làm việc là một toà nhà cao phải ngước cổ lên mới thấy đỉnh, leo lên tầng 54 anh tới bàn ngồi làm việc của mình. Công việc văn phòng này áp lực rất lớn, nhưng không có công việc cuộc sống của anh và Trúc Thanh sẽ gặp khó khăn. Nhiều lúc từ chỗ làm việc, anh thường nhìn xuống những con người bên dưới, những con người nhỏ bé đang chăm chỉ cố gắng cho ngày mai giống như anh. Rồi Ngày Tàn xuất hiện, mọi kế hoạch của những người đó và chính bản thân anh đều thay đổi, nhưng một thứ không hề thay đổi, đó là bản tính của con người.

“Bizzz” Chiếc còi xe làm Nhất Tôn dừng lại những suy nghĩ, anh bị người tài xế chửi “tên nô dịch kia, muốn chết hả, cút ra chỗ khác!”

Nhất Tôn cúi đầu một xíu rồi lách vô trong, những nô dịch ở đây là tầng lớp thấp nhất, tất cả dịch vụ giải trí của họ đều nằm ở ngoài rìa thành.

Chiếc xe vọt đi thì A Lệ ở gần đó chạy tới, A Lệ nói “Cậu làm thế đúng đó! Kẻ mạnh sẽ được hưởng nhiều đặc quyền, kẻ yếu thì phải biết nhún nhường thế mới sống được ở đây.”

Nhất Tôn tiện thể hỏi thăm A Lệ vài thứ “Anh có biết thành chủ của ta là ai không?”

A Lệ “Biết chứ, tôi ở đây khá lâu rồi, chắc cậu mới tới đúng không?

Biệt danh ông ta là Sát Thần, còn mặt mũi và sức mạnh chắc chỉ có mấy vị chỉ huy cấp cao mới biết.”

Nhất Tôn “Anh có biết chỗ mấy người đó sống ở đâu không?”

A Lệ cười phá lên “Cái này thì quá dễ, cậu nhìn thấy toà nhà cao nhất kia không? Đó là nơi những người chỉ huy và bộ máy vận hành của nơi này.”

Nhất Tôn “Anh biết nhiều quá vậy!”

A Lệ “Cậu mới vào trung tâm thành nên không biết là phải, ở đây từ từ cũng biết hết thôi. Cậu muốn hỏi gì nữa không?”

Nhất Tôn “Em muốn biết nhiều lắm! Vừa làm vừa nói chuyện nha anh.”

Nhất Tôn nhìn về phía tường thành, anh chỉ về những khẩu súng lớn trên tường thành “Đó là gì vậy anh?”

A Lệ “Đó là hệ thống phòng thủ của chúng ta, nó được sự điều khiển của nhiều chiến binh cung cấp năng lượng. Còn người tạo ra những tác phẩm này thì nó là bí mật, chỉ biết người đó kỹ năng chiến đấu không cao.”

Nhất Tôn “Vậy vũ khí và áo giáp chiến đấu của thành này cũng do người đó làm!”

A Lệ “Đúng rồi đó. Công nhận người này thật sự giỏi.”

Nhất Tôn suy nghĩ người này kỹ năng giống Tiểu Nham nhiều phần, anh nhớ đến Tiểu Nham một lần nhắc đến còn một người chị.

Nhất Tôn hỏi lại kỹ lại “Người đó là nam hay nữ vậy anh?”

A Lệ “Cậu có quen người như thế hả, ta cũng không biết nữa. Mọi thứ về người này đều nằm trong diện siêu bí mật.”

Nhất Tôn cám ơn anh ta và tiếp tục cùng nhau làm việc, nhưng anh vẫn suy nghĩ một ít về người chị của Tiêu Nham.

Tác giả: Nguyễn Anh Tài ([email protected])

Bạn đang đọc Defence - Ngày Tàn sáng tác bởi hotpotgirl
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hotpotgirl
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.