Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 1206 chữ

"Triệu phu nhân dạy phải lắm!", Nhan Tra Tán chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng hướng mọi người bưng lên ly rượu.

Rốt cuộc chúng nhân cũng tìm được cớ ngẩng mặt lên, nâng chén háo hức nhìn Nhan đại nhân.

"Thiên nhật chi giám, hậu nhật chi sư (Thất bại hôm nay là bài học cho sau này), đạo lý này nói ra, các vị đều thông nên Nhan Mỗ chắc cũng không phải nhiều lời. Chư vị ở đây đều là nhân trung long phượng, hào kiệt đương thời, nhìn xa trông rộng, chí lớn trùm thiên hạ. Chuyện nhất thời thắng bại thế này nên coi là lẽ thường chứ không nên để khúc mắc trong lòng. Nhan mỗ tin tưởng hôm nay tuy thất bại nhưng hôm sau chư vị liền có thể lấy làm bài học, đánh đâu thắng đó. Trước tiên, tại hạ xin đước uống cạn chén này, chúc cho ngày mai thuận buồm xuôi gió, bách chiến bách thắng", nói rồi uống hết ly rượu.

Mọi người nghiêm chỉnh, cũng theo Nhan đại nhân một hơi cạn sạch.

Lòng kính ngưỡng đối với Nhan Tra Tán của Kim Kiên tăng thêm bội phần.

Xem lời vừa nói ra kia, vừa là lời cảnh báo nhẹ nhàng, vừa đề ra viễn cảnh tương lai, cũng vừa khéo khích lệ mọi người tiếp thêm sĩ khí. Cứ như là nghệ thuật nói chuyện của các bậc lãnh đạo cao siêu:

Lời nói sáo rỗng khách sáo một đống nhưng chẳng đúng trọng tâm câu nào. Nhan huynh à, ở đây người học rộng tài cao nhất là huynh. Thay vì ở đây cả buổi nói lời hay ý đẹp vô ích thì cho tí ý kiến lãnh đạo chuyên môn về trận đấu ngày mai có đáng tin hơn không.

Đúng lúc vừa buồn bực đặt ly rượu xuống, Kim Kiền nghe thấy Nhan Tra Tán bồi thêm câu nữa:

"Huống chi hôm nay bên ta dù bại nhưng sĩ khí chưa bại. Ngải Hổ tuy thua nhưng là thua trong vinh quang!".

Mặt Ngải Hổ khó coi thêm mấy phần.

"Ngài Hổ giao đấu ân sư, chỉ thua trận chứ không thua thế. Bất luận kết quả ra sao, trong lòng Nhan mỗ, Ngải Hổ đã là người chiến thắng!", Nhan Tra Tán vẫn tiếp tục hiền lành nói.

"Đa tạ đại nhân!", Ngải Hổ nhất thời cảm động.

"Đúng đúng đúng! Hôm nay Ngải Hổ đánh hay nhất!"

"Quả xứng là anh hùng xuất thiếu niên!"

"Chúng ta có hậu bối nối nghiệp rồi! Hahaha!".

Các thể loại tán thưởng khen ngợi bỗng chốc kéo đến.

Kim Kiền lại càng thêm khó chịu. Mấy lời tâng bốc kia khác nào vẽ thêm chân cho rắn. Lại còn khen quá lố, giống như đang thu mua lòng người.

"Hôm nay quyết chiến một trận mới thấy Trí Hoá đối với Ngải Hổ vẫn còn niệm tình sư đồ nhiều lắm..." Triển Chiêu vuốt cằm nói, mặc cho Kim Kiền một bên mắt nhỏ trợn tròn nhìn mình không dứt.

"Quả nhiên không hổ là xuất thân Khai Phong phủ! Toàn một lũ tâm địa xấu xa!", Bạch Ngọc Đường lạnh giọng rên lên.

Nghe âm điệu chuột bạch rên khẽ, Kim Kiền mới giật mình tỉnh ngộ.

Hoá ra Nhan thư sinh này trước vuốt đuôi thu phục Ngải Hổ, sau lại dùng chính Ngải Hổ để đối phó Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.

Quá thâm hiểm! Quả nhiên là đệ tử chân truyền của Công Tôn gậy trúc.

Ấy không! Giờ không phải lúc cảm than khâm phục. Vấn đề hiện nay là... Đối sách thi đấu ngày mai là thế nàooooo!

... ...... ...

Gió thu vờn tới lay tâm động

Tán cây tinh tú vướng tựa bông.

Ngồi ở bàn tròn tại thư phòng Nhan đại nhân lúc này, Kim Kiền nhìn sang bên phải, Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu trầm mặc, ngó sang bên phải, Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình ấn đường tái dại, cố nén thở dài.

Biết ngay mà! Những lời hồi nãy trên bàn ăn chỉ là Nhan đại nhân tung hoả mù.

Nếu bàn đối sách chiến lược thì vẫn phải có một buổi họp mặt nhân tinh.

Vấn đề là... Khúc dạo đầu họp mặt nhân tinh hình như có chút âm u? Vừa vào nhà ngồi chưa ấm bàn toạ thì Tưởng Bình đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Tình thế quả nhiên bất ổn! Tại hạ nghi ngờ có mật thám Kỳ Lân Môn trà trộn".

Liền sau câu này, mọi người mới làm ra các biểu cảm giống như miêu tả ở trên.

Cho xin đi! Vấn đề chẳng phải quá rõ ràng như con rận bám tóc thằng trọc sao?

Chuyện kín trong Bùi gia Trang là Bùi Phong bị dị ứng với phấn hoa anh đào mà Trí Hoá còn biết được, khẳng định có kẻ nằm vùng trong Bùi gia trang rồi.

Kim Kiền cố nén kích động, cực lực làm ra bộ mặt trầm trọng như ai.

"Ý chư vị thế nào? Liệu trong lòng đã có phỏng đoán hay chưa?".

Mí mắt Kim Kiền giật nảy lên.

Ấy! Cái gì thế này? Việc điều tra gian tế không phải là việc của Bùi Mộ Văn sai người càn quét từ trên xuống dưới, để tìm chứng cứ chứ sao lại bỏ qua giai đoạn, đi thẳng tới bước công bố đáp án luôn vậy?.

Nàng hiển nhiên không đủ đầu óc theo kịp chúng nhân tinh trong phòng này. Thế nên nàng càng chấn kinh khi nghe câu:

"Tại hạ kì thực nghi ngờ 1 kẻ!"

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình dị khẩu đồng thanh.

Sau đó, bốn người tám cặp mắt quay sang nhìn Kim Kiền, mong đợi.

Có nhầm hay không? Chẳng nhẽ trong phòng này ngoài ta ra thì mọi người đều biết kẻ tình nghi ấy là ai à? Hơn nữa, nhìn ý tứ này, không lẽ... Mấy người này nghĩ là ta cũng biết sao?

Nếu giờ cứ khai thật là không biết... Khụ! Không được! Tốt xấu gì thì ta cũng được hội nhân tinh công nhận cho làm nhân viên dự thính.

Thây kệ! Chuyện đã đến mức này đành phùng má giả làm người mập, đặng mà duy trì công tác, kiếm bát cơm manh áo.

Ta trước tiên nên kiên trì đáp ứng yêu cầu lãnh đạo. Xe đến chân núi ắt có đường!

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cứ giả vờ cứng đã, sau tính tiếp.

"Kim mỗ đối với một người... Ờm ... Quả thực có hoài nghi!"

"Tốt!", mắt Nhan Tra Tán rực sáng. "Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta cùng viết tên người bản thân nghi ngờ lên tay, rồi sau đó cùng một lúc đưa ra, để xem có nghi ngờ cùng một người không!

"Cẩn tuân đại nhân chi mệnh!", Triển, Bạch, Tưởng đã lập tức đồng thanh.

Mà Kim Kiền thì há hốc mồm.

Ấy ấy! Ai chơi như thế!!!!!!!!!!!! Với trí thông minh này mà lại bắt ta chơi những trò trí tuệ kiểu Tam Quốc Diễn Nghĩa saoooooooo!!!!!!!!!

Bạn đang đọc Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ của Âu Dương Mặc Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.