Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết giao hảo hữu

Tiểu thuyết gốc · 2903 chữ

Ankan , Inkan cùng tộc trưởng người lùn xuất phát nhanh chóng , xuyên suốt rừng rậm men theo dấu chân xe , ngựa ngày đêm không nghỉ , ròng rã một đêm cuối cùng cũng tới phía trước tiểu trấn . Tộc trưởng ra hiệu cho Ankan , Inkan dừng lại , nheo mắt quan sát tiểu trấn một hồi liền nhìn ra binh sĩ trên tường canh gác nghiêm ngặt, kỷ luật rõ ràng , trông không giống sơn tặc thổ phỉ ô hợp gì cho cam .

Ông nhảy khỏi dê chiến , cùng Ankan, Inkan dắt bộ một đoạn từ từ tiến về phía cổng tiểu trấn liền phát hiện cách đó không xa có một vị trung niên cỡ tuổi , trên người mặc quần áo kỳ lạ ( áo giao lĩnh ) , đầu cuốn lụa nâu ( đầu đội khăn xếp , buộc tóc búi tó ) đứng đợi bọn họ , nom có vẻ như đã biết họ tới từ trước . Quả nhiên người trung niên đó thấy bọn họ liền niềm nở tiến lại , tươi cười nói :

– Khách quý từ phương xa tới không ra tiếp đón từ xa , thật là thất lễ thất lễ . Vương thượng chúng tôi biết hôm nay các vị đến thăm nên cử tôi tới tiếp đón ba vị , có gì không phải phép tắc còn mong các vị lượng thứ cho qua .

– Không dám , không dám , cảm phiền vị đại nhân này rồi . Không biết cao danh quý tánh đại nhân là chi ?

– Tại hạ là Đào Duy Từ , quân sư dưới trướng của Việt Vương , phụng mệnh Vương thượng đón chào các vị . Nhân đường xá xa xôi cách trở , các vị khách quý chắc đã thấm mệt , Vương thượng chúng tôi bên trong có mở một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi khách nhân , còn mong các vị không chê cùng Vường thượng chúng tôi thưởng thức .

– Vị đại nhân này nếu đã nói vậy, chúng ta cũng không dám khước từ , còn xin đại nhân đi trước dẫn đường chúng tôi gặp mặt Việt vương .

– Các vị , xin mời đi theo ta .

– Mời .

Ba người dê chiến được các binh sĩ thu xếp cẩn thận , Đào Duy Từ hỏi han thăm dò bọn họ mấy câu rồi thẳng hướng nhà chính mà đi , trên đường dân chúng đều trố mắt làm lạ , dù sao đây cũng là lần đầu tiên người bên ngoài vào trong tiểu trấn . Minh Vũ đã đợi họ sẵn từ lâu , vừa thấy bốn người tiến đến liền niềm nở cười nói :

– Chào mừng ba vị đến với Đại Việt quốc ta , Cô vương tại đây có mở tiệc nhỏ cùng các vị thưởng thức , mong ba vị không chê tệ xá đãi khách nghèo nàn ".

–Việt vương đã có lời mời , chúng tôi nào dám không tuân . Hữu duyên được thưởng thức bữa ăn cùng Việt vương điện hạ , thật là phúc phận .

– Khách khí , khách khí .

Đợi cho rượu qua ba tuần , người tộc trưởng lúc này mới nói lên mục đích chính đến đây của mình :

– Việt vương tôn kính , tôi là Ankida , tộc trưởng của tộc người lùn ở gần hẻm núi phía nam cách nơi đây năm mươi dặm đường . Mấy ngày trước con trai của tôi , I-an ra ngoài rong chơi bị sơn tặc thảo khấu bắt cóc , khi chúng tôi lần theo dấu vết liền thấy sơn tặc đã bị tiêu diệt , đoán chừng là do binh sĩ quý quốc đã tiễu trừ từ trước . Vì vậy chúng tôi mạo muội đến đây mong quý quốc có thể cho phép tôi chuộc lại con trai của mình , ân tình của quý quốc nhất định chúng tôi báo đáp thoả đáng .

Minh Vũ nghe vậy liền cười trừ nói với Ankida :

– Quý tộc trưởng đã quá lời rồi , không dấu diếm gì các vị , Đại Việt ta mới lập quốc không lâu , tài nguyên thiếu thốn hạn hẹp , vốn Cô Vương chỉ là đi tìm kiếm tài nguyên khai thác , lại tình cờ bắt gặp đám sơn tặc đang bắt giữ nạn dân cùng thiếu tộc trưởng nên ra tay cứu giúp vì dân trừ bạo , kể ra cũng thật hữu duyên . Thiếu tộc trưởng theo Cô vương trở về đã được chăm síc cẩn thận , hiện đang chơi bên ngoài cùng đám trẻ bên ngoài cánh đồng , Ankida tộc trưởng có thể đón thiếu tộc trưởng trở về bất kỳ lúc nào , Cô vương tuyệt không ngăn kỳ cản trở .

– Vậy xin đa tạ Việt vương rồi .

Minh Vũ thấy vậy chỉ xua xua tay đáp lại :

– Ankida tộc trưởng cũng đừng nên khách sáo làm chi . Cô vương biết tộc các vị là bậc thầy rèn đúc nên khi gặp thiếu tộc trưởng Cô vương rất muốn được gặp mặt Ankida tộc trưởng đây để bàn chuyện hợp tác của chúng ta . Thiếu tộc trưởng từng nói trong tộc hay thiếu thốn lương thực , mà vừa hay Đại Việt ta lương thực lại dư dả không ít . Chi bằng chúng ta hai bên kết làm minh hữu , các vị rèn sắt luyện thép , bán quặng đổi lấy lương thực đồ dùng từ chỗ chúng ta , không biết tộc trưởng Ankida nghĩ thế nào .

Ankida nghe thấy lời đề nghị hợp tác của Minh Vũ thì nhíu mày , quả nhiên người này nhắm vào tài năng luyện kim của bọn họ . Ankida trong lòng quyết định , kết giao hảo hữu cũng được , làng của bọn họ sắt thép có thừa nhưng lương thực thiếu thốn , thôi thì lấy sắt thép đổi lương thực sinh sống qua ngày , người ta có ân cứu giúp con mình , nếu như từ chối thì thật không phải phép . Ankida tươi cười đáp lại :

–Nếu được như vậy thì tốt quá , nơi này rừng sâu nước thẳm nguy hiểm trùng trùng , có thêm minh hữu cũng là chuyện tốt .

– Tốt , hai bên chúng ta từ nay đã là minh hữu , không cần câu nệ tiểu tiết làm chi . Ankida tộc trưởng nếu vội vã có thể đưa thiếu tộc trưởng quay về cho sớm , Cô vương sẽ cho người trao đổi với các vị lần sau .

– Đa tạ Việt vương khoản đãi , chúng tôi xin được phép quay về kẻo muộn , xin kính chào Việt vương .

– Các vị lên đường thong thả , Cô vương đã cho người tặng các vị bên ngoài lương thực làm quà gặp mặt hai bên , thứ cho Cô vương công việc bề bộn , không thể đích thân tiễn các vị ra ngoài .

– Cảm phiền Việt vương điện hạ rồi .

Đào Duy Từ dẫn theo Akida ba người quay trở ra ngoài đã thấy hai bên hông dê treo lên đầy ắp liền thực quà tặng thì vô cùng vui vẻ . Đặt I-an lên con dê chiến của mình, vừa định dắt dê trở ra thì Ankida trố mắt ngạc nhiên nhìn về phía lò rèn bước ra một người đàn ông thân hình vạm vỡ , lưng hùm vai gấu , chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ê ẩm cả răng . Cao Lỗ cũng nhìn Ankida một hồi , song phương hai người mắt đối mắt với nhau liền phát hiện đối phương không phải người tầm thường , thậm chí hai bên đều ngửi được mùi chiến ý nồng nặc , đoán chắc đã nhận ra cả hai đều là luyện kim đại sư , chỉ hận không thể lao vào so tài cao thấp .

Thế nhưng hai bên vẫn là nhẫn nhịn buông xuống , so tài có thể để sau , thời gian còn dài , từ từ đọ sức cũng là không muộn . Ankida ra khỏi tiểu trấn mà không khỏi cảm khái , Đại Việt quốc quả không tầm thường , đều là ngoạ hổ tàng long , giả trư thôn hổ a . Chỉ có điều ông không biết rằng mọi việc diễn ra đều do Nguyễn Thiếp , Duy Từ cùng Minh Vũ sắp đặt từ trước , mục đích chính là dần dần thu phục , từng bước đào hố lấy bọn hắn .

Trong khu hầm mỏ tăm tối u ám vang lên những tiếng roi da vun vút , tiếng " chát ...chát" ghim vào da thịt những người nhân công lao động thúc dục họ nhanh chóng đào xúc từng tấn quặng sắt tanh tưởi , thấm đẫm mùi máu tươi chảy xuống từ trên lưng , trên mặt hay trên ngực của bọn họ . Đây chính là hầm mỏ mà bọn sơn tặc đã nhắc tới , nơi địa ngục trần gian giam giữ mấy trăm người dân làm khổ sai lao dịch , ngày ngày bị chửi bới đánh đập , cơm không đủ no , áo không đủ ấm , sống dở chết dở , liều mạng làm việc đẻ phục dịch bọn chúng .

Người vữa nãy bị đánh đập dã man là một người tuổi tác trung niên , sa chân sảy bước làm đổ chỗ quặng sắt vừa khai thác được, bị đánh đến chết đi sống lại , thoi thóp nằm cạnh đống củi gỗ lớn , bên cạnh là người con trai trạc tuổi thiếu niên trên thân thể đầm đìa máu tươi do đỡ đòn roi cho cha đang gào khóc thảm thiết. Những người xung quanh chỉ có thể giúp đỡ bằng cách khuân vác phần quặng của hai người , để lại người thiếu niên với ánh mắt đỏ au như máu nhìn về phía bọn sơn tặc , chỉ hận không thể giết chết bọn chúng ngay lập tức.

Khi màn đêm buông xuống , những nhân công trong hầm mỏ cũng được nghỉ tay , mỗi người chỉ được phát cho một bát cháo loãng ăn tạm lấy sức , chui rúc với nhau trong đường hầm mỏ chật hẹp nghỉ ngơi dưỡng sức . Đám sơn tặc sau khi lùa hết bọn họ như những con lợn vào chuồng thì cười khẩy , túm tụm với nhau nói chuyện rôm rả , thằng ngồi nướng thịt , đứa uống rượu say , cảnh giới canh phòng gần như không có . Trên chiếc chòi cao chỉ có hai thằng canh gác đang nói chuyện phiếm , một thằng dường như mắc tiểu quá , quay qua nói với thằng còn lại :

– Thằng kia thay tao canh gác một tí , ông đây đi giải quyết nỗi buồn , chẳng may lũ lợn kia trốn ra mấy đứa thì anh em mình mất toi cả tháng .

– Biết rồi , đi tiểu thì nhanh mẹ lên , đứng trên này gió to bỏ bố . Lũ lợn kia mà trốn ra tên nào tao chém bỏ mẹ , cứ đi trước đi .

Tên kia thấy vậy quay lưng bỏ đi xuống dưới gần đó để giải quyết nỗi buồn , chỉ là hắn không biết rằng khi hắn vừa rời khỏi cái chòi , một mũi tên từ khoảng cách hai trăm mét từ trong khu rừng bất ngờ phóng ra ghim trúng vào cổ tên còn lại , xuyên qua cái gáy của hắn cắm phựt vào mảnh gỗ đằng sau . Tên kia còn đang giải quyết nỗi buồn cũng phải chịu cái kết tương tự , ngay cả phát ra một âm thanh báo động cũng không có . Gió lên rất lớn , cây cối xào xạc dần dần để lộ ra một đạo quân khoảng hơn trăm người, đi đầu là hai mươi khinh kỵ giáp trụ chỉnh tề , người ngựa đều bọc giáp lưới , phía sau là đao thuẫn binh cùng cung tiễn thủ , thân mặc minh quang khải giáp sáng loáng , chỉ nhìn thôi cũng biết đây là đội quân trang bị tận răng , cực kỳ tinh nhuệ .

Hai mươi bộ giáp lưới kia chính là món quà mà tộc trưởng người lùn gửi tặng lại cho Minh Vũ cảm ơn đã tặng họ lương thực , phải biết giáp lưới làm ra không phải dễ dàng , độ khó rất lớn , chỉ có những đội quân cận vệ hoàng gia Châu Âu trung cổ mới có thể mặc được, qua đó cũng đủ thấy được thành ý của tộc người lùn dành cho người minh hữu này . Ankida còn nói sẽ tặng thêm cho Minh Vũ hai trăm bộ giáp lưới khác , hai bên cũng đã tiến hành trao đổi với nhau , Đại Việt lấy quặng sắt vũ khí , người lùn lấy lương thực đồ dùng , song phương ai cũng vô cùng thoải mái .

Tất cả giáp trụ đều do Ankida đích thân rèn đúc , đặc biệt hơn cả là ông còn rèn ra bộ giáp mà ông nói là lấy từ vảy rồng tạo thành , không những đao thương bất nhập mà độ đàn hồi cực tốt để tặng cho Minh Vũ làm quà cảm ơn khiến cậu vui sướng không thôi . Bộ giáp này nếu di cùng với thanh gươm từ thép tinh Damascus chém sắt như chém bùn này , kết hợp với khuôn mặt tỉ lệ vàng của cậu thì thật quá soái khí rồi .

Dẫn đầu đội quân này là Mai Đạt cùng người em thứ ba của mình là Mai An được lệnh của Minh Vũ bí mật tập kích hầm mỏ sơn tặc , trước là giải cứu nạn dân , sau là cướp đi quặng sắt . Mai Đạt đã cho thám báo trinh sát từ trước mấy ngày , biết được sơn tặc canh phòng lòng lẻo liền quyết định đêm nay tổ chức tấn công đánh úp khiến chúng không kịp trở tay , một mẻ húp trọn bọn hắn . Ngựa miệng kẹp sắt , vó buộc vải từ từ áp sát hầm mỏ sơn tặc , gương cung căng tên nhắm chuẩn từng phát , sẵn sằng đợi lệnh bắn tên tấn công . Đao thuẫn binh cùng cung tiễn thủ phía sau đã lập trận hình đầy đủ , Mai Đạt phía trước một tay phất xuống , tức thì cung thủ , khinh kỵ đồng loạt phát xạ , tên bay đầy trời xối xả rơi xuống dưới đầu sơn tặc .

Bọn sơn tặc không kịp trở tay , đại đa số đều đứng ngoài trời không chỗ thoát thân , có tên lập tức bị tên đâm thành nhím , tên khác bên cạnh bị đâm xuyên đầu , có tên đen đủi hơn nữa ngồi trong nhà xí cũng bị bắn trúng , đầu cắm xuống đống phân bên dưới , sặc shit mà chết , thật là thê thảm vô cùng . Mai Đạt phất tay ra hiệu , khinh kỵ lập tức cất cung rút ra thanh gươm giắt hông sáng loáng hò hét lao lên đám sơn tặc đã tan tác mà đồ sát , đao thuẫn binh lập theo sát phía sau kết liễu những tên còn đang hấp hối sau loạt mưa tên trước đó , nhân đạo tiễn chúng lên đường . Khinh kỵ vốn là ác mộng đối với bộ binh , đám sơn tặc lại thấy khinh kỵ thì bỏ chạy, tự mình tìm chết , hai chân sao đọ nổi bốn chân , rất nhanh liền bị khinh kỵ đuổi theo chém giết .

Mai Đạt cùng Mai An đồng thời dẫn theo cung thủ tiến vào bên trong , nhìn thấy đồ sát đã đủ liền ra hiệu binh sĩ dừng lại , hét lớn đầu hàng không giết làm cho sơn tặc như vớ được cọng rơm cứu mạng , nhao nhao vứt bỏ vũ khí xuống đất ngoan ngoãn quỳ rạp như chó . Ba trăm tên sơn tặc canh giữ nơi này bị giết cho máu chảy thành sông , chỉ còn năm mươi tên đầu hàng là "may mắn " sống sót . Mai Đạt cho người kiểm tra thi thể phát hiện không có nạn dân mới thở phào nhẹ nhõm , đoạn cho người đón các nạn dân còn đang chân tay lạnh toát, mật mũi tái mét run như cầy sấy vì sợ hãi cảnh giết chóc vừa rồi . Mai Đạt trấn an bọn họ hồi lâu , đoạn cho người phân phát lương thực lá thuốc đập tan đi mọi sự lo sợ mới khiến họ ổn định phần nào .

Nhìn những tên sơn tặc còn lại sợ hãi như vậy , những tên đánh đập chửi bới họ hàng ngày giờ lại ngoan ngoãn như chó , đủ loại tư vị tạp trần liền xuất hiện trong lòng bọn họ . Mai Đạt ra lệnh cho binh sĩ cảnh giới chia nhau nghỉ ngơi , sớm mai đưa những nạn dân cùng tù binh xuất phát trở về tiểu trấn báo cáo thắng lợi cho Minh Vũ . Cứ như vậy chiến dịch đầu tiên trong lần tiễu trừ sơn tặc đến đây xem như kết thúc .

Bạn đang đọc Dị giới Đại Việt đế quốc sáng tác bởi AKaZaKi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AKaZaKi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.