Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hữu đa thiểu ái khả dĩ trùng lai

Phiên bản Dịch · 4593 chữ

“Vân, ngươi phải tỉnh lại, đứng lên!” Trong bóng tối, Lưu Vân nghe được thanh âm người yêu.

“Nguyệt Nhi vừa khóc?” vuốt ve khuôn mặt người yêu, Lưu Vân ôn nhu hỏi.

“Vân, ngươi không còn yêu ta nữa sao?” Nguyệt Nhi vẫn như cũ, khóc rất thương tâm.

“Không phải không yêu ngươi, chỉ sợ là có ngày ta mất đi ngươi càng thương tâm.” Lưu Vân nhẹ giọng nói.

Trái tim đau đớn làm cho hắn mê muội một trận, vì vậy muốn đưa tay ra ôm người yêu. Nhưng khi mở mắt ra thì lại phát hiện mình đang nắm chặt tay A Lôi.

“Nhị ca, ngươi tỉnh rồi?”

“Ừ, lại vất vả cho ngươi rồi.” Lưu Vân bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ nói. Đến thế giới này đã nửa năm, mặc dù ngôn ngữ, văn tự đều hiểu. Nhưng hắn vẫn như cũ, không cách nào dung nhập. Trong mộng, chung quy vẫn gặp đủ loại hồi ức kiếp trước. Trí nhớ tuy có chút mơ hồ nhưng những sự tình khắc cố minh tâm, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng như cũ.

“Mẹ kiếp, ma pháp nghê tởm, trì dũ thuật nghê tởm.” Lưu Vân mắng thầm.

Hắn muốn dùng đau đớn giống như một loại ma túy để tê liệt cảm giác bản thân nhưng trì dũ thuật lại làm cho hắn trong khoảnh khắc liền khỏi hẳn.

“Muội muội, nhị ca đã từng nói với ngươi, không nên dùng trì dũ thuạn chữa thương cho ta, ngươi như thế nào lại không nghe ta chứ?”

“Huynh coi kìa, không biết võ công, không biết ma pháp lại còn cùng người khác đánh nhau. Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn huynh chịu tội? Bị thương cũng không cho ta sử dụng trì dũ thuật, không biết huynh sao lại thế này.”

“Có lẽ ta không có việc gì để làm, thiếu nợ thì để cho người ta đánh.” Lưu Vân thấp giọng nói.

“Nhị ca, ngươi đừng có cam chịu, không chịu cầu tiến như vậy.” A Lôi thở dài nói. “Cho dù tất cả mọi người không quan tâm ngươi, thì ngươi cuối cùng vẫn là nhị ca của ta. Ngươi như vậy khiến trong lòng ta khó chịu.”

Lưu Vân cảm giác trên người chảy qua một luồng hơi ấm, tâm tình đang lạnh như băng tựa hồ cũng ấm lên một chút.

“Cho dù toàn bộ thế giới đều quên ngươi, ngươi còn có ta.” Nguyệt Nhi không phải cũng từng nói như vậy sao?

Trong cuộc sống chán chường, những lúc suy sụp tinh thần, nàng tựa như một ánh mặt trời đem ấm áp cùng hy vọng đến bên cạnh hắn. Mặc dù sau đó hắn làm tổn thương nàng, buộc nàng rời đi, nhưng khi nằm trên bàn giải phẩu, cảm giác tính mạng đang rời xa bản thân mình, hắn biết mình không có làm sai.

Yêu, đôi khi là sự từ bỏ, tự nhiên rời đi, hạnh phúc vì tình yêu, một mình thản nhiên đối mặt với cái chết.

“Muội muội, đừng làm cho ta phải khổ sở. Ta chuyên tâm tu luyện ma pháp là được chứ gì?” Lưu Vân nhìn A Lôi, trong mắt hiện lên một tia yêu thương.

Đối với tiểu muội, người được xưng là ma pháp thiên tài này, ở sâu trong nội tâm Lưu Vân vẫn có vài phần sủng ái. Ở trên thế giới này, nàng cũng là người thân cận nhất của hắn.

A Lôi nhỏ hơn Lưu Vân hai tuổi, thiên sinh thủy hệ thủy chất, mười sáu tuổi trở thành thủy hệ cao cấp ma pháp sư.

“Ca, ngươi vì sao lại như vậy?” A Lôi cau mày, nhẹ giọng nói.

Nàng phát giác nhị ca kém cỏi, bất tài vô học, văn dốt vũ dát đã thay đổi, trong lòng mang theo bi thương thật sâu.

“Nhị ca không có việc gì, đừng lo lắng.” Lưu Vân ôn nhu nói.

“Ngươi làm như vậy vẫn chưa đủ hổ thẹn với Khải Đức gia tộc sao? Ngươi tại sao lại mặc kệ sống chết!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng hô giận dữ, phụ thân Viêm Thiên mang theo đại ca Mộc Phong đẩy cửa vào.

Viêm Thiên Khải Đức năm nay bốn mươi lăm tuổi, là đại tộc trưởng đương thời của Khải Đức gia tộc, quân đoàn trưởng đế quốc đệ nhất quân đoàn, ba mươi bảy tuổi đã bước vào cảnh giới cao cấp đại kiếm sư, tục truyền trước mắt chỉ cách đại lục võ sĩ nhất đẳng cấp bậc kiếm thánh một bước không xa. Nguyên do vì tính tình cương liệt, nóng này, tập luyện Liệt Hỏa đấu khi gia truyền nên bị mọi người gọi là “Viêm sư.”

Đại ca Mộc Phong vẫn thường theo phụ thân chinh chiến, tích quân công thăng tới Phó thống lĩnh cận vệ Hoàng quân quân, sơ cấp kiếm sư.

“Khải Đức gia tộc đã có 500 năm lịch sử, nam nhi chết trận có 286 người, nhưng là còn chưa có một người nào là ác thiếu (thiếu niên hư) bị đánh chết!”

Viêm Thiên phẫn nộ quát, trong ánh mắt toát ra sự bất mãn đối với đứa con trai này.

Chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép a! Bảy năm trước mẫu thân Lưu Vân là Ngọc Lăng vì bệnh nặng mà mất. Viêm Thiên mang binh chinh chiến bên ngoài, không rảnh chiếu cố hài tử. 11 tuổi , Lưu Vân bị đuổi về bình nguyên lão gia, do nãi nãi chiếu cố. Bởi vì quá cưng chiều, cuộc sống tốt đẹp, làm cho Lưu Vân tuy còn trẻ nhưng đã có thói quen ăn chơi trác táng, nổi danh là ác thiếu. Sau Viêm Thiên đem hắn về đế đô, quản giáo nghiêm ngặt nhưng hiệu quả không cao. Cho nên nhi tử không nên thân này vừa tới đế đô đã được cái tên “Khải đức gia tộc đích độc lựu”.

Khải Đức gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, từng vì Hỏa Vân đế quốc mà lập nhiều chiến công trác tuyệt, hiện tại cũng là một trong những gia tộc có danh tiếng nhất trên Lam Nguyệt đại lục. Lớp lớp anh hùng xuất hiện trong gia tộc, nhưng lại xuất hiện một “Độc lựu”, làm cho Viêm Thiên vô cùng thống hận.

“Phụ thân, ngài bớt giận, đừng vì hài nhi mà tổn thương thẩn thể.”

Nhìn Viêm Thiên thịnh nộ, Lưu Vân phảng phất thấy được phụ thân khi mình còn nhỏ. Cũng giống nhau vì gia nghiệp mà bôn ba, giống nhau đối với chính mình quản giáo, giống nhau khi mình phạm sai lầm thì nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng mà con hắn đã chết trong một hồi tranh đấu giữa các ác thiếu, đúng lúc này bản thân đã nhập vào. Lưu Vân không cách nào nói ra chân tướng, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng khuyên nhủ.

“Ngươi ... ngươi...” Nghe xong nhi tử nói vậy, Viêm Thiên càng tức giận.

“Ngươi muốn chọc giận cho ta chết hả? Ngươi không biết hối cải, không biết cảm thấy hổ thẹn!”

“Nhị đệ, ngươi cũng không còn nhỏ, làm việc cũng phải để ý tới danh tiếng của gia tộc.” Mộc Phong nhìn thấy tình hình như vậy, đi tới trước giường, trầm giọng nói. Hắn sợ phụ thân đang cơn thịnh nộ sẽ cho nhị đệ một chưởng.

Cứu vớt “Hỏa Vân chi hoa” hành động, giới quý tộc đế đô mỗi người đều biết và chê cười. Nếu không phải chiếu cố mặt mũi của Khải Đức gia tộc, hoàng đế bệ hạ có thể cũng sẽ đồng ý thỉnh cầu từ hôn công chúa. Nhưng Lưu Vân vẫn không chịu hối cải sửa đổi, vẫn cố ý chạy trên đường, làm cho người ta đánh cho chết đi sống lại.

“Phụ thân, hy vọng người tha thứ cho hài nhi bất hiếu, cũng hy vọng người đừng vì đứa con bất hiếu này mà tổn thương thân thể.”

Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Viêm Thiên, ánh mắt trong sáng. Ta yêu ba mẹ, cũng mong các ngươi tha thứ cho con mình không thể làm tròn chữ hiếu, Lưu Vân trong lòng thở dài nói.

“Ta không muốn nhiều lời, ngươi sớm đã không còn thuốc chữa. Chỉ cần ngươi không làm ác, không làm chuyện thương thiên hại lý, những chuyện khác đều tùy ngươi. Ngươi cũng đừng đi dọa người, ngươi rốt cuộc vẫn là thành viên của Khải Đức gia tộc.” Nói xong mấy câu đó, thần tình Viêm Thiên có chút uể oải.

“Bởi vì ngươi cuối cùng vẫn là nhi tử ta.” Một thanh âm vang lên trong lòng Viêm Thiên.

“Hương Ngọc công chúa là vị hôn thê của ngươi. Ta vốn không định nói cho ngươi biết. Hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi. Năm đó vi phu lấy được đại thắng Yến Vân, bệ hạ vì đại quân thắng lớn mà cao hứng chỉ hôn. Ngươi cũng đừng gây chuyện nữa, an ổn chờ hai năm sau lập gia đình đi.”

Viêm Thiên nói: “Cho dù ngươi có vô dụng, tương lai thân phận phò mã này cũng có thể khiến ngươi bình an cả đời.”

Đại thắng Yến Vân là vinh quang sáng chói nhất của Khải Đức gia tộc trong gần 100 năm qua.

Bảy năm trước, A Tư Mạn đế quốc xâm lấn Hỏa Vân đế quốc, đánh tới cách đế đô Yến Vân thành 600 dặm. Đương kim hoàng đế Kiều Trì ngự giá thân chinh, binh bại bị vây bên ngoài bãi đất cao Yến Vân thành. Viêm Thiên gấp rút, tự mình dẫn 3000 thiết kị xung phong, ba ngày hành quân 800 dặm, trên người bị thương 17 chỗ, đột phá ba vạn đại quân mà cứu giá. Hoàng đế bệ hạ cảm động sự trung tâm mà đem công chúa Hương Ngọc được sủng ái nhất gả cho Lưu Vân.

“Phụ thân từ hôn đi.” Lưu Vân thản nhiên nói.

“Tâm đã chết, công chúa ta cũng quan tâm gì?” Lưu Vân yên lặng nhìn nóc nhà, xuất thần thầm nghĩ.

“......Ngươi nói cái gì?” Viêm Thiên tựa hồ không có nghe nhi tử nói, trầm giọng hỏi.

“Ta muốn từ hôn.” Lưu Vân bình tĩnh nói.

“Phụ thân, chuyện này người nhất định phải đáp ứng ta.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân, Lưu Vân còn nói thêm.

“Vinh quang của Thiết huyết quân nhân đổi lại hôn sự của một tay ăn chơi, hỗn đản! Như thế nào không làm thất vọng sự hy sinh của hai nghìn tám trăm tướng sĩ!” Lưu Vân khinh bỉ loại hôn nhân chính trị này, mắng thầm trong lòng.

“Ngươi hiểu rõ chứ?” Viêm Thiên suy tư trong chốc lát, trầm giọng hỏi.

“Vâng.”

“Chỉ là sau này ngươi......”

Viêm Thiên trong lòng rất lo lắng, đứa con trai này ma vũ không tu, tiếng xấu lan truyền, trong quốc gia trọng thị quân công, lấy địa vị chính mình cũng không thể chiếu có cho hắn nhiều. Hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Phụ thân, ta có lựa chọn rồi. Sau khi thối hôn ta sẽ quay về bình nguyên, thành thật sống tại đó.”

“Được, ta đáp ứng ngươi. Ngày mai khi lâm triều sẽ hướng hoàng thượng đưa ra lời từ hôn.” Viêm Thiên rốt cuộc gật đầu đồng ý.

Phụ thân cùng đại ca đi đi. A Lôi lấy cớ chiếu cố thương thế Lưu Vân mà ở lại.

“Nhị ca, ngươi ...... sợ bị đánh?”

Lưu Vân lắc đầu.

“Muội muội, trên người ta xảy ra rất nhiều sự tình, tương lai ngươi sẽ biết. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, vô luận như thế nào ta cuối cùng vẫn là nhị ca ngươi! Nhìn A Lôi đáng yêu, Lưu Vân nhẹ giọn nói.

Mặc dù chính mình chiếm lấy thân thể nhị ca nàng nhưng nhất định so với “Hắn” càng yêu thương muội muội này hơn. Như thế đối với nàng mà nói cũng công bình.

“Được rồi, ngày mai ta phải lên đường quay về bình nguyên.” Hai quyển sách ngươi cầm lấy. Mặc dù ngươi được coi là ma pháp thiên tài nhưng ta lo lắng thân thể ngươi quá yếu. Có thời gian thì dựa theo như lời cuốn sách mà chăm chỉ rèn luyện thân thể.”

“Đã từ hôn, ngươi sợ gì?” A Lôi tiếp nhận cuốn sách, khó hiểu hỏi.

“Ác danh của nhị ca vang vọng đế đô. Cả người trên dưới đều là ác xú, chẳng lẽ vẫn ở lại chỗ này để mọi người chán ghét sao?” Lưu Vân thở dài nói.

“Nhớ kỹ lời ta nóim ngươi phải chăm chú luyện tập. Không hiểu chỗ nào có thể viết thư cho ta,”

“Ta biết rồi, nhị ca.” A Lôi chăm chú gật đầu.

A Lôi đi rồi, Lưu Vân nhắm hai mắt lại, suy nghĩ lại bay đến phương xa.

“Nguyệt Nhi, thời không xa cách, nhưng ta vẫn không ngừng yêu ngươi trong trí nhớ.”

“Nếu có thể sống lại, bao nhiêu tình yêu có thể nhắc lại đây?

26-07-2011, 01:08 PM

Dị Giới Quân Đội

-- o --

Quyển thứ nhất

Chương thứ hai: Bất như quy khứ (Không bằng về đi)

Đế quốc lịch năm 751 ngày 1 tháng 3, đế quốc đệ nhất quân đoàn quân đoàn trưởng Viêm Thiên Khải Đức dâng thư cho hoàng đế Kiều Trì Cửu Thế, lấy lý do nhi tử thứ hai Lưu Vân thân mang trọng tật, không thể phụng dưỡng công chúa điện hạ, thỉnh cầu bệ hạ giải trừ hôn ước. Kiều Trì Cửu Thế lúc đầu không đầu ý nhưng dưới sự khẩn cầu của Viêm Thiên, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Ngày hôm sau Lưu Vân Khải Đức cùng với 20 hộ vệ cáo biệt đế đô, quay về bình nguyên tĩnh dưỡng. “Khải Đức gia tộc đích độc lưu” cuối từ nay về sau rời khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người.

Bên cạnh quan đạo ngoài trường đình, Lưu Vân một thân bạch y, tóc dài ngang vai, quay đầu lẳng lặng nhìn về phía đế đô, Vân An thành.

Ánh dương quang rực rỡ, Vân An thành mang vẻ tang thương cùng hùng vĩ. Tòa thành thị cổ xưa này, từ 500 năm trước khi Hoa Vân đế quốc kiến quốc tới nay đã trải qua vô tận mưa gió cùng ngọn lửa chiến tranh tẩy lễ, đã trở thành cột trụ tinh thần trong mắt dân chúng đế quốc.

Trong lịch sử Hỏa Vân đế quốc, Kiều Trì tứ thế đại đế từng lập một cái tổ huấn hoàng thất: “Ngày thành bị công phá cũng chính là lúc hoàng tộc diệt vong.”

Bình thường trong mắt dân chúng, đây là một tòa thành thị vĩnh viễn không thể bị công phá. Bất kể đối mặt với địch nhân rất cường đại nào, chỉ cần Vân thành không bị phá, đấu tranh phản kháng của đế quốc cũng sẽ không dừng lại. Trên tường thành có vô số vết thương, dưới nhiều lần tu sửa giữ lại, giống như một quyển lịch sử thư rất nặng, giảng giải về một quốc gia gian khổ cùng bất khuất.

Vân thành cũng là nơi xuất sinh Lưu Vân tại đại lục này. Trong mắt hắn nơi này cực kỳ giống kinh đô Trường An, khiến cho hắn có một phần thân cận cùng cảm giác cố hương. Hôm nay rời đi, nơi này đã có thân nhân của hắn, hết thảy tựa hồ cũng rất mờ ảo, giống như là ngủ say trên đài sau một giấc mộng.

Lưu Vân thở dài, thu hồi ánh mắt nhìn Vân An thành.

“Nhị ca, vật dụng cần dùng trên đường ta đều đặt ở trên xe ngựa. Có việc gì thì viết thư nói cho ta biết.”

“Ừ.” Lưu Vân vội trả lời, rồi lại nhìn bốn phía xung quanh đánh giá.

Người trong gia tốc đến đưa tiễn chỉ có A Lôi.

Chung quanh phía xa xa đứng một đám thanh niên quý tộc, tới chứng kiến “Độc Lưu” bị giới quý tộc đế đô đuổi ra khỏi gia môn, một thời khắc vĩ đại.

“Vậy mà ta còn tưởng rằng tiểu tử đó không sợ bị đánh chứ. Đây không phải là bị đánh chạy sao.”

“Khi biết hắn chính là vị hôn phu của công chúa, ta đã muốn ói ra, hắn như vậy mà còn muốn ăn thịt thiên nga.”

“Thật không hổ là độc lưu của Khải Đức gia tộc a, lúc này khuôn mặt của Khải Đức gia chắc hãn là giãn ra.”

Xa xa truyền đến tiếng nghị luận làm cho khuôn mặt A Lôi lúc trắng lúc xanh, muốn lập tức phát tác. Lưu Vân kéo tay muội muội, mỉm cười lắc đầu.

“tiểu muội đừng xúc động. Không lâu sau đó bọn họ đều chậm rãi quên ta.”

Nói xong Lưu Vân xoay người bước tới đám quý tộc thanh niên đang đứng xem.

“Chư vị bảo trọng, sau này còn gặp lại.” Ôm quyền vái chào, Lưu Vân xoay người nhảy lên lưng ngựa.

“Tiểu muội, trở về đi.”

Mỉm cười dặn dò A Lôi một tiếng, Lưu Vân nhìn bọn hộ vệ hét lớn một tiếng “Xuất phát”, phóng ngựa đi.

“Thập niên khinh cuồng như nhất mộng, thắng được Vân thành Ác thiếu danh. Thùy giải tang thương lưỡng thế tình, thử thân tảo dã phi nghĩ thân”

Tạm dịch: “Mười năm phù phiếm như một giấc mộng, thắng được ác danh ở Vân thành. Người nào tang thương hai thế giới, thân này sớm đã không phải thân ta.”

Ngoài trường đình bên cạnh quan đạo, một thanh âm bi thương vang lên, tiếng vó ngựa xa đi xa, dần dần biết mất tại phương xa, chỉ còn lại một thiếu nữ nước mắt rưng rưng trông về thân ảnh phía xa xa.

Hoàng cung đế quốc.

“Viêm Thiên, ngươi phải cho trẫm một lời giải thích!” Trên Long tọa, Kiều Trì Cửu Thế trong cơn giận dữ cầm lấy tờ từ hơn ném lên trên mặt đất.

“Bệ hạ bớt giận. Việc này quả thật là có nội tình. Nhi tử thứ hai của ta ngày thường không được quản giáo, tiếng xấu lan xa, thần sợ rằng sẽ tổn hại tới danh dự của công chúa, bất đắc dĩ mới đề xuất ra hạ sách này, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

Viêm Thiên biết lửa giận của Hoàng đế không phải bởi vì việc từ hôn mà bởi vì việc này liên quan đến quan hệ cùng mặt mũi của hoàng gia và Khải Đức gia tộc, vì vậy cẩn thận trả lời.

“Viêm Thiên, ngươi từ nhỏ đi theo ta, trên danh nghĩa là quân thần nhưng thật ra là huynh đệ. Nhiều năm chinh chiến, các huynh đệ của Khải Đức gia tộc vì Hỏa Vân đế quốc mà đổ máu và mồ hôi, chết trận vô số. Trận Yến Vân ngươi suất lĩnh ba nghìn thiết kỵ phá vây của ba vạn đại quân, cứu ta thoát khốn, hai nghìn tám trăm tướng sĩ vì nước bỏ mình. Ta hứa đem ái nữ gả cho Lưu Vân là muốn lấy điều này an ủi các tướng sĩ tử nạn. Hôm nay việc này ban ra, bảo ta còn có thể nhìn mặt dân chúng thiên hạ sao?”

Kiều Trì Cửu Thế sắc mặt rất khó coi, tựa hồ nghĩ tới điều đó làm người khác nhất định đau lòng.

“Bệ hạ, Khải Đức gia tộc trung quân thủ quốc, bất hiếu tử ma vũ không tu, không có một chút chiến công, sao dám so sánh với vinh quang tướng sĩ? Công chúa thân cao quý, như thế nào có thể ủy thân cho một người có ác danh? Hôn sự này nếu không bỏ chính là sỉ nhục của Khải Đức gia tộc, cũng là sỉ nhục của hoàng thất a!”

Nói tới đây, Viêm Thiên nhớ tới nhi tử một mình rời khỏi đế đô quay trở lại bình nguyên kia, trong lòng không khỏi đau xót.

Nghe xong Viêm Thiên nói, Kiều Trì trầm mặc một hồi lâu, sắc mặt rốt cuộc cũng tốt lên một chút.

“Viêm Thiên, việc này làm khó ngươi rồi, ngươi lui ra đi. Nữ nhi của ta ầm ĩ bên tai suốt, nay cũng có thể thanh tĩnh được rồi. Chuyện của bọn nhỏ sau này do bọn chúng quyết định đi.”

Kì thật lúc chỉ hôn, nghĩ tới Khải Đức gia tộc nhất môn anh hùng, tất nhiên là không ủy khuất nữ nhi của mình, ai biết lại sinh ra dị loại Lưu Vân này.

“Ngươi cũng có tuổi rồi, cũng không cần phải tự mình mang binh đi nữa. Thượng thư quân vụ đại thần cáo lão hồi hương, ngươi chuẩn bị tiếp nhận đi.” Kiều Trì thở dài nói.

“Ta bệ hạ.” Viêm Thiên nghe xong hoàng đế nói lập tức hiểu được tâm ý hoàng đế.

Đây coi như là một loại bồi thường của hoàng đế cho Khải Đức gia tộc, đồng thời cũng làm cho triều thần hiểu được, Khải Đức gia tộc vẫn như cũ là gia tộc được hoàng đế tín nhiệm nhất.

“Được rồi Viêm Thiên, Ma Vũ học viện của Vân thành đã kết thúc chiêu sinh. Người quốc gia khác tới đều là tinh anh, người của Hỏa Vân đế quốcn nhập học đều là quý tộc học viên, trong đó không có học vấn, không nghề nghiệp chiếm đa số, tình hình thật không lạc quan.” Hoàng đế lo lắng nói.

“Có lẽ mấy năm hòa bình làm cho các quý tộc đều quên đi sự đáng sợ của chiến tranh. Những quý tộc đáng chết này thật sự là họa hoạn của đế quốc.”

Những oán thán kêu ca này hoàng đế cũng chỉ có thể nói trước mặt Viêm Thiên. Hỏa Vân đế quốc lấy quý tộc lập quốc, mấy trăm năm qua những quý tộc này đã vì đế quốc làm ra những cống hiến thật lớn lao, trở thành trụ cột của đế quốc. Nhưng cuộc sống sung túc cũng làm cho không ít quý tộc chậm rãi thoái hóa, ngoại trừ dáng vẻ cao quý, thanh nhã, phẩm chất quý tộc không còn lại gì cả.

Nhưng chính một nhóm người như vậy, không thể động vào khiến rút giây động rừng, làm cho Kiều Trì Cửu Thế bản thân là hoàng đế cũng không kế khả thi.

“Bệ hạ, thần nghĩ rằng muốn giải quyết việc này thì có một biện pháp. Sang năm Ma Vũ học viện của Vân thành chiêu sinh, nên mở rộng phạm vi, cho phép thanh niên dân gian có tài có thể tham dự cuộc thi. Đối với dân tham gia khảo thí được thu nhận vào làm học viên, sau khi tốt nghiệp được đưa vào trong quân nhậm chức, đào tạo, bỗi dưỡng thực lực. Đồng thời còn có thể cử hành đế quốc Ma Vũ đại tái, chọn lựa một nhóm người tài mời, tiến vào trongquaan hoặc trong triều nhậm chức.”

“Ngươi thật là hiểu tâm tư của ta, lão hồ ly... ....” Hoàng đế rốt cục cũng cười.

Viêm Thiên biết hoàng đế muốn dùng một nhóm thanh niên có xuất thân xã hội thấp tầng , vì đế quốc mà thay đổi chút máu mới. Quý tộc đã chậm rãi đọa lạc, chính đứa con thứ hai của mình không phải là quả đắng của cuộc sống quý tộc sao.

“Việc này giao cho ngươi làm. Đừng để cho các đại gia quý tộc ngửi được vị đạo trưởng nào đó, nếu không ta lại không được thanh tĩnh. Ánh mắt bọn họ chỉ biết nhìn chằm chằm vào bó kim tệ lớn trước mắt, nào có nhìn thấy đám mây chiến tranh. Ta muốn cho các quốc gia của Lam Nguyệt đại lúc biết ta không phải là người hiếu chiến, nhưng cũng không sợ chiến!”

Hậu cung.

Hương Ngọc công chúa miễn cưỡng nằm trên ghế trong hoa viên, đang nghe nha hoàn Linh Lung nói về một số chuyện của ác thiểu tại đế đô.

Hương Ngọc công chúa là nữ nhi nhỏ nhất của Kiều Trì Cửu Thế, tên là Danh Na Á. Nghe nói khi sinh ra thân đã có lan xạ chi hương, sau khi lớn lên da trắng bóng như ngọc nên được phong là Hương Ngọc công chúa. Từ bảy tuổi đã theo Lan Đặc kiếm thánh học nghệ, mười bảy tuổi trở thành sơ cấp kiếm sư, rất có thiên phú trong lĩnh vực võ đạo. Hơn nữa nàng từ nhỏ quen đọc binh thư, hành quân bày trận, chỉ huy tác chiến cũng có thiên phú.

“Người đó thật buồn cười.” Nghe xong Linh Lung nói về biểu hiện của đám thanh niên quý tộc khi Lưu Vân rời đi, Na Á lắc lắc đầu.

Lúc này nàng có vài phần đồng tình với cái vị hôn phu chưa bao giờ biết mặt kia.

Đối với hôn sự này nàng rất phản đối. Bởi vì thanh niên quý tộc tại đế đô không có người nào khiến nàng coi trọng.

Theo ý nghĩa nào đó mà nói thì Na Á rất cô độc. Hương Ngọc công chúa nàng không phải bình hoa, làm môn hạ của Kiếm thánh khiến cho thực lực của nàng không thua kém đấng mày râu, tài hoa quân sự làm cho nàng có chút coi thường bản lĩnh nam nhi. Xuất thân hoàng thất làm nàng ưu việt hơn mọi người.

“Anh hùng Khải Đức gia tộc như thế nào lại sinh ra một độc lựu như vậy.” Nàng nhẹ thở dài, tựa hồ vì Khải Đức gia tộc mà tiếc hận.

“Đám công tử bạn thân lỗ mãng này giúp, nhưng lại đem tội danh đổ lên đầu ta. Mặc dù ta phản đối hôn sự này nhưng ta cũng không có buộc hắn roiwf khỏi đế đô.”

Nàng hoàn toàn không biết lúc đầu nàng yêu cầu từ hôn, mặc dù bị hoàng đế cự tuyệt nhưng đối với những người trẻ tuổi ái mộ nàng ở đế đô lại có ảnh hưởng cực lớn.

A Lôi sau khi trở lại phủ thì tự nhốt mình trong phòng. Nhớ tới tình hình nhị ca lúc rời đi, nàng nhịn không được chảy xuống hai hàng lệ.

“Thập niên khinh cuồng như nhất mộng, thắng được Vân thành Ác thiếu danh. Thùy giải tang thương lưỡng thế tình, thử thân tảo dã phi nghĩ thân”

Thanh âm cuối cùng của huynh trưởng còn đang vang bên tai, bi thương trong lòng nàng lúc này vẫn còn.

“Nhị ca, vì chuyện gì khiến cho ngươi trở nên ưu thương như vậy? Ánh mắt ngươi nhìn mọi người gần như điên cuồng, hào hiệp, là vì cái gì?”

Lúc Lưu Vân rời đi, A Lôi biết nhị ca nàng từ nay về sâu không phải là một người xấu, nhưng lại thành một người không có trái tim.

26-07-2011, 01:09 PM

Dị Giới Quân Đội

-- o --

Quyển thứ nhất

Bạn đang đọc Dị Giới Quân Đội của Lý Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 374

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.