Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Nhi bão nổi (thượng)

2266 chữ

Biên

Converter: ThuongLong

Đi vào bên trong thành, bước chân Tinh linh nữ vương dừng lại.

Nàng quan sát bốn phía, sau đó quay đầu nói với Lưu Vân:

- Lưu Vân bá tước, thời gian tới ta và Tinh Linh tộc sẽ còn phải quấy rầy ngươi nhiều. Ta không có gì quý giá để tặng cho ngươi, đành phải lấy thân phận Tinh linh nữ vương ban cho tòa thành thị này một phần sinh cơ vĩnh viễn vậy!

Lưu Vân không hiểu ý nàng. Hắn chưa kịp hỏi thì nàng đã đi tới một khoảng đất trống ở trên đường phố, bắt đầu ngâm xướng.

Tinh linh lục trượng trong tay nàng nhẹ nhàng vũ động, phối hợp với vũ điệu kỳ dị khiến cho nàng tuy đứng ở giữa sân nhưng thân hình trong mắt mọi người dần trở nên mơ hồ, hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Ngàn vạn lục quang nhỏ như sợi tơ từ trên bầu trời hội tụ lại, nhanh chóng biến thành một quần sáng đường kính mấy thước. Màu sắc của quầng sáng không ngừng biến đổi, dần dần thoát ly khỏi lục trượng, bay lên không trung.

Lục sắc là màu sắc đặc biệt của sinh mệnh.

Lưu Vân cùng mọi người ở đây đều cảm thấy trong quầng sáng lục sắc kia chứa rất nhiều sinh cơ.

Khi quầng sáng bay lên phía trên tòa thành thị mấy chục thước, Thủy Tâm đột ngột ngẩng cao đầu, mái tóc dài bay theo gió. Hai tay cầm chắc tinh linh lục trượng, vẻ mặt trang trọng và thánh khiết, thành kính hướng về phía bầu trời kêu gọi.

Quầng sáng lục sắc trên không trung đột nhiên phóng ra quang mang rực rỡ, thể tích điên cuồng bành trướng, chiếm cứ cả bầu trời thành thị.

- Nữ thần chúc phúc!

Thủy Tâm kêu lên một tiếng yêu kiều, tinh linh lục trượng trong tay chỉ về phía bầu trời.

Lục quang vang lên tiếng trả lời, hóa thành ngàn vạn đám mây lục sắc.

Trong đám mây ẩn ước có tiếng sấm vang lên.

Mưa xuân bất chợt tới.

- Sư trưởng. Trinh sát binh phát hiện ở phía trước có vài người bị thương, từ quân trang họ mặc thì có thể là quan binh Hỏa Phượng quân đoàn!

Một gã kỵ binh phóng nhanh tới trước mặt An Đông Ny.

- Hỏa Phượng quân đoàn? Mấy người?

An Đông Ny kéo cương hỏi. Hai vó chiến mã tung lên, dừng lại.

- Sáu người. 5 người đang hộ tống một cáng có người bị thương! Nhìn quân hàm của bọn họ thì đều là sĩ quan! Bởi vì bọn họ đi dọc theo pháo đài Tây Đặc tới, ngược với phương hướng hành quân. Trinh sát binh đang trông coi bọn họ!

Kỵ binh báo cáo.

- Đều là sĩ quan?

An Đông Ny nghe vậy trên mặt trở nên có chút khó coi.

- Mang ta đi xem!

An Đông Ny phóng ngựa chạy theo một đoạn đường thì thấy được một đám thương binh của Hỏa Phượng quân đoàn đang được một đám kỵ binh vây quanh.

Ánh mắt lướt qua trên người mấy người này, An Đông Ny phát hiện vài vấn đề.

Thứ nhất quần áo bọn họ tuy rách nát nhưng không phải hư hao do chiến đấu mà là bị mài mòn do chạy trốn trong núi. Điều này cho thấy bọn họ đã ở trong núi di chuyển trong một thời gian dài. Thứ hai tất cả đều là sĩ quan, không có một binh sĩ nào. Hơn nữa quân hàm cũng không thấp. Thấp nhất cũng là trung úy, cao thì có quân hàm trung tá. Mà người nằm trên cáng kia, quân hàm không ngờ bị rơi ra làm cho người ta khó đoán được thân phận. Thứ ba bọn họ hình dáng tiều tụy, cước bộ hư nhược, môi khô nứt. Hiển nhiên đã cạn nước và lương thực trong vài ngày. Điều này rất quan trọng bởi vì nó cho thấy sau khi thoát khỏi chiến trường bọn họ cũng không có tìm kiếm bộ đội của mình mà lại chạy trối chết trên một hướng ngược lại!

- Thiếu tá, ngươi thuộc chi bộ đội nào?

An Đông Ny nhìn quân hàm thiếu tá trên vai một gã rồi hỏi. Bộ đội có truyền thống, trên chiến trường gặp phải bộ đội lạc đội ngũ thì cấp dưới phải phục tùng cấp trên.

Thiếu tá nhìn quân hàm trên vai An Đông Ny, cố gắng ưỡn ngực, giơ tay hướng hắn chào theo nghi thức.

- Báo cáo tướng quân ta là Ngã Thị Đế, doanh trưởng Tam doanh thuộc sư đoàn ba Hỏa Phượng quân đoàn.

Thanh âm khàn khàn làm cho người ta cảm thấy cổ họng khô khốc.

- Các ngươi chấp hành nhiệm vụ gì?

An Đông Ny hỏi.

Thiếu tá do dự nhìn An Đông Ny, chậm rãi nói:

- Sau khi Hỏa Phượng quân đoàn phục quân đội Huyết thần giáo thì lọ vào tập kích của rất nhiều quái vật. Sư phụ chúng ta phụ trách cản phía sau yểm hộ chủ lực Hỏa Phượng quân đoàn lui lại!

- Nhiệm vụ có hoàn thành không? Chủ lực có rút về không?

Thiếu tá không nói gì. Hắn cũng không biết nhiệm vụ có hoàn thành hay không. Bởi vì lúc hắn tỉnh lại thì bản thân đang ở trong một núi thi thể toàn máu, cũng không thấy bóng dáng Huyết Khô Lâu đâu cả. Mấy người may mắn sống sót đều bị vũ khí của mình ngộ thương, làm cho hôn mê, sau đó mới chậm rãi tỉnh lại.

- Binh lính các ngươi đâu?

An Đông Ny tiếp tục truy hỏi.

- Binh lính?

Thiếu tá thất thần nói.

- Tất cả đều chết sạch.

- Chỉ có các ngươi còn sống?

An Đông Ny cũng cảm thấy bản thân hơi cao giọng. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi những sĩ quan trước mắt này có phải đúng là đến từ Hỏa Phượng quân đoàn nữa không.

Thiếu tá tựa hồ không thể nói được. Bởi vì mỗi một lần hắn há mồm đều cảm thấy rất khó khăn, đầu lưỡi hắn chỉ liếm được toàn mùi máu tươi.

- Thông tấn viên, cho hắn uống nước.

An Đông Ny thấy hắn không nói lời nào, nổi giận đùng đùng nói với kỵ binh bên cạnh.

Kỵ binh xoay người xuống ngựa, đem túi nước bên hông đưa cho thiếu tá.

Thiếu tá cầm túi nước do dự, nhìn nhìn. Sau đó vươn đầu lưỡi liếm môi, khó khăn nói hai tiếng “cám ơn”. Sau đó xoay người đi tới bên cáng.

Một vài bệnh binh khác cũng đi tới bên cạnh cáng, ngồi chồm hỗm nhìn.

Túi nước được vị thiếu tá cẩn thận đưa tới bên cạnh miệng người bệnh. Nước suối tươi mát từ trong túi chảy xuống trên môi người bệnh. Nhưng thương binh bị trọng thương hôn mê vẫn không nhúc nhích, môi đóng chặt, nước chảy qua khóe miệng hắn rơi xuống đất.

- Không được, để hắn mở miệng ra!

Một sĩ quan thấy vậy mở miệng nói.

Trong chốc lát, miệng người bệnh vẫn đóng chặt như cũ, không mở ra chút nào.

- Không còn cách nào, để nước làm ướt môi hắn đi!

Một gã thượng úy xé rách một viếng vải từ bộ quần áo của mình, tiếp theo đổ nước vào rồi thấm thấm vào môi người thương binh.

- Thông tấn viên, lấy một quả tử đến đây! Thuận tiện kêu quân y tới coi xem xao.

An Đông Ny thở dài nói. Chi quân đội này đã xảy ra chuyện gì thì có thể chậm rãi hỏi sau. An Đông Ny quyết định phải cứu những người này trước. Từ tình huống của hắn mà xem thì đã hôn mê trong thời gian dài, lúc nào cũng có thể chết đi.

Một lát sau kỵ binh cùng một sĩ quan đi tới. Kỵ binh đưa ra một quả tử xanh mượt, viên sĩ quan thì cầm một cái châm nhỏ dài, một tay thì cầm theo một cái ống. Nhìn kỹ thì cái châm cùng cái ống nối liền với nhau. Loại quả tử màu xanh này ở sa mạc gọi là sa mạc trân châu. Bởi vì ở sa mạc khô cằn, loại quả này có rất nhiều nước cùng dinh dưỡng, đối với lữ khách mà nói thì giá trị còn quý hơn cả một viên trân châu. Lúc Lưu Vân vô tình phát hiện loại quả này liền nghiên cứu nó, phát hiện nó chính là chí bảo đối với đội đặc chiến sa mạc, vì thế liền truyền chiêu này cho Hắc Ưng Đặc chiến đội. An Đông Ny học được chiêu này từ các đội viên Đặc chiến đại đội.

- Trị bệnh cho hắn!

An Đông Ny phân phó với viên quân y.

Viên kỵ binh cùng sĩ quan quân y cầm quả tử chầm chậm đi tới bên cạnh người bệnh. Vài tên sĩ quan cảnh giác nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang.

Viên thiếu tá đi tới trước người Anthony.

- Tướng quân, các người thuộc đơn vị nào?

- Kỵ binh sư của Hắc Ưng quân đoàn. An Đông Ny. Ngươi đã nghe qua?

An Đông Ny chỉ về quân kỳ Hắc Ưng ở phía sau hắn đang bay cao cách đó không xa.

Thiếu tá vừa nghe xong liền quay đầu lại nhìn quân kỳ, tức khắc vui mừng, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời, kích động gật mạnh đầu:

- Đã nghe qua! Đã nghe qua!

Trên mặt An Đông Ny hiện lên nụ cười lạnh lùng, quay đầu lại, không hề để ý phản ứng của hắn.

- Có thể sống thì cao hứng như vậy. Sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn là như thế này sao?

Một quân nhân ghét nhất chính là kẻ đào binh, bỏ lại binh lính một mình chạy trối chết, đó là kẻ đáng khinh bỉ. Trước mắt mấy sĩ quan này còn sống nhưng binh lính lại chết sạch. Vậy mà họ vẫn còn mặt mũi để sống, lại còn không chịu quay về đơn vị, lại chạy trốn. Điều này khiến An Đông Ny không khỏi coi thường bọn họ.

- Tránh ra. Bọn họ là hắc ưng quân đoàn đích!

Viên sĩ quan quân y cùng kỵ binh cầm quả tử, sau đó cắm kim tiêm vào quả tử. Tiếp theo hắn rút kim châm ra, nước từ trong quả tử chảy ra, rơi vào cái ống. Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh người bị thương, cầm kim châm cắm vào mạch máu người bệnh. Làm xong tất cả, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể người bệnh.

Các sĩ quan khẩn trương nhìn hắn, lại nhìn quả tử đang được giơ ở trên cao, vẻ mặt lo lắng không thôi. Mặc dù bọn họ chưa bao giờ nhìn htấy loại phương thức cứu người này nhưng bọn họ cũng hiểu được làm như vậy nước ở trong quả tử có thể tiến vào bên trong cơ thể người bệnh, cứu được tính mạng hắn.

Sau khi quân y kiểm tra xong thì đi tới bên cạnh An Đông Ny, nhỏ giọng nói mấy câu rồi rời đi.

Sắc mặt An Đông Ny càng khó coi.

- Thời gian không còn kịp, để người bệnh lên mã xa tiếp tục đi! Tất cả mọi người lên xe!

An Đông Ny lớn tiếng nói với các sĩ quan Hỏa Phượng quân đoàn. Viên thiếu tá đi tới trước người An Đông Ny, đưa hai túi nước cho hắn.

- Tướng quân, kỵ binh của các ngươi tốc độ nhanh, hãy mang hắn về đi. Những người còn lại sẽ không liên lụy tới các ngươi!

Viên thiếu tá chỉ vào thương binh trên cáng.

An Đông Ny nhìn hắn, vẻ mặt âm tình bất định.

- Thiếu tá, vì sao chỉ mang người này về. Ngươi có thế nói cho ta biết thân phận của hắn được không?

Viên thiếu tá nhìn hắn một cách dò xét từ đầu đến chân, sau đó gật đầu nói:

- Được rồi, các ngươi đúng là binh lính Hắc Ưng quân đoàn, ta tin tưởng ngươi. Người bị thương là phó quân đoàn trưởng Hỏa Phượng quân đoàn, tướng quân La Kiệt!

An Đông Ny vừa nghe xong liền thấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng. Hắn biết thân phận của La Kiệt. Hắn không chỉ là phó quân đoàn trưởng của Hỏa Phượng quân đoàn, là đệ tử của Lan Đặc kiếm thánh, có quan hệ rất chặt chẽ với công chúa. Tướng quân mang binh sợ nhất là gặp phải phiền toái trên phương diện chính trị. An Đông Ny không hy vọng mấy người thương binh này trở thành phiền toái của hắn cùng Hắc Ưng kỵ binh sư. Hắn phải làm rõ chân tướng sự việc.

Hắn nhìn chăm chú viên thiếu tá này, dường như muốn tìm được nhược điểm từ ánh mắt hắn. Nhưng viên thiếu tá bình tĩnh đón nhìn ánh mắt của hắn, không có một chút bối rối nào.

Ủng hộ BLH chỉ với 1 click và 5s! (http://adf.ly/2MZOD)

Đổng Lam Phương

07-11-2011, 09:29 AM

Dị Giới Quân Đội

-- o --

Quyển thứ Năm

Bạn đang đọc Dị Giới Quân Đội của Lý Bố Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.