Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần nữa hồi tông

Tiểu thuyết gốc · 2068 chữ

"Hộc.. hộc.. đã đủ chưa? Ta đều giết đến mỏi tay rồi, thật sự đã đủ rồi!"

Trương Dạ gật đầu hài lòng, cả đêm hắn và Thiên Thư tranh thủ liên tục diệt sát hơn chục con ma thú chỉ để cô làm quen với cảm giác và rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu.

Tuy còn hơi vụng về nhưng không quan trọng, Thiên Thư có gan để chống trả là được.

Thứ hệ thống của cô thật sự khiến Trương Dạ có phần ghen ghét, chỉ mới qua ngày mà cô đã đạt đến tam trọng thiên cảnh giới chẳng hề có chút khó khăn nào.

"Vậy thì cũng đã đến lúc đi tầm bảo, mang ngươi vào hiểm địa thật rồi, đã chuẩn bị tâm lý chưa?"

"Khoan.. ta vẫn chưa chuẩn bị, chờ đã!" Nghe nói như thế, Thiên Thư lập tức phản đối trì hoãn, cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục mà tên điên này lại muốn tiếp tục!?

Trương Dạ xách cô lên biến mất khỏi hiện trường mặc lời oai oái văng vẳng bên tai.

Nơi đến là một miếu thờ bị bỏ hoang từ rất lâu, có thể thấy rêu cỏ mọc rải rác xung quanh đền thờ do không được ai chăm sóc.

Đền thờ nói to thì không to, mà nhỏ thì không nhỏ, vừa vặn bằng các miếu đền phổ thông ở vùng ngoại ô trong thế giới cũ.

"Ngươi thờ vị thần nào sao?" Thiên Thư bên dưới tay hắn hỏi.

"Không có."

Bước vào trong đền thờ, một mùi hương cổ kính xộc vào mũi, Trương Dạ theo trí nhớ rà soát xung quanh một lượt để đảm bảo nơi này vẫn y xưa.

Mò tới trước tượng thờ, chạm vào khối tượng đá mục nát kia, Trương Dạ lại ra phía sau tượng thờ tiếp tục mò mẫm bên dưới.

"ÁA!! Ngươi làm gì thế hả!?"

Bỗng, căn điện thờ rung chuyển dữ dội để toà kiến trúc mục nát kia đổ sụp xuống hoàn toàn.

"Khụ.. khụ.. ngươi muốn nghịch thì nghịch một mình đi.."

Khói bụi mù mịt bay chung quanh làm cả hai được một trận ho tháo liên miên không dứt.

"Khụ.. thành công rồi này.."

Lục xới trong đống đổ nát, Trương Dạ mừng rỡ tìm ra được một thông đạo phía bên dưới sàn đất.

"Xem nào.."

Một quyền vung tới đấm nát cửa thông đạo, lối đi bên dưới cũng hiện ra một mảng bóng tối sâu không thấy đáy.

"Hay là ngươi đi đi? Ta đứng đây canh gác cũng có thể.." Thiên Thư sau khi nhìn thấy bên dưới nhanh chóng cướp lời hắn, bóng tối tối thui ai mà biết bên dưới có dạng quái vật gì..

"Lắm lời, dò đường đi." Nắm lấy gáy áo Thiên Thư trực tiếp quăng xuống bên dưới, bản thân hắn cũng theo sát cô phía sau.

"Cmn thiếu gia con em ngươi!! Ngươi đây là xem ta thật là tùy tùng!!" Thiên Thư bất lực đành phải tuông võ mồm mắng hắn.

Thân sinh là thiên kim, ai mà không có chút ngạo khí bên người? Thiếu gia tên này vậy mà không biết đến chữ "thương hoa tiếc ngọc", thương thay cho đôi mắt mù kia! Thiên Thư uất ức chỉ đành nghĩ xấu để an ủi bản thân.

Phía trên là bóng tối, sau khi xuống dưới lại là một gian nhà gỗ với ba chiếc rương kín, trái ngược lại hoàn toàn viễn cảnh ban nãy khi nhìn xuống.

"Nơi này vậy mà lại là một căn phòng?"

"Là huyễn thuật cấp thấp, đánh lừa bọn vô tri mà thôi." Trương Dạ đáp, bản thân dựa vào trí nhớ đã sớm biết lão tổ bày ra huyễn thuật để thử thách lòng dạ của người tới.

Thú thật hắn cũng chẳng nhìn ra được màn huyễn thuật này.

"Chọn một rương đi."

"Vậy ta chọn cái này!" Thiên Thư đi đến một chiếc gương lớn bên phải, mở nút trực tiếp tháo gương lên gây tiếng cọt kẹt.

"Khoan.. cái này dùng thế nào đây..?"

Thứ được cô chọn trúng là một thanh toả liêm trắng hồng nhạt, trên lưỡi hái chạm khắc từng hoa vân ngọn lửa, Bạch Hạc Toả Liêm.

"Ngươi may mắn đấy. Thanh đó là Bạch Hạc Toả Liêm, pháp bảo thiên giai trung phẩm, lực xuyên phá của nó khá mạnh, đòn đánh cũng linh hoạt." Trương Dạ tiện giải thích cho cô, khi bản thân đã đi đến trước rương ở giữa.

Thở dài một hơi, bật chiếc rương lớn mở ra.

Không phải kiếm hay cung tên, vũ khí khác. Mà là một chiếc áo choàng đen, Trương Dạ biết đây là vật gì.

Áo choàng đen gọi Thiết Huyết Ma Y, pháp bảo phòng ngự thiên giai thượng phẩm, nhưng điểm mạnh của nó không phải là ở mảng phòng ngự.

Nhặt chiếc áo choàng lên, tâm trí của hắn cũng dần yên tĩnh trở lại. Đúng, chiếc áo này ảnh hưởng đến tinh thần của người nhìn vào.

Kể cả huyễn thuật dưới này được tạo ra cũng không phải do pháp trận, mà là do thứ này tác quái bởi Kiếm Ma lão tổ tác động. Ngoài ra, nó còn có thể phát triển khi hấp thu máu của sinh vật khác.

"Dừng lại, đừng tham lam. Là bẫy." Trương Dạ quay sang nhìn Thiên Thư đang có ý định mở chiếc rương thứ hai thì gằn giọng.

Kiếm Ma là một tên ích kỷ, không phải hắn thì sẽ chẳng có ai. Nếu như có người vô tình đi vào thông đạo này mà không biết tường tận mở cả ba rương, sẽ bị chiếc rương cuối cùng thôn phệ cắn nát người.

Cơ chế chỉ có thể mở được hai rương, vốn nơi này cũng không phải là nơi truyền thừa.

Thiên Thư nghe thế thì có phần không tin, nhưng cũng chẳng dám bát nháo vì cô biết thức thời.

"Ra khỏi đây thôi. Còn nữa, thu cái vũ khí của ngươi lại, đừng có phô ra cho người ta thèm thuồng." Trương Dạ lưu lại một câu phóng lên trên thoát khỏi mật đạo.

Hắn không đưa nhẫn trữ vật bởi biết cô có không gian trữ vật tương tự chiếc nhẫn, trong lúc bế cô đi vòng quanh đã chú ý viên nội đan của Thiềm Thừ biến mất khỏi thân cô.

Huyễn cảnh sau khi bị phá thì hiện thực cũng lòi ra, bên trên chỉ cách khoảng 5m so với phía dưới mật đạo.

Thiên Thư dùng chút sức mọn thành công trèo lên, cô chỉ mới tam trọng thiên, khác biệt với phàm nhân chỉ nhỉnh hơn được một chút khí lực.

"Được rồi, đừng có mà bày ra cảnh để ta thương hại, vô ích thôi nha đầu." Trương Dạ xách Thiên Thư lên định rời khỏi nơi âm u này.

Mọi việc ở đây cơ bản đã xong, thứ bây giờ hắn cần làm là chờ đợi.

Đền thờ đổ nát dường như không muốn cho hắn đi vì những đã xảy ra, cánh áo của Trương Dạ bỗng bị níu chặt giữ chân hắn lại.

Theo bản năng quay đầu xem vướng phải thứ gì, nhưng hoàn toàn trống không, ở đó chẳng có ai hay vật gì mắc vào.

Chỉ thấy cánh áo màu đen đang bị giữ chặt một mảng.

"Cái..!?"

Gặp quỷ rồi!

Kể cả với tu vi bán tiên thiên của mình, hắn vẫn không có lực để tiếp tục bước một bước tiếp theo.

Đặt tầm nhìn xung quanh, thấp thoáng phía sau cây có thể thấy một bóng trắng mờ ảo đang lấp ló nhìn hắn.

"Ngươi sao thế? Ôm ta thích vậy à?"

Thiên Thư không chú ý đến điều này, cô ngẩng lên nhìn gương mặt tái đi của Trương Dạ thắc mắc.

Chỉ thấy hắn điểm về hướng bóng trắng kia, Thiên Thư cũng theo đó nhìn về hướng tay hắn, mặt cô lập tức biến xanh hoảng sợ theo.

Bị phát giác có vẻ càng làm nó thích thú hơn, nó để lộ ra khuôn mặt người phụ nữ xấu xí đến kinh tởm, hàm răng bén nhọn cùng với hốc mắt và tròng trắng đen thui, đang nở nụ cười ghê rợn tiến về phía cả hai.

Trương Dạ cắn răng bùng nổ khí thế của mình về hướng của thứ kia, nó phảng phất cũng cảm thấy được, ban đầu chỉ ngờ ngợ ngừng lại, sau đó là thất kinh rồi biến mất khi trốn vào bên thân cây.

Cảm giác bị níu cũng theo đó tan biến, Trương Dạ thở phào một hơi nhẹ nhõm, phòng thủ vẫn không buông lỏng.

Sơn mạch này quá nhiều thứ quỷ dị, có lúc hắn còn nghĩ thế giới này không phải tu chân, mà là một thế giới kinh dị.

"Đó là thứ gì? Ma sao..?"

"Ta chịu thôi, nhưng rất khó chơi, ít nhất ta của hiện tại không đối phó được."

Trương Dạ nói, lập tức bắn người rời khỏi nơi này trước khi có điều gì không mong đợi xảy đến.

Đi được một khoảng cách xa toà cổ miếu, hắn cũng thả lỏng phần nào tâm thái đề phòng.

Vài ngày nữa nhanh chóng trôi qua, lần này Trương Dạ dùng tốc độ nhanh nhất của mình xách cô chạy về Lạc Vương Thành.

Toà thành giường như có sự kiện diễn ra mà trở nên đông đúc hơn, tấp nập người ra vào với từng cỗ xe ngựa.

"Đứng lại, khai báo danh tính."

"Tại hạ đệ tử nội môn từ Kiếm Ma Tông, đi cùng tùy tùng đến đây có chuyện cần xử lý." Trương Dạ lấy ra lệnh bài cho thủ vệ xem.

"Được.. mời ngài vào trong." Thủ vệ kiểm tra một lượt, gật đầu cung kính mời.

Thu lại lệnh bài, hắn dẫn Thiên Thư đi vào bên trong thành tìm đến tửu quán thuê một gian phòng hạng sang.

"Nghe ta dặn này, tạm thời ngươi cứ ở đây mà sinh hoạt. Tu luyện, mua sắm, hay lười biếng gì cũng được." Trương Dạ ngồi trong phòng, một bên căn dặn.

"Ngươi định vứt bỏ ta sao?"

"Ta chưa nói hết thì im lặng, nha đầu ngốc, tháng sau ta sẽ đến đón ngươi đi. Bây giờ ta phải về tông môn một chuyến, là sào huyệt của kẻ thù đấy. Vì vậy không dắt ngươi theo được, ít nhất ta không thể để lộ ra một chút khác thường nào."

"Ta.. rõ rồi! Ta sẽ đợi quỷ đầu gỗ thiếu gia ngươi! Ngươi đi cẩn thận a." Thiên Thư nở nụ cười toe lộ hàm răng trắng tuyết.

"Giỏi lắm, để ta kinh hỉ vì ngươi đi. Nha đầu, ta gọi Trương Dạ, nhớ đấy." Hắn hiếm khi mỉm cười, xoa đầu cô rồi quay người rời khỏi nơi này.

...........

Mà Trương Dạ sau khi rời đi, Thiên Thư lẩm bẩm một mình bên trong phòng kín.

"Hệ thống, thanh toán đi."

[Tính toán kết quả nhiệm vụ "Theo sát tà tu" bậc B, ngài đạt hạng A, do là nhiệm vụ đầu tiên nên ngài sẽ được thưởng x3 điểm.]

[Tổng cộng ngài nhận được 7500 điểm trang bức.]

"Tên Trương Dạ này cứ luôn mang ta đi đánh nhau.. con em nó, thời gian đâu mà trang bức?" Thiên Thư bất lực thở dài.

"Bao nhiêu điểm nữa để đổi thêm một thiên phú cấp S?"

[Thưa, ngài thiếu 2500 điểm để đủ một vạn quay một lượt vòng quay nâng cao.]

Reng!

[Nhiệm vụ đặc biệt đã được phát! Đề nghị ký chủ chuẩn bị tinh thần để lựa chọn hồi kết!]

Chuẩn bị? Hệ thống còn có chức năng nhắc nhở? Thiên Thư ấn vào hình ảnh giả lập, mắt cô mở to kinh ngạc.

"Cái này.. Trương Dạ không phải là người bắt đầu chuỗi sự kiện tu luyện của ta sao.. hắn đã làm gì sai đâu? Tuy ta hay mắng hắn, nhưng hắn rất tốt a!"

[Câu hỏi không thuộc quyền hạn của hệ thống]

Trương Dạ ơi là Trương Dạ, ngươi đã đắc tội với ai vậy chứ? Đến cả hệ thống của ta cũng muốn hãm hại ngươi là thế nào..

Bạn đang đọc Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Giới sáng tác bởi ThầnHuyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThầnHuyền
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.